Si Tình Nhàm Chán Nhất

Chương 53: Không thể tha thứ, không thể cam tâm 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

4ac4d4d4x5eb320fc3f8aamp690

Y tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn tôi, nói: “Cha em sẽ xử lý vấn đề ly hôn với mẹ em. Thầy…”

“Ha ha ha…” Tôi không biết sao mình lại giận dữ bật cười nữa. Làm học sinh gần ba năm nay của Lâm Thanh Dật, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy y quá quắt đến thế, “”Thầy”…Lâm…? Ha ha… “Thầy” à, thầy Lâm, thầy không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Chen chân vào hôn nhân của người khác, phá hoại gia đình người khác, làm sao còn có thể cây ngay không sợ chết đứng như thế chứ?”

Hiển nhiên, tuyến phòng ngự trong tâm lý Lâm Thanh Dật rất mạnh, y vẫn lặp lại câu nói kia: “Chúng ta thật lòng yêu nhau…”

Thật lòng yêu nhau, cho nên cái gì cũng có thể làm à?

Lâm Thanh Dật, uổng cho cái danh thầy giáo này của thầy. Con người ta sống cả đời chỉ có mỗi tình yêu thôi ư? Trách nhiệm, lễ nghĩa liêm sỉ, thị phi đúng sai…. Những thứ này, trước mặt thứ “tình yêu” của thầy đều không xứng để nhắc tới, đúng không?

“Thầy hy vọng em có thể học tập cho tốt.” Lâm Thanh Dật nói, “Cách kỳ thi đại học cũng chỉ còn hai, ba tháng, thầy không hy vọng em làm bừa. Về trường học đi, sau đó cố gắng thi đậu một trường đại học tốt…”

“Hiện tại còn nhớ mình là thầy giáo cơ à?” Tôi cười lạnh hỏi y.

Lâm Thanh Dật cực kỳ bình tĩnh, nói: “Sự thật là, thầy sẽ mãi mãi là giáo viên của em. Em thừa nhận cũng thế,mà  không thừa nhận cũng thế. Thầy hy vọng em sẽ cân nhắc kỹ lưỡng vì bản thân.”

Tôi không khống chế được mình, không thể nào tiếp tục nói chuyện với y nữa. Tôi đứng dậy rồi nói: “Lâm Thanh Dật, thầy sẽ hối hận.”

Y không tỏ rõ thái độ, tôi cũng không muốn nghe tiếp, bèn rời đi luôn.

Sau khi về nhà, mẹ hỏi tôi rằng Lâm Thanh Dật tìm tôi nói cái gì. Tôi chỉ bảo bà, Lâm Thanh Dật muốn tôi mau chóng trở lại trường học.

Mẹ tôi nghe xong, trầm mặc rất lâu mới nói: “Về trường học đi. Bây giờ con cách kỳ thi đại học chẳng còn mấy thời gian nữa, nhất định cần lên lớp. Không quan tâm anh ta có phải là giáo viên của con hay không, quan trọng là… học tập cho giỏi, sau đó thi đậu một trường đại học tốt…”

“Mẹ, con…” Tôi khó có thể tưởng tượng được mình và Lâm Thanh Dật sẽ đối mặt nhau trong quan hệ thầy trò thế nào nữa.

“Con nhất định phải sống thật tốt cho mẹ.” Mẹ tôi nói, “Hiện tại chuyển lớp hay chuyển trường đều không thực tế, thế nhưng con nhất định phải đi học lên lớp chứ. Gia Dương, con nghe mẹ…”

“Nhưng…”

“Không có nhưng gì hết. Con không tiếp tục đi học thì còn có thể làm gì? Con còn gần một tháng nữa là mười tám tuổi rồi. Lên lớp học chăm chỉ đi, nhất định phải thi đỗ một đại học tốt…”

Tôi đã không có cách nào từ chối bất kỳ yêu cầu gì của mẹ tôi. Tôi thường xuyên lo lắng nếu tôi làm gì không hợp tâm ý bà, bà sẽ càng khổ sở hơn. Thành ra, tôi luôn luôn cẩn thận lấy lòng bà.

Ngày hôm sau tôi trở về trường học. Chu Minh Khải nhìn thấy tôi vẫn rất hào hứng. Hai chúng tôi đều không nhắc tới việc không vui trước đó trong điện thoại, dù sao đám con trai mắng chửi nhau vốn là chuyện bình thường.

Tiết thứ nhất chính là môn tiếng Anh của Lâm Thanh Dật. Khi thấy tôi, y hơi cười rồi bắt đầu giảng bài. Y biểu hiện vô cùng tự nhiên, tôi lại chẳng thể nào nghe giảng như lúc trước chưa có chuyện gì xảy ra. Cái gì tôi cũng không nghe lọt, cơ bản là không biết y đang nói gì.

