*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng Anh của Chu Minh Khải vô cùng tốt. Thời điểm tôi là một học sinh trung học còn không nhớ nổi 26 chữ cái, thì hắn đã bắt đầu học thuộc một quyển từ điển Oxford dày khự. Học tới chỗ nào tôi cũng không biết, nói chung là một dáng vẻ rất lợi hại.
Trong cuộc thi thuyết trình tiếng Anh cấp thành phố, trường học tổng cộng có ba người được cử đi. Ngoại trừ khối 12, sẽ lựa chọn ba học sinh trong khối 10 và khối 11 tham dự. Một vị trí trong đó dành cho Chu Minh Khải lớp chúng tôi, nghe nói còn là Lâm Thanh Dật tranh về.
Nếu nói trong lớp 10/7, học sinh Lâm Thanh Dật thích nhất là Chu Minh Khải và Lâm Tuyết, vậy thì nhức đầu nhất phải là tôi.
Vì cách ngày thi có hai tuần, Lâm Thanh Dật không chỉ gọi Chu Minh Khải lên đọc bài để luyện tập trong mỗi tiết học, mà còn hẹn thêm nửa tiếng luyện tập mỗi buổi chiều, cuối tuần cũng không buông tha.
Tôi luôn thích chơi với Chu Minh Khải. Cùng đi ôn tập mấy lần, tôi phát hiện mình và hai người bọn họ không ở một quốc gia. Chu Minh Khải đọc bản nháp một lần lại một lần, tôi nghe đau cả đầu.
Dần dần, tôi cũng chẳng đến phòng làm việc của Lâm Thanh Dật để góp vui nữa.
Xem ra Chu Minh Khải hình như cũng hừng hực với tiếng Anh đấy chứ.
Trong thời gian Chu Minh Khải chuẩn bị thi đấu, thật ra tôi rất ít khi quấy rầy hắn. Mỗi ngày lên lớp tuyệt đối không làm gì ảnh hưởng đến việc học của hắn, tự yên lặng chơi hoặc ngủ. Tan học cũng giữ tinh lực lại để phá bĩnh Triệu Nhị Hầu Lý Kỷ nhóm bạn cũ Thất Trung, nhất quyết không cản trở quyết tâm học tập của Chu Minh Khải.
Hôm Chu Minh Khải đi thi, Lâm Thanh Dật làm giáo viên hướng dẫn nên cũng cùng đi thành phố. Thành ra, hôm đó, lớp tiếng Anh của chúng tôi đổi thành lớp toán học.
Vừa vào lớp, giáo viên toán học nổi danh hói đầu(1) ở cấp ba Dân Dục nói với loại giọng điệu như thể trừ thầy ra trong phòng học đều là rác thải, “Bạn đi thi đấu lớp các em, nghe đâu được trường học thuê xe đưa đi, nhìn các em xem!”
(1) nguyên gốc là “Địa Trung Hải”: ở giữa không tóc, hói đầu, xung quanh có tóc. (Baidu)Tôi nghe câu này, cảm thấy không vấn đề gì, dù sao nhiều năm mài giũa còn đó. Thế nhưng Lâm Tuyết, thủ khoa trong truyền thuyết, thì chịu không nổi. Cô đứng lên oán giận, “Chúng em không kém hơn Chu Minh Khải. Bạn ấy chỉ là giỏi tiếng Anh chút thôi.”
Nói xong câu này còn có người vỗ tay. Tôi nghe, cảm thấy nó ngu ngốc khó hiểu.
Độ khoan dung của thầy toán đối với loại học sinh học lực tốt như Lâm Tuyết vẫn rất cao. Nghe Lâm Tuyết cãi lại thầy cũng không nói gì, sách còn chưa mở ra đã bắt đầu giảng bài cho chúng tôi.
Tôi đột nhiên nhớ tới bạn học Chu Minh Khải ngồi xe thuê đi thi kia. Không biết kết quả thi có xứng với chiếc xe trường học thuê không nữa…
Thực tế chứng minh, Dân Dục chúng tôi nghèo lắm…
Sau khi tôi phất lên, nhất định sẽ về trường cũ quyên tiền, rồi quyên thêm một chiếc xe.
