*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi học sinh khối 10 vào học được hơn nửa tháng, trường học mới phát đồng phục.
Lớp trưởng là một cô gái vóc dáng nho nhỏ, gọi tất cả học sinh nam trong lớp đi đem đồng phục về. Đoàn người đi mênh mông cuồn cuộn tại khu giáo viên.
Số học sinh nam lớp chúng tôi nhiều hơn số học sinh nữ. Mấy nữ sinh kia đều mảnh mai quá. Nếu đã kêu nam sinh làm việc, mà đám con trai còn lề mề thì thật tội lỗi.
Khi vận chuyển đồng phục, vì có nhiều người, mỗi người chúng tôi ôm mấy bộ là xong. Tôi và Chu Minh Khải, còn có Phùng Đào đi ở phía sau. Vào lúc ấy, quan hệ giữa tôi và Chu Minh Khải còn tốt hơn quan hệ giữa Chu Minh Khải cùng Phùng Đào.
Tôi và Chu Minh Khải sóng vai đi, tôi bất ngờ nhét toàn bộ số đồng phục trên tay mình lên tay Chu Minh Khải. Phùng Đào ở phía sau nhìn thấy, nói, “Hứa Gia Dương cậu có biết xấu hổ không!”
Tôi không biết xấu hổ, tôi tự hào.
Trở về lớp, đồng phục được phát dựa theo chiều cao. Lúc đồng phục học sinh đến tay tôi, tôi thật tò mò nên xé túi ra một góc nhỏ để sờ chất lượng một chút, khá mềm mại.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người mặc đồng phục. Bởi vì trường chúng tôi có giám sát độ chuyên cần, không mặc đồng phục coi như là chưa tới, nên mỗi người đều đổi hai bộ mặc suốt một tuần.
Quần đồng phục của tôi hơi dài. Mẹ tôi trực tiếp dùng kéo cắt rồi dùng máy may lại, vừa người lại không nhìn ra vết cắt.
Tại thời điểm đó, tôi cảm thấy mẫu thân đại nhân của tôi thật là một người đa zi năng.
Đồng phục của tôi và Chu Minh Khải là cùng cỡ. Hắn mặc vừa, đương nhiên tôi sẽ không nói cho hắn là tôi lén cắt ống quần, dù sao cũng khá tổn thương tôn nghiêm đàn ông của tôi.
Đồng phục trường cấp ba Dân Dục mười năm chưa đổi, xanh trắng giao nhau.
Mười một năm trước còn chưa có bảng đánh giá của Võng Dịch Vân(1). Tại Võng Dịch Vân, tôi từng thấy một câu nói, quần áo đôi duy nhất chúng ta mặc chính là bộ đồng phục học sinh.
(1) Võng Dịch Vân 网易云: music.163.comCâu nói này dùng trong trường hợp của tôi và Chu Minh Khải vô cùng thích hợp.
Thống nhất đồng phục xong, trường học bắt đầu chuẩn bị lễ khai giảng, muốn chọn một người đại diện cho nhóm học sinh mới chúng tôi lên sân khấu phát biểu. Nhiệm vụ đó được Lâm Thanh Dật giành đến lớp chúng tôi.
Cũng nhờ lần ấy tôi mới biết, hóa ra nhân tài có thành tích cao nhất trong cuộc thi vào cấp ba Dân Dục là thuộc lớp 10/7 chúng tôi, lại còn là lớp trưởng, Lâm Tuyết. Mà thành tích của cô đè ép người thứ hai ba điểm.
Người xui xẻo phải đứng thứ hai là Lục Tư Nặc.
Đó là bắt đầu ba năm cấp ba cạnh tranh của Lục Tư Nặc và Lâm Tuyết.
Người đại biểu hiển nhiên là người thứ nhất, Lâm Tuyết.
Lễ khai giảng, lớp 10/7 chúng tôi dựa trên truyền thống tốt đẹp, ghế cả lớp đều được học sinh nam bê tới sân thể dục.
Những nữ sinh khác rất tự nhiên đi tay không đến sân. Chỉ có một mình Lục Tư Nặc mang theo ghế của mình.
Tôi thấy vậy bèn đi qua vỗ vai cô, khi cô quay lại liền cầm ghế cô đi. Tôi không nói thêm gì, cười đùa chạy tới sân thể dục.
