Si Triền Edit: Khuynh Khuynh ______________________________ Đi vào Diêm phủ, Bộ Mạch Nhiên tỉnh táo lại, nàng nhìn Diêm Liệt Dương phía trước, cất tiếng nói: “Ngươi muốn làm gì ta?” Nàng cũng không quên lời hắn mới vừa nói, hắn nói muốn giúp Mộ Dung Trại giáo huấn nàng. Diêm Liệt Dương xoay người lại, quăng cho Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ phía sau Bộ Mạch Nhiên một ánh mắt, bọn họ lập tức thức thời lui ra ngoài, thấy bọn họ hoàn toàn khuất dạng, Diêm Liệt Dương mới thấp giọng nói: “Đi theo ta.” Bọn họ đi tới hoa viên, bây giờ đang đúng thơi điểm mặt trời gay gắt nhất, nơi này cơ hồ không có một bóng người. Diêm Liệt Dương đột nhiên túm lấy tay Bộ Mạch Nhiên, đem nàng ấn dưới gốc đại thụ, tay kia chuẩn bị đoạt lấy tay nải của nàng. Bộ Mạch Nhiên đẩy hắn ra, nói; “Không cần, ta tự mình mang là được rồi.” “Trong đó có bảo bối gì sao? Không cho người khác chạm qua một chút?” Diêm Liệt Dương trừng mắt nàng. “Là hòm thuốc của ta, ta không muốn để người khác chạm vào. Còn có, rốt cuộc ngươi muốn xử lý ta như thế nào?” Âm thanh của nàng lạnh lùng, mặt không chút thay đổi nhìn Diêm Liệt Dương. Diêm Liệt Dương tựa hồ có chút buồn bực, mày rậm nhướn lên, đột nhiên vươn cánh tay hữu lực rắn chắc, lấy tốc độ cực nhanh ôm lấy eo nhỏ của Bộ Mạch Nhiên, trầm giọng nói: “Bộ cô nương, có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không?” Ngữ khí bỗng nhiên trở nên mềm nhẹ, tựa như đôi tình nhân đang thì thầm vói nhau, để cơ thể Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng run lên, hô hấp có chút không thuận. Bộ Mạch Nhiên chống đẩy đôi tay của hắn, bàn tay vừa đụng đến cơ bắp rắn chắc, cảm xúc ấm ấp tựa hồ có thể xuyên thấu xiêm y, làm cho hô hấp của nàng bất giác chậm lại: “Không cần gần ta như vậy.” “Vì sao? Ta rất muốn thân cận với ngươi.” Hắn nâng cao mày rậm, lồng ngực cường tráng hơi phập phồng, hai cánh tay lại ôm nàng thật chặt. “Ngươi vô lại!” Bộ Mạch Nhiên bất đắc dĩ, người này vẫn giống như trước kia không chịu phân biệt đúng sai, mạc danh kỳ hiệu, nàng hiện tại đang tự hỏi phương pháp để hắn thả mình ra. Dù sao, nàng đã không còn là nữ oa năm tuổi, hắn cũng không phải là đứa nho tám tuổi nữa. Nàng lại không thể giống như trước kia, chờ sau khi hắn ngủ mới lén rời đi. Chờ hắn yên tĩnh lại, tay vừa muốn đẩy hắn ra, một cỗ hương vị đột nhien xông vào mũi, Bộ Mạch Nhiên khụt khịt mấy cái, hỏi: “Ngươi vừa mới vào chuồng ngựa có phải hay không?” Diêm Liệt Dương ngẩn ra, nói: “Làm sao ngươi biết.” Hắn vừa rồi đúng là có đến chuồng đút cỏ cho con ngựa quý của mình ăn. “Bởi vì trên người ngươi có mùi.” Bộ Mạch Nhiên ghét bỏ lấy ta che mũi, nhẹ nhàng khụ một tiếng. Đương nhiên, nếu nàng thành thật mà nói, sẽ thẳng thắn kỳ thật cổ hương vị kia cũng không phải khó ngửi như vậy, nàng chỉ là đang tìm một cái cớ để Diêm Liệt Dương buông mình ra mà thôi. Diêm Liệt Dương quả nhiên buông ra, trái phải đánh giá mình, thấy Bộ Mạch Nhiên đã cách mình ba bước chân, hắn đột