Si Triền Edit: Khuynh Khuynh _________________________________ Diêm Liệt Dương chấn động, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ nàng không nhìn thấy gương mặt người nào?” Bộ Mạch Nhiên không nói. Diêm Liệt Dương dừng lại một chút, nhìn chằm chằm biểu tình của nàng, nói: “Nàng hỏi ta là đúng rồi, trước đây ta đặc biệt thích đặt mấy câu hỏi này, cũng thích xem một ít loại sách loạn thất bát tao, cho nên tình huống như vậy ta đã từng nhìn thấy trên một quyển sách cổ. Trong sách nói, trên đời này có một loại võ công, gọi là “Phi Vân thuật”, người tu luyện loại võ công này sống lâu hơn người thường gấp hai lần, nói cách khác, chúng ta sống một năm thì họ sẽ sống hai năm, tức là người nọ có thể sống đến một trăm hai mươi tuổi. Chẳng qua, nghe nói bây giờ không có ai tu luyện loại võ công này, nó cũng đã thất truyền, bởi vì người tu luyện loại võ công này phải vô dục vô cầu, không những vậy, còn phải cần hai mươi năm thời gian. Người bình thường ai cũng có thất tình lục dục, tất nhiên không ai có hai mươi năm đi tu luyện chỉ vì trường thọ. Cho nên lâu dần, trên giang hồ cũng chưa xuất hiện qua người như vậy.” Âm thanh của hắn trầm thấp, vô cùng dễ nghe. Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, trong đầu liền trở nên hỗn loạn, nàng nhớ tới khuôn măt trẻ tuổi của Bạch Lạc Thiên, da thịt qua mười mấy năm chưa hề biến đổi. “Như thế nào, chẳng lẽ nàng thật sự đã gặp qua người như vậy sao?” Diêm Liệt Dương nhận thấy cảm xúc của Bộ Mạch Nhiên có biến đổi, vội vàng hỏi. Bộ Mạch Nhiên không có trả lời, hỏi ngược lại hắn: “Vậy khuôn mặt của bọn họ?” Vì sao nàng có thể thấy được? Hơn nữa trong ba năm cuối cùng ở chung, sư phụ đối với nàng, tựa hồ... Tâm nàng chấn động, không muốn nghĩ tiếp nữa. Diêm Liệt Dương ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, nói: “Người bình thường có thể nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, nhưng mà một vài người đặc thù lại không thể. Theo lời nàng nói, những người không nhìn thấy gương mặt của họ đều là người có quan hệ chặt chẽ với bọn họ. Phi Vân thuật chú ý quan hệ nhân quả tuần hoàn, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Nếu không không nhìn rõ ngũ quan một người, thuyết minh đời trước nàng không phải ân nhân người kia thì chính là kẻ thù. Chuyện đời trước, kéo dài đến tận đời này, các người nhất định cả đời dây dưa không rõ.” Bộ Mạch Nhiên giật mình, nàng nhớ tới thái độ của Bạch Lạc Thiên đối với mình, khi lạnh khi nóng, đại đa số thời điểm đều là thản nhiên, trước đây cũng rất ít khi ôm nàng. “Ta thậm chí đã muốn đem nàng thu làm đồ đệ, nhưng mà... Haizz, ta không được. Ta phát hiện ta không được, ta mỗi lần nhớ đến lời của sư phụ sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Bởi vì, nàng không nhìn thấy dung mạo của ta.” Năm đó – ở Diêm phủ, nàng chợt nhớ đến đoạn nói chuyện của hắn. Thì ra là thế! Khó trách lúc đầu hắn vẫn không muốn đối tốt với mình. Bộ Mạch Nhiên trong lòng tựa hồ đã loáng thoáng biết một chút gì đó. “Nhiên Nhi, nàng thật sự gặp được người như vậy?” Diêm Liệt Dương cất tiếng đánh gãy suy nghĩ của nàng: “Nếu có ân thì tốt, nếu có thù oán thì rất khó, như vậy người nọ nhất định không bỏ qua cho nàng.” Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, Bộ Mạch Nhiên miễn cưỡng cười cười, nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì, hắn đối với ta không có ác ý.” “Vậy là tốt rồi.” Diêm Liệt Dương nghe vậy mới yên lòng. “Vậy người nói xem tại sao cuối cùng ta lại có thể nhìn thấy gương mặt của hắn?” Nghĩ nghĩ, Bộ Mạch Nhiên đem một nghi vấn cuối cùng hỏi ra. Trên mặt Diêm Liệt Dương nhất thời hiện lên một tầng xấu hổ, hắn sờ sờ mũi, nói: “Ta cũng không biết, trên sách không có nói đến.” “Vậy cũng không còn cách nào.” Bộ Mạch Nhiên tuy rằng thất vọng, nhưng thu hoạch hôm nay đã rất lớn, nàng coi như đã thoả mãn. Cứ để sau này có cơ hội đem chuyện này hỏi sư phụ cho rõ ràng. Nàng không thích những chuyện