Đằng sau tôi, Lục Tư Nặc nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.
Quy trình lễ khai giảng là vĩnh viễn không thay đổi. Các loại lãnh đạo ông nói tôi nói, nghe xong bạn cũng không biết rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì. Lúc Lâm Tuyết lên sân khấu, Lâm Thanh Dật dẫn đầu vỗ tay cho cô. Thành ra, lớp chúng tôi rất dốc sức vỗ tay, còn có người huýt sáo.
Lâm Tuyết nói chuyện, tình cảm dạt dào. Tôi xem như đã biết, học sinh nữ có thể đọc bất kỳ thứ gì thành tiểu thuyết ngôn tình không chỉ có mỗi cán sự bộ môn ngữ văn.
Tôi và Chu Minh Khải ngồi ở nhóm dưới cùng của lớp, cùng chơi game offline với mấy người phía sau. Một người chơi một trận, thua thì thay người, thắng liên tục được chơi hai lượt. Chơi nửa ngày, tôi thua nhiều thắng ít, rất nhụt chí.
Sau khi chết trong game, tôi không nhịn được, chửi một tiếng, “Đệt!”
Âm thanh không khống chế nên Lâm Thanh Dật phía trước nghe thấy được, quay đầu nhìn tôi.
“Nói sai nói sai.” Tôi vội nói.
Lâm Thanh Dật lại chú ý người dẫn chương trình trên sân khấu. Tôi lập tức cúi đầu, đoạt máy chơi game từ tay Chu Minh Khải, bĩu môi nói, “Đến tôi đến tôi!”
Xưa nay Chu Minh Khải không cướp được gì từ tôi.
Tôi chơi game đến thời khắc mấu chốt, sức tập trung đều đặt vào game, Chu Minh Khải bên cạnh chọc tôi một cái. Tôi cho rằng hắn giục tôi nhanh lên. Tôi di chuyển một chút, nói, “Đi sang một bên, tôi vẫn chưa xong ván này đâu.”
Giây tiếp theo, một cái tay đưa đến phía tôi. Tôi giật mình, đang ngẩng đầu định mắng người, lại phát hiện máy chơi game của tôi hiện trong tay Lâm Thanh Dật. Còn y mặt lạnh nhìn tôi.
“Thật sự biết sai rồi.” Tôi lập tức kinh hãi. Cũng không phải vì sợ y, mà là hy vọng y đưa máy chơi game lại cho tôi. Đây là tôi mượn bạn cấp hai tên Nhị Hầu. Y tịch thu rồi, tôi biết lấy gì để trả người ta?
Triệu Nhị Hầu sẽ đến lột sống tôi.
Dù sao Lâm Thanh Dật cũng là thầy giáo mới nhận chức. Nếu là các thầy cô khác, cái máy game này có thể sẽ bị mất mạng tại chỗ luôn.
Lâm Thanh Dật nghe tôi nói như vậy, do dự phút chốc mới nói, “Gọi người nhà em đến chỗ thầy lấy. Trong vòng ba ngày không tới, thầy sẽ đập vỡ nó.”
Lâm Thanh Dật nói xong là trở về phía trước lớp. Y vừa đi tôi liền đạp Chu Minh Khải bên cạnh một cước, “Muốn chết à? Sao không nhắc tôi?”
Chu Minh Khải trợn trắng mắt nhìn tôi, ý tứ đại khái là, cậu không phải thiểu năng trí tuệ đấy chứ?
Tôi suy nghĩ một chút, hình như hắn có chọc tôi. Thế nhưng chuyện như vậy chỉ chọc chọc là xong à? Không thể trực tiếp nhắc nhở tôi sao?
Tôi buồn bực ngồi ở vị trí của mình, nói, “Làm sao bây giờ? Nếu không đi, Triệu Nhị Hầu sẽ trực tiếp tới trường học giết tôi. Nếu đi, mẹ tôi sẽ giết tôi.”
Chu Minh Khải mỉm cười, “Đến đây, tôi nhặt xác cho cậu.”
Tôi bỗng cảm thấy Chu Minh Khải thật không đáng yêu.