Trong đầu tôi bắt đầu tưởng tượng, Hứa Gia Dương nhiều năm sau đó trở thành tổng giám đốc công ty cổ phần, một người thành đạt, theo sau là vài trợ lý. Hiệu trưởng và thầy giáo hói cùng dẫn tôi đi thị sát dưới sân trường. Tôi vung tay lên, để lại cho trường một chiếc xe, là chiếc tệ nhất trong biệt thự của tôi…
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, không tự giác bật cười. Ngay sau đó thầy giáo hói dừng phấn nhìn tôi, trong mắt là uy hiếp cùng nhắc nhở lặng lẽ.
Tôi hơi thu liễm, dán mặt lên bàn, hai tay tự nhiên rủ xuống. Tôi bắt đầu ngủ với một tư thế cực kỳ khó.
Chu Minh Khải đã từng bình luận tư thế ngủ trên lớp của tôi. Động tác có độ khó cao, khó có thể mô phỏng. Mức độ khoa học cực thấp, người bình thường ngủ nửa giờ không chỉ đau mặt mà còn đau cổ. Mỗi mình Hứa Gia Dương ngủ hàng ngày nhưng mọi thứ vẫn ổn.
Ngày hôm sau, Chu Minh Khải và Lâm Thanh Dật trở lại, mặt mày rạng rỡ. Nghe nói nguyên nhân đáng vui sướng không phải là cầm giải nhất, mà là một mình Chu Minh Khải ngược học sinh dự thi của những trường khác rất thảm. Giải nhất cách giải nhì mấy điểm liền, chiến thắng cách biệt.
Lâm Thanh Dật vừa vào lớp là bắt đầu miêu tả tình huống thi sinh động như thật cho chúng tôi. Học sinh của trường nào đó lên sân khấu là quên từ, lúc xuống bục là khóc. Cũng như việc Chu Minh Khải thi như chơi đùa, thu phóng tự nhiên(2), thắng rất nhẹ nhàng.
(2) thu phóng tự nhiên: Thao tác một thứ gì đó thuận buồm xuôi gió, thành thạo. (Baidu)Tôi không khỏi cảm thấy có chút kiêu ngạo, nhỏ giọng nói, “Ghê nha, không làm mất mặt 10/7 chúng ta.”
Chu Minh Khải thu lại ánh mắt từ bục giảng, liếc nhìn tôi một cái, “Có cậu, lớp 10/7 không tồn tại thứ gọi là “mặt” này.”
“Không khen cậu nữa.” Tôi phát hiện Chu Minh Khải sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể nói móc tôi.
Trên bục giảng, Lâm Thanh Dật hình như nói gì đó khích lệ mọi người, lớp học vang lên tiếng vỗ tay. Tôi và Chu Minh Khải đều không chú ý nghe, chỉ thấy người khác vỗ tay là vỗ tay theo.
Chớp mắt là tới thi giữa kỳ. Đây là cuộc thi chính thức đầu tiên ở cấp ba, cũng là lần đầu tiên xếp hạng cả lớp. Thông thường trường học sẽ dựa vào thành tích lần này để xếp thứ tự học sinh.
Tôi rất phấn chấn, cảm thấy rằng, cuối cùng đã tới lúc tôi bộc lộ tài năng trước Lâm Thanh Dật. Không thì y sẽ cho rằng, có một Chu Minh Khải nghĩa là y đã dạy rất tốt.
Tôi phải để y tự giác được khả năng của bản thân y.
Khối 10 tổng cộng có chín môn, thi bốn ngày, khối 10 và khối 11 đổi phòng thi.
Do tách nhau ra thi, trong phòng tôi chỉ gặp một bạn cùng lớp, chính là Lục Tư Nặc.
Khi ấy tôi và Lục Tư Nặc không phải rất thân thiết. Cũng có liên quan tới chỗ ngồi, tôi ở góc trái phòng học, cô ở góc phải phòng học.
Thấy tôi, Lục Tư Nặc chỉ khẽ mỉm cười, xem như là chào hỏi.
Cô ngồi trước mặt tôi, nhân lúc cuộc thi còn chưa bắt đầu bèn nhanh chóng lấy ra sổ tay để học thuộc tác phẩm. Dường như bởi thời gian càng ngày càng gấp, cô bình thường rõ ràng có thể đọc thuộc lòng, nhưng hiện tại đến đọc cũng không trôi chảy.
Tâm lý chịu áp lực của con gái tương đối kém. Ngồi đằng sau, tôi thấy cô gục xuống bàn, khóc không ra nước mắt.
Tôi vỗ vai cô, “Cố lên!”
Được tôi cổ vũ, Lục Tư Nặc điều chỉnh tâm trạng một chút, học tiếp, “Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện(3)…”
(Nghĩa: Gọi đến ngàn lần vạn lần mới bước ra;
Tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt)(3) Trích từ bài thơ “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị (Thivien).Nhìn đi, tôi thật giỏi, một chữ cũng không nhớ!