Người đầu tiên phát hiện tâm trạng tôi không tốt là Lục Tư Nặc.

Cô không hỏi tôi tại sao vài ngày qua không đến trường, chỉ ung dung thản nhiên đặt bút ký từng môn mình làm mấy ngày nay lên bàn tôi, trong mỗi trang đầu của những quyển sổ ghi chép đều vẽ một khuôn mặt tươi cười.

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định gọi điện thoại cho cha tôi. Lần này ông có nhận, nhưng không lưu khoảng trống cho tôi nói chuyện, chỉ dặn tôi chăm chỉ lên lớp học tập chăm chỉ. Tôi vừa định nói gì đó, ông liền vội vàng cúp.

Tôi nhìn màn hình đen ngòm của điện thoại, ngọn lửa trong lòng không có chỗ bùng phát.

Đến tiết tiếng Anh, tôi liền bắt đầu gây chuyện với Lâm Thanh Dật.

Y viết một đoạn tiếng Anh mẫu dài trên bảng đen, bộ dáng rất nghiêm túc. Tôi ngậm kẹo que trong miệng, nhìn Lâm Thanh Dật thế nào cũng thấy không thoải mái, ném kẹo que về phía y. Nó đập thẳng lên gáy y

Lâm Thanh Dật còn chưa quay đầu lại, Chu Minh Khải bên cạnh đã đập sách lên mặt tôi trước. Tiếng vang rất lớn, học sinh trong lớp nhìn lên bục giảng, rồi lại nhìn sang vị trí của tôi và Chu Minh Khải.

“Phát bệnh à?” Chu Minh Khải dường như rất tức giận, “Dây thần kinh nào bị hỏng hả?”

“Có ý gì?” Tôi hỏi Chu Minh Khải. Tôi ném Lâm Thanh Dật thì mắc mớ gì đến hắn.

“Mẹ nó, cậu mới là có ý gì đấy!” Chu Minh Khải không khách khí chút nào, “Giờ học mà cậu lại bị động kinh hả?”

Tôi bị Chu Minh Khải làm tức giận đến mức cả người run rẩy. Hắn dựa vào cái gì mà bảo vệ Lâm Thanh Dật như thế, hắn thì biết cái gì? Tôi thích hắn, hắn không biết tôi thích hắn. Nhưng chung quy hắn phải biết rằng chúng tôi là anh em tốt bạn bè tốt. Dựa vào cái gì, giữa tôi và Lâm Thanh Dật, hắn lại đứng ở bên phía Lâm Thanh Dật chứ?

Trong khoảng thời gian này, lòng tôi luôn đè nén lửa giận, bị Chu Minh Khải kích thích, nhất thời cũng không còn mấy phần lý trí. Tôi đứng phắt dậy, cầm lấy quyển sách tiếng Anh Chu Minh Khải vừa đập lên mặt tôi, ném về hướng Lâm Thanh Dật. Lực độ rất lớn, nó vừa vặn đập vào vùng mắt của Lâm Thanh Dật, kính mắt rơi xuống.

Lâm Thanh Dật còn chưa kịp nói gì, hiển nhiên cũng không ngờ rằng tôi sẽ đập lần thứ hai. Mãi cho đến khi rất nhiều người trong lớp học ồn ào bàn tán, y mới phản ứng lại, hét to với tôi: “Hứa Gia Dương, đây là giờ học!”

Chu Minh Khải còn phẫn nộ hơn y. Hắn chạy tới nhặt kính lên cho y, sau đó quay về, không nói một lời mà đấm mạnh về phía mặt tôi.

Tôi không cam lòng yếu thế, nắm lấy cổ áo của hắn muốn đánh một trận. Song khi nhìn thấy đó là gương mặt của người mình thích, tôi thu lại nắm đấm. Vào lúc này, không ít bạn học cũng bắt đầu lại đây ngăn cản, trong lớp lập tức loạn tung lên.

Lâm Thanh Dật đeo kính lên, khóe mắt bầm xanh một vết nhỏ, nhìn tôi và Chu Minh Khải, nói: “Hai người các em, theo thầy tới văn phòng. Tiết này cả lớp tự học.”

“Cậu ta nên đến bệnh viện để soi đầu óc đi!” Chu Minh Khải còn đang trào phúng.

Cú đấm vừa rồi của Chu Minh Khải thật sự tàn nhẫn. Nửa mặt bên trái của tôi đau đến mức không thể động đậy. Toàn bộ bên mặt đó là cảm giác như bị rút gân vậy.

Tôi mặc hắn châm chọc. Từ nhỏ tôi đã tranh cường háo thắng nhưng lần này lại không còn tâm trạng để tranh cãi với hắn nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Sắp sửa phơi bày cái chết của Alexander rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.