Lễ khai giảng kết thúc, tôi, một học sinh nam đi cùng các học sinh nữ, để ghế của tôi lại cho Chu Minh Khải, mặc hắn tự nghĩ biện pháp. Vì máy chơi game mất, tại trạng thái tâm tình không tốt, tôi không nhấc lên mấy cân ghế kia được.
Tôi lẫn trong đám học sinh nữ. Vương Triều Tình nhìn thấy bèn nói, “Hứa Gia Dương cậu có biết xấu hổ không?”
“Đừng nói nữa được không?” Tôi lười tính toán với cô. Bình thường kêu gọi nam nữ bình đẳng tích cực hơn bất kỳ ai, đến thời điểm cần lao động chân tay tại sao lại không hô?
Tôi bắt đầu chạy, không cẩn thận đâm vào người khác. Tôi vừa nhìn ra Lục Tư Nặc là muốn trêu chọc cô, “Em gái Tư Nặc nhanh lên!”
Lục Tư Nặc hơi sửng sốt, hồi lâu mới nói một câu giống y như Vương Triều Tình, “Hứa Gia Dương cậu có biết xấu hổ không?”
Tôi vẫn không trả lời. Chu Minh Khải phía sau thay tôi đáp một câu, “Cậu ta không biết đâu.”
Thật hiểu tôi.
Buổi chiều vừa tan học, tôi không dám về trễ tý nào, hy vọng giả vờ ngoan ngoãn để tranh thủ một sự khoan hồng từ mẹ tôi.
Tôi trở về nhà, mẹ tôi vẫn chưa tan ca. Tôi vội vàng lau sàn, giặt hết quần áo bẩn trong máy giặt, còn đem tất cả lên ban công phơi.
Làm xong việc nhà, tôi chuyển bài tập mấy trăm năm không chạm tới qua phòng khách. Một chữ tôi cũng không viết, lại bày đủ dáng vẻ làm màu.
Tôi duy trì tư thế này hơn nửa giờ, cuối cùng nghe được tiếng mở cửa. Tôi lập tức hoạt bát lên, bắt đầu múa bút thành văn.
Mẹ tôi tan làm xong đều sẽ mua đồ ăn mới về, vào lúc này đang xách theo một bó rau thơm lớn. Sau khi nhìn thấy tôi đang làm bài tập, bà rất bình tĩnh, dùng một loại âm thanh kinh ngạc giả tạo nói, “Trời ạ, đây là con trai tôi sao?”
“Vâng, hàng thật giá thật.” Lúc nói chuyện tôi không ngẩng đầu, như vậy tôi biểu hiện ra tương đối nghiêm túc.
Mẹ tôi liếc nhìn vệt nước còn chưa khô trên sàn nhà, hỏi, “Con lau?”
Tôi thuận miệng trả lời một tiếng.
Mẹ tôi suy nghĩ chốc lát, không lên tiếng, rồi đi vào nhà bếp bắt đầu làm cơm tối. Bởi vì cha tôi không ở nhà, mẹ tôi nấu bữa tối rất tùy ý, xào hai đĩa thức ăn chay coi như xong việc.
Lúc mẹ tôi bưng đồ ăn ra, bà nói, “Cất bài tập đi, mẹ còn không biết con hả?”
Tôi nghĩ một chút, cất bài tập về phòng. Sau đó tôi ngồi vào trước bàn ăn, bắt đầu ăn cơm, hơn nữa không dám kén chọn chút nào.
Mẹ tôi vừa ăn cơm vừa hỏi, “Nói đi, gây ra chuyện gì, mẹ xem nên đánh chết con hay là cùng cha đồng thời đánh chết con.”
“Cha con sẽ không đánh con đâu.” Cha tôi sẽ chỉ giúp tôi hiểu biết thêm về mị lực của ngôn ngữ.
Mẹ tôi không nhịn được, “Chuyện gì có nói hay không!”
“Con…” Tôi nói, “Chính là lễ khai giảng của tụi con, đặc biệt tẻ nhạt. Thế nhưng con vẫn rất nghiêm túc. Mà quá trình thật sự là quá nhàm chán, con liền chơi game một lát. Sau đó vừa lấy ra thầy giáo đã thấy!”