Giáo viên bắt đầu phát bài thi, thấy còn có người cầm sách, bèn nói, “Nhanh chóng cất đi. Nếu gian lận thì thành tích cuộc thi sẽ không có giá trị.”
Nói tới đây, Lục Tư Nặc mới cất quyển sổ tay vào ngăn bàn.
Tôi nhận lấy bài thi, vung tay viết tên mình lên, sau đó làm hết trắc nghiệm trên bài thi ngữ văn rồi bắt đầu sáng tác. Đây luôn là phong cách làm bài của tôi.
Tôi viết văn vẫn rất nghiêm túc.
Viết đến một nửa, tôi ngẩng đầu lên thấy lưng Lục Tư Nặc đằng trước đang run nhẹ. Tôi cho rằng cô không thoải mái, nhìn kỹ mới phát hiện cô đang cúi đầu giở quyển sổ tay dưới ngăn bàn. Kinh nghiệm gian lận không đủ dẫn đến việc cả người cô nhìn qua rất không bình thường.
Trong lòng tôi nhất thời có chút thông cảm với cô gái này.
Cô có tật giật mình rõ ràng như vậy, chỉ cần giám thị không mù, cô chạy cũng không thoát được.
Quả nhiên, giám thị đang ngồi trên bục đặt sách trong tay xuống rồi đứng lên, ánh mắt hướng đến chỗ chúng tôi bên này, mà đương sự Lục Tư Nặc vẫn chìm đắm trong quyển sách.
Đầu óc tôi nóng lên, ở dưới bàn dùng chân đá mông người trước mặt một chút.
Lục Tư Nặc cứng người, ngẩng đầu lên phát hiện không ổn liền cất sách đi, giả bộ đang làm bài.
Giám thị thấy cô thu liễm, lại ngồi xuống lần nữa.
Thi xong môn thứ nhất, lúc giám thị thu bài cố ý nhìn Lục Tư Nặc vài lần, ý nhắc nhở không cần nói cũng biết. Mà vào lúc này, tâm trạng Lục Tư Nặc đã tốt hơn rất nhiều, cũng làm như không thấy ánh mắt giám thị.
Cô quay xuống nhìn tôi, mặt hơi đỏ, nói, “Cảm ơn.”
“Bạn cùng lớp chăm sóc lẫn nhau mà.” Tôi nói.
Lục Tư Nặc không nhiều lời, xoay người lại.
Mấy môn thi tiếp theo, Lục Tư Nặc cũng không quá suôn sẻ. Dù sao môn đầu tiên là ngữ văn xảy ra chút sơ suất, tình trạng của cô không được tốt lắm, xem như là mở đầu bất lợi.
Thi xong hết tất cả môn học là đến cuối tuần.
Khi thi môn cuối cùng, tôi là người đầu tiên nộp bài. Chạy ra khỏi phòng thi, tâm trạng tốt kỳ lạ. Bởi tôi nộp bài thi quá sớm, lúc này trong sân trường cũng không có ai, chỉ có tôi một người chậm rãi đi nhà vệ sinh hút thuốc.
Tôi đặc biệt tới phòng thi của Chu Minh Khải, mới vừa đến không bao lâu, hắn liền đi ra.
“Mời cậu ăn thịt nướng!” Tôi nói.
Chu Minh Khải hình như thi rất dễ dàng, cũng tán thành đề nghị của tôi.
Chúng tôi đến ‘Thời gian xưa’. Học sinh Dân Dục đều thích đến quán cơm này. Bình thường đều là người chen người, bây giờ lại chỉ có tôi và hắn.
Vào học mới có nửa kỳ, tôi và chú Vương, chủ quán ‘Thời gian xưa’ cũng đã thân thuộc. Mỗi lần tôi tới, chú đều sẽ miễn phí một ít đồ uống, nói là ưu đãi cho khách quen.
Tôi thường rủ bọn Triệu Nhị Hầu tới bên này ăn uống. Trong quán chúng tôi gọi chú Vương, nhưng lén lút gọi chú là lão Vương nhà bên.
Lão Vương thấy tôi, còn chưa gọi món ăn đã đưa hai chai nước hoa quả có cồn, nói, “Hôm nay muốn ăn cái gì?”
