Si Triền

Chương 22: Ở lại diêm phủ



Edit: Khuynh Khuynh

__________________________________

“Bởi vì Kỳ Liên quốc không có nữ tử sao? Hay bởi vì vẻ ngoài của ta?”

Bộ Mạch Nhiên tò mò hỏi. Nàng biết vẻ ngoài của mình cũng coi như không tệ, nhất là ở quốc gia có nữ tử thưa thớt như Kỳ Liên quốc. Sau nửa năm xuất cốc hành y, rất nhiều nam tử cả trong tối và ngoài sáng đều bày tỏ đối với nàng có hảo cảm, chỉ do nàng vẫn không để ý mà thôi. Cũng may mắn, đại đa số những người đó luôn mang thái độ tôn trọng, cho nên có rất ít phiền toái tìm tới nàng.

Trừ bỏ Tiểu Hầu gia, tên kia chỉ dựa vào gia thế mà cứng rắn ép buộc.

Diêm Liệt Dương nghe vậy liền nghiêng đầu đánh giá Bộ Mạch Nhiên, gương mặt thanh lệ, vẻ mặt lãnh đạm, ngẫu nhiên lộ ra một ít cảm xúc, lại có vẻ vô cùng quyến rũ.

“Nàng thật sự rất đẹp.”

Diêm Liệt Dương thành thật thừa nhận, nghĩ nghĩ, cuối cùng buồn rầu nói: “Ta cũng không biết mình  có phải vì dung mạo của nàng cho nên mới như vậy hay không, nhưng ta biết ta thật rất thích nàng.”

Ngữ khí của hắn vô cùng chân thật, đáng tin cậy.

Bộ Mạch Nhiên nghe vậy, không khỉ thở ra nhẹ nhõm, nàng đang định nói gì đó, chợt nghe Diêm Liệt Dương tiếp tục nói: “Cho nên ta muốn giữ nàng lại bên cạnh ta, qua một đoạn thời gian liền biết nàng có phải là nữ tử ta muốn hay không. Hoặc là, ta chỉ vì trước đây không chiếm được cho nên nhớ mãi không quên, hay cũng có thể do ấn tượng lúc nhỏ qúa tốt đẹp làm cho ta luôn nhớ đến.”

Nhìn thấy phản ứng trên mặt Bộ Mạch Nhiên, sắc mặt Diêm Liệt Dương nhu hoà lại một chút, hắn điểm điểm chóp mũi của nàng, nói: “Nàng có biết, ta vẫn luôn đợi nàng, mười ba năm qua, chưa từng quên một ngày. Trong mười ba năm qua ta chưa từng để ý một nữ nhân nào khác, như vậy chứng tỏ trong lòng ta có nàng. Còn có, tuy rằng Kỳ Liên quốc thiếu nữ tử, nhưng đối với ta mà nói, muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, cổ họng hắn căng thẳng, nhanh chóng đem tầm nhìn dời đến đôi mắt của nàng.

“Cho nên, nàng phải ở lại đây. Ta tin tưởng, chỉ cần chúng ta ở chung một đoạn thời gian, chúng ta nhất định sẽ vô cùng hợp.” Lúc nói tới đây, mặt mày Diêm Liệt Dương liền trở nên hớn hở vô cùng.

Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn không nói, trong lòng chẳng rõ tư vị gì.

“Bây giờ ta liền lập tức phái người đi gọi đại phu, còn có, chúng ta lập tức đến Thải Liên các đi, nàng nên nghỉ ngơi tử tế.”

Nói xong còn đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, cảm xúc non mềm khiến hắn rất là vừa lòng.

Bàn tay dài đầy vết chai sờ qua khuôn mặt, cơ thể Bộ Mạch Nhiên khẽ run lên, nàng cúi đầu, cầm lấy hòm thuốc của mình tránh khỏi hắn.

Diêm Liệt Dương mặc dù có chút hơi giận, nhưng vẫn đem tay nải của nàng cầm lấy, nói: “Đi thôi. Đúng rồi, ta đã quên nói cho nàng biết, Diêm phủ thủ vệ rất  nghiêm ngặt, cho nên tuyệt đối bảo vệ nàng an toàn.”

Hắn là thuộc loại người hành động, vừa nói người liền chuẩn bị lôi Bộ Mạch Nhiên ra ngoài.

“Đợi chút.” Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, nói: “Ta không ở Thải Liên các được.” nhìn phản ứng vừa rồi của quản gia Diêm Lục, kẻ ngốc cũng biết Thải Liên các có ý nghĩa đặc thù!

Trong mắt Diêm Liệt Dương chứa đầy ý cười, cúi đầu sát vào tai Bộ Mạch Nhiên, âm thanh từ tính trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Thải Liên các là nơi dành cho thê tử tương lai của ta, cách Liệt Dương các của ta rất gần, thuận tiện cho chúng ta lui tới, giúp chúng ta taưng thêm hiểu biết và tình cảm, nàng tất nhiên phải ở. Đương nhiên, nếu nàng không muốn ở đó, nàng có thể ở trong Liệt Dương các, hai chỗ đó, nàng tự mình chọn đi.