không minh bạch, không thích ái muội, chỉ hy vọng tất cả có thể rõ ràng, rành mạch. “Nhiên Nhi, thời gian không còn sớm, nàng trước tiên cứ ở lại nhà ta đi. Đến, chúng ta vào ăn cơm.” Diêm Liệt Dương nhìn nhìn mặt trời, khó có được săn sóc nói. Bộ Mạch Nhiên sửng sốt, quan hệ bọn họ khi nào thì trở nên thân thiết như vậy? Tốt đến mức có thể gọi là “Nhiên Nhi” bất quá nàng cũng không để ý nhiều, tên chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Coi như vừa rồi hắn vì nàng giải thích chuyện nghi hoặc kia, nàng sẽ không so đo với hắn. Diêm Liệt Dương thấy Bộ Mạch Nhiên không so đo xưng hô của hắn với nàng, vừa lòng định nâng khoé miệng lên, chợt nghe âm thanh thanh thuý của Bộ Mạch Nhiên vọng lại, nàng nói: “Ta không ở lại, ta sẽ đi tìm một chỗ ở trước, sau đó lại đi đến chỗ khác.” Hắn vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, nói: “Vì sao? Chúng ta có quan hệ như vậy, nàng còn so đo cái gì? Chẳng lẽ nàng không thể ở đây một ngày sao? Chúng ta đã lâu không gặp mặt.” Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn thay Mộ Dung Trại giáo huấn ta?” Âm thanh cố ý mang theo vài tia ý cười. Diêm Liệt Dương nhăn mặt lại, nói: “Nàng quả thật có chút hồ nháo, giang hồ không thể so với quan phủ, những người đó vô cùng có thủ đoạn, hỉ nộ vô thường, cho nên về sau nàng vẫn là ít chọc vào bọn họ đi. Lần này còn đỡ, lão Hầu gia không phải là người không biết phân biệt phải trái, hướng đến làm việc thiện. Nhưng còn lần sau? Nếu nàng gặp phải một người tâm ngoan thủ lạt, vậy nàng ngay cả cơ hội vãn hồi nàng cũng không có.” Hắn càng nói càng kích động, âm thanh cũng dần lớn lên, cuối cùng là cơ hồ mà rống ra. Dù sao hắn cũng là một tướng quân, dạy dỗ thuộc cấp cũng không phải chưa từng, ăn nói tất nhiên là đúng tình hợp lý. “Ngừng, ngừng, ngừng!” Bộ Mạch Nhiên ngăn lại hắn thuyết giáo, nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao? Chẳng lẽ mỗi người đều có thể ấy quyền lực đến ép buộc ta, bắt ta phải lấy lòng họ. Nói cho ngươi biết, Bộ Mạch Nhiên ta căn bản không làm được.” “Ngươi...” Diêm Liệt Dương vốn muốn nói mình không phải có ý kia, nhưng lại thấy bộ dạng bất mãn của Bộ Mạch Nhiên, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nói: “Thôi, về sau còn có ta, sẽ không có ai dám bắt buộc ngươi nữa.” Bộ Mạch Nhiên giật giật khoé miệng, ý thức được đã đi sâu vào đề tài này, vì thế nói sang chuyện khác: “Được rồi, lần này cảm ơn ngươi. Ta phải đi rồi, ta còn có việc.” “Đi. Nàng muốn đi đâu? Nàng không nghe vừa rồi ta đã nói gì sao? Ta bảo nàng ở lại đây.”Diêm Liệt Dương nổi điên, âm thanh vang như tiếng chuông. “Ta cũng không rõ vừa rồi ta có đồng ý với ngươi.” Bộ Mạch Nhiên trào phúng cười, nàng cảm thấy không tất yếu phải ở nơi này, nàng còn có rất nhiều chuyện phải đi làm kia. “Ta mặc kệ,ta muốn nàng ở lại đây.” Ngữ khí Diêm Liệt Dương vô cùng chân thật đáng tin, gân xanh trên trán bạo khởi, là điềm báo của lửa giận. Hắn đã thật lâu không có phát tác rồi. Trước kia, hắn là người dễ dàng kích động, tính tình có chút lỗ mãng. Tính cách như vậy khi trưởng thành khó có thể trở thành một đại tướng quân, vì vậy phụ thân liền đặc biệt huấn luyện hắn một phen. Qua nhiều năm, hắn nghĩ tự chủ của mình là vô cùng tốt, sẽ không dễ dàng phát hoả. Không nghĩ tới, hôm nay hắn lại phá lệ. Cố tình, người ta lại không cảm kích hắn, nhìn biểu tình hiện tại của nàng thì sẽ biết. “Ta mặc kệ, ta chính là muốn chạy!” Bộ Mạch Nhiên vung tay áo, xoay người rời đi.” Không nghĩ tới, bởi vì nàng xoay người quá nhanh, hơn nữa hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần căng thẳng, lại thêm đứng lâu như vậy, lại đột nhiên xoay người, đầu nhất thời choáng váng, cước bộ lảo đảo, nhịn không không được ngã xuống đất. _____________________________ Vì chỗ này Diêm Liệt Dương và Bộ Mạch Nhiên đã nhận ra nhau nên ta sửa lại xưng hô của Liệt Dương là ta_nàng nhá mọi người.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.