“Thịt nướng.” Tôi cầm thực đơn bắt đầu gọi, “Rau xà lách, thịt nạc, cá viên, bò viên…”
“Cậu ăn gì?” Tôi hỏi Chu Minh Khải.
Hắn nhìn thực đơn, tùy ý nói, “Đều không khác mấy, cậu chọn đi.”
Tôi vui vẻ hân hoan gọi hết món mình bình thường thích ăn, sau đó kéo Chu Minh Khải đến vị trí cạnh cửa sổ. Chỗ ngồi này lúc thường tôi thích nhất. Hơi nghiêng đầu là tôi có thể nhìn thấy cổng chính của cấp ba Dân Dục, nhìn thấy học sinh đi ra từ cổng trường, chứng minh được tốc độ làm bài của tôi thật nhanh.
Chốc lát sau lão Vương đã bưng đồ ăn lên. Tôi và Chu Minh Khải đổ một nửa thức ăn lên bếp nướng, nghe tiếng xì xì, rất ngon miệng.
“Thi thế nào?” Tôi vừa ăn vừa hỏi.
Chu Minh Khải rất tùy ý, “Cũng được.”
Tôi đoán, tuyệt đối là không kém.
“Đúng đúng đúng.” Tôi nói, “Học trò cưng của thầy Lâm mà. Cậu phải tranh đua cho y chứ!”
Chu Minh Khải đặt đũa xuống, bắt đầu uống nước hoa quả có cồn, hỏi, “Cậu thì sao?”
“Tôi vẫn như cũ thôi.” Tôi nói, “Mục tiêu của tôi luôn là không rơi vào ba vị trí đầu đếm ngược. Vị trí thứ tư là được rồi!”
Chu Minh Khải bày ra dáng vẻ, đã không thể cứu được tôi nữa.
Tôi nói, “Lần này người thứ nhất nhất định là cậu hoặc Lâm Tuyết, vì Lục Tư Nặc tiêu đời rồi. Mấy ngày này, tôi thấy cô ấy đều sắp thi đến phát khóc, do đã phát huy không tốt lắm.”
Chu Minh Khải nói, “Yên tâm, Lục Tư Nặc có thành tích vào trường đứng thứ hai cả lớp. Phát huy không tốt vẫn hơn cậu rất nhiều.”
Không thể làm bạn nữa…
Thật tổn thương người nha…
Vừa tán gẫu vừa nướng thịt, tôi và Chu Minh Khải hai người ăn hơn một giờ. Đến khi tất cả mọi người thi xong, người trong quán bắt đầu đông hơn. Chúng tôi cũng đã ăn không ít, liền tính tiền rời đi.
Tôi và Chu Minh Khải sóng vai đi, đến ngã tư đầu phố thì ai về nhà nấy.
Bây giờ tôi đặc biệt không muốn về nhà. Từ lúc mẹ tôi thất nghiệp, mỗi lần tôi về nhà cũng không cần đoán, bà nhất định ở nhà, không những thế, còn là ngồi trên ghế sofa chờ tôi. Đợi được tôi nhưng cũng không làm gì, chỉ là muốn tôi xem TV với bà. Hơn nữa, thỉnh thoảng bà còn lấy nội dung phim ra thử tôi, để xem tôi có nghiêm túc xem hay không.
Tôi luôn cảm thấy đây là chiêu mới muốn trị tôi mà bà nghĩ ra.
Hai tuần ngắn ngủi, tôi đã xem xong “Hoàn Châu cách cách” cùng “Nhất liêm u mộng”.
Mẹ tôi là người phụ nữ cực kỳ bình thường. Giống ngàn vạn phụ nữ khác, thường xuyên đi dạo chợ thực phẩm, chế biến nguyên liệu nấu ăn đơn giản nhất thành siêu hấp dẫn, một tay bao sủi cảo điêu luyện, một tay nấu thức ăn ngon. Thế nhưng bà cũng thích mua quần áo mua túi xách. Thích mua cho mình, cũng thích mua cho tôi và cha tôi, còn ngầm mua vài bộ đồ gia đình cho nhà ba người chúng tôi.
Bà cũng thích xem phim truyền hình, không làm phiền cha tôi, sợ quấy rối ông sáng tác, nhưng lại mỗi ngày làm phiền tôi, dùng nội dung phim để kiểm tra tôi.
Bây giờ thất nghiệp, có thêm thời gian, vì vậy bà dùng tôi để giết thời gian.
Làm con trai độc nhất, áp lực lớn như núi!
Tác giả có lời muốn nói: Khí trời lạnh quá, muốn chết muốn chết.