nhiên cười, thân hình loé lên, lần nữa đem nàng ôm vào trong lòng. Bộ Mạch Nhiên bất đắc dĩ, nàng căn bản là không thể thoát khỏi hắn, cho nên tuỳ ý hắn đi Việc này không dễ đối phó. Ra khỏi cốc đã lâu như vậy, Bộ Mạch Nhiên lần đầu tiên gặp phải người khiến cho mình không có cách nào. Có lẽ bởi vì, hắn là người nàng quen biết chăng? “Không được ghét bỏ ta.” Diêm Liệt Dương nghiêm mặt nhìn nàng, bỗng nhiên nói: “Ngươi thật sự không nhớ ra ta?” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bộ Mạch Nhiên, hắn lầm bầu lầu bầu, nói: “Cũng đúng, lúc ấy ngươi mới năm tuổi. Còn rất nhỏ, giống như một ngọc oa nhi, lại có thể đem ta lừa xoay vòng vòng.” Ngữ khí có chút đau sủng, có chút bất đắc dĩ. Bộ Mạch Nhiên quả nhiên kinh ngạc rồi: “Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ.” “Ngươi cũng nhớ rõ?” Diêm Liệt Dương kinh hỉ hỏi. Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nói: “Trí nhớ của ta luôn rất tốt.” Nàng nhân cơ hội này thoát khỏi tay của hắn, cách hắn hai bước, thấy Diêm Liệt Dương không so đo, mới an tâm đứng lại. “Vậy sau đó ngươi như thế nào?” Diêm Liệt Dương hơi có chút oán khí, mặt nóng lên, nói: “Ta tỉnh lại thì không thấy ngươi, hỏi Bạch tiên sinh, hắn cũng không biết. Ta đã cho là không còn cơ hội gặp lại ngươi nữa. Nguyên lai ngươi chính là Bộ Mạch Nhiên, sớm biết rằng như vậy, ta đã đi tìm ngươi, cũng không kéo dài đến bây giờ mới gặp lại.” Hắn nhớ rõ chuyện năm ấy, tuy rằng mình còn rất nhỏ, nhưng đó lại là lần đầu tiên hắn thích một người, một cô gái. Lúc ấy, chỉ một cái nhìn đầu tiên, hắn đã bị tiểu cô nương thân hình nho nhỏ, trông như tinh linh kia làm cho mê hoặc, ngay cả trong mộng cũng nhìn thấy nàng. Lúc đi vào giấc ngủ, hắn vô cùng thảo mãn. Hắn ảo tưởng, đây là thê tử của hắn, là người sớm chiều ở cùng mình, về sau hắn nhất định dạy nàng đọc sách, dạy nàng học võ, khiến cho thân thể của nàng cũng khoẻ mạnh như hắn. Nhưng mà, thời điểm hắn tỉnh lại, hết thảy ảo tưởng đều biến thành cát bụi, người đã không thể tìm thấy, hắn còn có thể như thế nào? Một lần kia, tám tuổi, hắn có một loại cảm giác nhân sinh mờ mịt. Hắn không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hắn chỉ biết quấn quýt lấy phụ thân, khiến cho ông đi tìm tiểu cô nương kia trở về cho hắn. Một năm sau, hắn chết tâm. Bây giờ, dưới sự trùng hợp, hắn gặp được nàng. Chỉ một lần nhìn vào nàng, khuôn mặt quen thuộc kia, biểu tình quen thuộc kia, vốn tưởng rằng mình đã quên, nhưng một khắc đó, trí nhớ thời thơ ấu lập tức hiện lên trong đầu hắn. Nguyên lai, hắn vẫn chưa từng quên nàng. Hắn nhớ tới chuyện buồn cười “gạo nấu thành cơm kia”... Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, nói: “Năm đó ta ham chơi chạy ra khỏi phủ, sau lại gặp chuyện, mà dù sao đã qua rồi, đừng nói nữa, ta bây giờ không phải rất tốt sao?” Đoạn thời gian làm khất cái là một đoạn thương tâm trong lòng Bộ Mạch Nhiên, nếu không có sự tồn tại của Nhiếp Kinh Vận, nàng ngay cả một chút cũng không muốn nhớ lại. Nhưng cũng không thể phủ nhận, bởi vì trải qua đoạn chuyện cũ kia mà nàng đối với khất cái cảm thấy vô cùng thân thiết, cũng sẽ vui vẻ giúp đỡ người khác, đặc biệt là những người khốn khó. Nàng luôn nghĩ, nếu lúc ấy có người hảo tâm giúp đỡ nàng một chút, như vậy nàng và Nhiếp Kinh Vận cũng sẽ không phải làm khất cái lâu như vậy, Nhiếp Kinh Vận cũng sẽ cho tới bấy giờ vẫn không có tung tích. Cho nên sau khi xuất cốc, chỉ cần có người cần, nàng đều sẽ hết lòng giúp đỡ, trái ngược hoàn toàn với tính tình của nàng, làm cho sư phụ cũng vô cùng khó hiểu. Diêm Liệt Dương nghe vậy gật gật đầu. Không khí bỗng trở nên trầm mặc, trong thời gian ngắn cả hoa viên chỉ nghe được tiếng ve kêu, báo hiệu với mọi người, mùa hè đã đến. Bộ Mạch Nhiên vốn đã không nói nhiều, Diêm Liệt Dương thì đã trải qua cuộc sống trong quân đội nhiều năm, đã không còn sự hoạt bát như trước đây, vừa rồi nói nhiều như vậy, cơ hồ đã là cực hạn của hắn. Cho nên lúc hai người ở cạnh nhau, cũng chỉ có thể trầm mặc, bọn họ chỉ mới nói đến một phần chuyện trước kia mà thôi, còn đoạn chuyện buồn cười kia, khi nhớ tới cũng đã khiến Diêm Liệt Dương vô cùng xấu hổ rồi. “Đúng rồi, người bây giờ là Bộ thần y mà giang hồ đồn đãi sao? Vậy y thật của ngươi chắc rất tốt.” Diêm Liệt Dương nghĩ nghĩ, lại hỏi, đánh vỡ trầm mặc. “Cũng tạm được.” Bộ Mạch Nhiên đơn gỉan trả lời, đang lo lắng có cần nhân cơ hội yêu cầu rời khỏi hay không? “Cũng đúng, Bạch tiên sinh y thuật cao minh, đã từng cứu cha ta một mạng, cho nên y thuật của ngươi tất nhiên không tệ rồi. Đúng rồi, ngươi cùng hắn là..?” Hắn thử hỏi, nhớ tới Bạch Lạc Thiên tiên phong đạo cốt, tuy rằng bề ngoài là một nam tử dung mạo bình thường, nhưng phần khí chất kia vô luận thế nào cũng không thể che giấu được. “Hắn, là sư phụ ta.” Bộ Mạch Nhiên có chút nghẹn lời, Bạch Lạc Thiên trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn chỉ lớn hơn nàng mấy tuổi, vậy mà lại là sư phụ của nàng, aizz, là lạ, nhưng hắn lại là người đem nàng nuôi lớn. Trừ bỏ mấy tháng làm khất cái kia, mười tám năm qua, hắn cùng nàng cơ hồ như hình với bóng. Trước kia còn còn được, lúc ấy nàng không nhìn thấy gương mặt của hắn, liền tự cho rằng hắn là một nam tử tuổi trung niên, hiện tại thấy rõ, ngược lại có chút không được tự nhiên. Bộ Mạch Nhiên vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có người mà nàng không thấy rõ được dung mạo? Mà sau này lại thấy được? Nàng cũng từng hỏi qua Bạch Lạc Thiên, nhưng hắn giống như không muốn nói nhiều, cho nên Bộ Mạch Nhiên vẫn đem nghi hoặc giấu ở trong lòng. Nàng cảm thán, thời này không cùng tri thức với thời mà nàng sinh sống, thật sự là không giống. Ánh mắt nhìn thoáng qua biểu tình kỳ quái của Diêm Liệt Dương, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên hỏi: “Ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi có biết vì sao một người không nhìn thấy gương mặt của người khác không?”
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.