Mẹ tôi mang vẻ mặt mẹ đã sớm đoán được, nói, “Thầy Lâm của bọn con đã gọi điện thoại cho mẹ. Con là người thế nào, mẹ lại không biết sao? Cứ phải gây phiền phức cho thầy mới được đúng không? Đấy là thầy Lâm người ta dễ tính. Nếu là mẹ, mẹ sẽ chém con ngay tại chỗ!”
Mịa nó, hóa ra vừa vào cửa đã nhìn thấu!
“Lại giả vờ!” Mẹ tôi lên giọng, “Nói đi, còn muốn máy chơi game không?”
“Muốn muốn muốn!” Tôi nói, “Của Nhị Hầu đấy, cuối tuần này nó tới lấy.”
Mẹ tôi có loại cảm giác chỉ tiếc mài sắt không nên kim. Dù rằng đã bị sự thất vọng tôi gây ra bao năm nay rèn luyện được tâm lý cường đại, nhưng mỗi lần vẫn rất tức giận.
“Một lần cuối cùng.” Bà nói.
Tôi hài lòng, nói, “Người phụ nữ tốt nhất thế giới là mẹ. Cha con có thể lấy được mẹ là phúc phận kiếp trước của ông. Nếu ông ấy không tốt với mẹ, con sẽ không tha cho ông ấy!”
Khi đó tôi chỉ thuận miệng nói. Cha mẹ tôi là nhờ người giới thiệu, quen biết rồi kết hôn. Bắt đầu từ lúc tôi biết ghi nhớ, bọn họ đã không cãi nhau. Mẹ tôi thỉnh thoảng sẽ hơi gây chuyện, song cha tôi sẽ đều bao dung, cũng sẽ khiêm nhượng.
Tôi vẫn luôn cho là, cha mẹ tôi là cha mẹ tốt nhất thế giới, Hứa Gia Dương tôi là người may mắn nhất thế giới.
Khi đó tôi đã cho là vậy.
Giữa trưa, tôi đặc biệt chạy đến cửa trường học chờ mẹ tôi. Bà biết tôi chưa ăn trưa, cũng không vội đi phòng làm việc của giáo viên. Bà trước tiên đưa tôi đi ăn một bữa cơm ở cạnh trường, rồi mới đến phòng giáo viên.
Tôi đứng trước cửa phòng làm việc của Lâm Thanh Dật, gõ cửa. Sau khi nghe thấy bên trong nói “Mời vào” bèn quay qua nói với mẹ tôi, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, lấy máy chơi game trở về, mẹ chính là ân nhân của con!”
“Cút!” Mẹ trừng tôi một cái, sửa soạn tóc mình một chút, trên mặt mang nụ cười, tiến vào phòng làm việc. Bà mới vào cửa đã nói, “Thầy Lâm, hôm qua chúng ta đã nói chuyện điện thoại. Tôi là mẹ Hứa Gia Dương, Gia Dương đã gây phiền phức cho thầy.”
Tôi vừa nghe, quả nhiên qua nhiều năm mài giũa, mẹ tôi đã quen thuộc việc gặp giáo viên.
Tôi dựa vào hành lang, vị trí này đối diện sân bóng rổ. Không ít học sinh nam ăn cơm trưa xong là chạy đến chơi bóng rổ trên sân. Tôi nhìn, Phùng Đào và Chu Minh Khải đều ở đó. Bọn họ dường như cũng thấy tôi, lấy ngón tay chuyển bóng rổ hỏi thăm tôi một chút.
Tôi nâng nâng tay, biểu thị, anh đây vẫn khỏe.
Đang mùa hè, mặt trời buổi trưa cực kỳ gay gắt. Những người trên sân bóng rổ kia còn chưa chạy hai vòng đã bắt đầu chảy mồ hôi. Có nam sinh trực tiếp vén áo phông lau lên mồ hôi. Uống nước cũng cơ bản là một hớp một bình.
Tôi thấy Chu Minh Khải ném vào một quả, tâm trạng tốt hướng sân bóng rổ huýt sáo một cái, lại không ý thức được bây giờ mình đang ở nơi nào.
Đúng như dự đoán, từ văn phòng truyền đến tiếng nổi giận của mẹ tôi.
“Hứa Gia Dương con muốn chết phải không!”
Tôi vừa nghe thấy, lập tức an tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác khi viết thanh xuân rất tốt.