Si Triền Editor: Khuynh Khuynh. __________________________________ Đây, chính là sự thật đi? Hiển nhiên, đối với sự thức thời của Bộ Mạch Nhiên, Lý Bích Phù rất là vừa lòng, bà vỗ vỗ tay Bộ Mạch Nhiên, mềm nhẹ nói: “Mạch Nhiên, là biết như vậy là uỷ khuất cho con, nhưng mà thân phận của con... Haizz, nữ tử thiên hạ này, cho dù nhà nghèo cũng có vài ba trượng phu, nhưng trong danh môn lại không giống như vậy, cho nên chỉ có thể để con chịu thiệt.” “Bá mẫu, con hiểu mà!” Âm thanh Bộ Mạch Nhiên mang theo sự lãnh ngạnh khó có thể nhận ra. Nàng biết, nàng là một cô nhi không cha không mẹ, lại là một lang y giang hồ, ở trong mắt thiên kim danh môn Lý Bích Phù, nàng có thể gả vào Diêm gia, đã là vận tốt tám đời rồi. Có lẽ nữ nhân khác sẽ nghĩ như vậy, nhưng mà Bộ Mạch Nhiên biết, nàng tuyệt đối không hiếm lạ. Lý Bích Phù thấy chuyện dễ dàng giải quyết như vậy, có vẻ thật cao hứng, nói: “Mạch Nhiên, con xem, làn da ta gần đây có phải tốt lên nhiều hay không? Cháo đậu phộng táo đỏ mà con nói lần trước mỗi ngày ta đều ăn.” Bộ Mạch Nhiên nhìn bà một cái, sắc mặt hồng nhuận, xác thực đã không còn vẻ tái nhợt như lúc trước, nói: “Đúng vậy, chúc mừng bá mẫu.” Cháo đậu phộng táo đỏ ăn thường xuyên có thể khiến sắc mặt trở nên hồng nhuận, chỉ cần đem táo đỏ cùng đậu phộng ngâm trong nước ấm, sau đó nấu với lượng nước vừa đủ, dùng lửa nhỏ ninh đến nhừ, lại thêm một chút mật ong là có thể dùng. “Ha ha, phương thuốc của con quả thật tốt, các tỷ muội khác không biết có bao nhiêu hâm mộ màu da của ta đâu.” Lý Bích Phù cười, đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, nói: “Đúng rồi, Mạch Nhiên, ta có một vị hảo tỷ muội vừa đến Thông Châu thành, hôm nay đang ở trong biệt viện nhà bà ấy nghỉ ngơi, nghe nói, gần đây thân thể bà ấy không thoải mái, con rảnh rỗi có thể đi xem một chút hay không? Bà ấy là thành chủ phu nhân Sơ Ảnh thành, coi như cho bà ấy một ân huệ đi.” Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ mệt mỏi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút đăm chiêu. “Ha ha, vậy ta lặp tức đi sắp xếp thời gian.” Lý Bích Phù cao hứng đứng lên, nói tiếp: “Ta đi trước đây, con nghỉ ngơi đi.” “Bá mẫu, gặp lại sau.” Bộ Mạch Nhiên đưa bà ra tới cửa, thấp giọng nói một câu. Lý Bích Phù đi rồi, Bộ Mạch Nhiên buông lỏng không ít, đóng cửa lại, chậm rãi đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng bà, cõi lòng đây suy nghĩ. Không thể lại tiếp tục những ngày như vậy, Diêm Liệt Dương đối với nàng vô cùng tốt, nhưng lại không có gì tự do, hơn nữa khi nàng chữa bênh có đụng chạm thân thể nam nhân, cũng khiến hắn mất hứng cả nửa ngày, ở bên tai nàng lẩm bẩm không ngừng. Bộ Mạch Nhiên chí không ở khuê phòng, nàng không thể giống như Lý Bích Phù cả ngày ở trong phủ đệ này, một tháng chỉ ra khỏi cửa vài lần, không phải lễ Phật thì cùng các phu nhân thưởng trà nói chuyện. Còn nàng, nàng hy vọng có thể đi khắp mọi mảnh đất của Kỳ Liên quốc, một đường hành y, nếu có khả năng, nàng còn muốn đến các quốc gia khác tham quan một chút. Bên cạnh cửa sổ lẳng lặng nằm một cây đàn tranh, phía trên được chạm khác hoa mai sinh động, đây chính là cây đàn do Diêm Liệt Dương dốc tâm tìm đến. Bởi vì biết nàng thích đàn, cho nên nàng vừa vào Diêm phủ, nó đã được đưa đến đây. Lúc này, nó yên lặng nằm kia, chờ đợi chủ nhân vuốt ve. Bộ Mạch Nhiên dùng bàn tay mềm nhẹ của mình nhẹ lướt qua, âm thanh đàn cổ tịch mịch của cổ cầm réo rắt vang lên. Diêm Liệt Dương đối với nàng vô cùng