Âm thanh kia, tràn ngập mị lực nam tính dụ hoặc, dễ dàng làm cho người ta say mê.

Nhưng Bộ Mạch Nhiên chỉ là trợn mắt nhìn hắn, đây mạnh thân hình cao lớn của hắn ra, nói: “Chúng ta đi thôi. Còn có, không cần tìm đại phu cho ta, ta tự biết cơ thể của mình, sư phụ ta đã nói qua, muốn chữa khỏi bệnh này, nhất định phải tìm được ba loại thảo dược kia, sau này ta sẽ cùng ngươi nói tiếp.”

Ở thì ở, dù sao chỉ cần nàng không đồng ý, hắn cũng không có cách nào cưới được nàng.

Diêm Liệt Dương có chút mất hứng, vì rõ ràng Bộ Mạch Nhiên vẫn cự tuyệt hắn, cùng hành động khẩn cấp muốn chạy trốn kia của nàng.

“Vậy nàng đem tên ba loại dược liệu kia viết ra, ta sẽ cho người lập tức đi tìm.” Diêm Liệt Dương thu lại oán khí của mình, nghĩ rằng ngày còn dài, một ngày nào đó nàng cũng sẽ thay đổi.

Có lẽ, Nhiên Nhi vẫn còn đang thẹn thùng. Hắn nhịn không được vì nàng lấy cớ, nghĩ chỉ cần chờ thêm vài ngày, nàng sẽ cùng hắn thân cận.

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, yên lặngđi bên cạnh Diêm Liệt Dương. Dọc đường đi, chỉ nghe âm thanh Diêm Liệt Dương giới thiệu về hoàn cảnh, Bộ Mạch Nhiên không hề nói gì thêm.

Đi một lúc lâu, hai người rốt cuộc đi tới chỗ gọi là “Thải Liên các”.

Thải Liên các, tên như ý nghĩa, bên trong hơn phân nửa đều trồng các loại hoa sen. Kỳ Liên quốc lấy sen vi tôn, đa số quốc dân đều thích sen, cho nên cơ hồ mỗi hộ gia đình đều có trồng loại hoa này.

Thải Liên các không lớn, nhưng lại khéo léo tinh xảo, lúc này đang giữa mùa hạ, hoa sen trong hồ nở rộ mê người, bên trong hồ có một loan đình mái vòm, phía dưới sen nở rộ, có trắng, có hồng, duyên dáng yêu kiều, vô cùng nổi bật trên nền lá sen xanh ngát, hiện lên vẻ phong tình, làm động lòng người.

Cạnh hồ sen là một toà tiểu lâu cao ba tầng, mái cong kiều giác, mái lưu ly tràn đầy lưu quang, trên bức tường vôi trắng cơ hồ tràn đây dây leo xanh biếc nở đầy hoa, trước cửa tiểu lâu treo bốn chữ vàng thật to: “Lạc Nguyệt thuỷ tạ.”

Tinh xảo mà tao nhã, nhìn nó, liền thấy được thuỷ sắc thanh u tao nhã, tình thơ ý hạ của Giang Nam. Chính là cái nhìn đầu tiên, Bộ Mạch Nhiên đã thích nơi này rồi.

Thấy được sự kinh diễm trong mắt Bộ Mạch Nhiên, Diêm Liệt Dương có chút cao hứng, nói: “Nơi này phong cảnh rất tốt, mỗi khi trăng tròn, sẽ nhìn thấy bóng trăng hiện lên trên cầu, cho nên gọi là “Lạc Nguyệt kiều”, tiểu lâu cũng gọi là Lạc Nguyệt thuỷ tạ. Đây là mẫu thân ta bố trí, người nói nữ tử đều thích như vậy.”

“Ta quả thực rất thích.” Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, lúc bước vào phòng, mới phát hiện bên trong quả là bỏ tâm tư ra mà bố trí.

Sau khi tìm được thư phòng, Bộ Mạch Nhiên lấy giấy Tuyên Thành, cúi đầu viết: “Đây, chính là ba loại dược liệu này, người bình thường căn bản không tìm thấy, cho nên có khả năng phải tốn rất nhiều công sức.”

Kỳ thật, trong lòng Bộ Mạch Nhiên cũng không thoải mái, nàng cảm thấy mình đang lợi dụng Diêm Liệt Dương giúp mình tìm dược liệu.

“Được.” Diêm Liệt Dương cũng không để ý nhiều.

Bộ Mạch Nhiên thở nhẹ nhõm, nghĩ đã phân tán được lực chú ý của Diêm Liệt Dương, nàng tự hỏi sau này phải làm gì.

Bất quá, Diêm Liệt Dương lại vô cùng đơn giản, hắn nghĩ Bộ Mạch Nhiên đã cam tâm tình nguyện rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.