tốt, lần đầu tiên, trừ bỏ tiểu nam hài kia, trừ bỏ sư phụ, còn có người lại tốt với nàng như vậy. Trừ bỏ không cho nàng xuất môn, cơ hồ đối với nàng có vô vàn sủng ái, tựa như gấp gáp muốn nàng chấp nhận hắn nhanh một chút. Chỉ tiếc, đây không phải điều nàng muốn. Lý niệm của bọn họ không hề hợp nhau. Lúc này, trên mặt Bộ Mạch Nhiên so với bình thường càng đạm mạc hơn, nàng nhếch môi, khoé mắt mơ hồ lộ ra một cỗ rét lạnh sắc bén. Đêm đó Diêm Liệt Dương theo thường lệ đến phòng của Bộ Mạch Nhiên. “Nhiên Nhi, nàng đàn một khúc cho ta nghe có được không? Ta rất thích nghe nàng đàn.” Hắn nâng má, si mê nhìn khuôn mặt Bộ Mạch Nhiên dưới ngọn đèn. Đường cong tuyệt đẹp, da thịt trắng noãn, tựa hồ có thể nhìn thấy từng sợi lông tơ nho nhỏ, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp chớp, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm quyển sách trên tay. Hắn thích nhìn vẻ mặt chuyên chú của nàng, nếu.... Nàng cũng có thể nhìn mình như vậy thì tốt rồi. “Ngươi rốt cuộc khi nào thì mới chịu về phòng? Ngươi muốn ở đây ầm ĩ bao lâu?” Bộ Mạch Nhiên bất đắc dĩ buông sách xuống, tức giận nhìn Diêm Liệt Dương bên cạnh mình. “Rốt cuộc nàng cũng chịu để ý đến ta?” Diêm Liệt Dương uỷ khuất nhìn nàng, đột nhiên hưng trí bừng bừng liền đề nghị: “Nhiên Nhi, ta nghĩ nàng cũng cảm thấy phiền muộn, như vậy đi, ngày mai ta nhỉ ngơi một ngày, chúng ta ra ngoài dạo có được không?” Trên mặt hắn tràn đầy ý cười, chờ mong. Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, thở dài trong lòng: kỳ thật, Diêm Liệt Dương là một người rất đơn giản, thích một người không hề giữ lại, còn không thích thì hoàn toàn không muốn đụng chạm. Nàng nhớ tới những lời Lý Bích Phù nói với mình. Diêm Liệt Dương bất qúa vẫn là một đứa nhỏ chấp nhất. Lúc trước hắn coi trọng bảo mã thiếu chủ Sơ Ảnh thành Phượng Trản, liền mở miệng muốn trao đổi, điều kiện do đối phương ra. Kết quả là, đối phương sống chết không chịu, hắn là thiếu chủ của Sơ Ảnh thành, là một thế tử Vương gia, muốn gì mà không có? Cho nên trong ba tháng tiếp theo, Diêm Liệt Dương liền định cư ở Sơ Ảnh thành, rảnh rỗi lại chạy đến phủ đệ của người ta, mỗi ngày quấn quýt Phượng Trản, ngay cả người ta đi vệ sinh, hắn giữ cửa bên ngoài. Còn có, võ công của hắn vô cùng tốt, lại có thị vệ tài giỏi đi theo bên người, cho nên Phượng Trản căn bản không thể là gì được hắn. Ba tháng sau, Phượng Trản đầu hàng, vô điều kiện đem con tuấn mã kia cho Diêm Liệt Dương. Hai người cũng bởi chuyện này mà trở thành bạn tốt, chuyên này thậ chí đã trở thành một đoạn giai thoại ở Kỳ Liên quốc. Nghe nói, Phượng Trản kia cũng không phải là một nhân vật ở trong ao, là một truyền kì khác của Kỳ Liên quốc, cũng là một mỹ nam tử. Mà lúc ấy, Diêm Liệt Dương mới mười lăm tuổi. Mà bây giờ, chấp nhất của hắn đối với Bộ Mạch Nhiên càng thêm đáng sợ. “Ngày mai không được, ngày mai mẫu thân của ngươi muốn dẫn ta đi gặp một vị hảo tỷ muội của bà.” Bộ Mạch Nhiên dừng một chút, thấy trên mặt Diêm Liệt Dương có chút nghi hoặc, liền nói tiếp: “Nghe nói là thành chủ phu nhân Sơ Ảnh thành.” “Sơ Ảnh thành?!” Hai mắt Diêm Liệt Dương sáng lên, nói: “Như vậy Phượng Trản cũng đến đây?” Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết!” “Ha ha, nếu hắn đến đây, ta sẽ giới thiệu nàng với hắn, để hắn nhìn một cái, không để hắn tiếp tục cười nhạo ta không cưới được nương tử. Diêm Liệt Dương nhếch môi, răng nanh dưới ngọn đèn có thể nói là loè loè toả sáng. Nhìn ra được, quan hệ của hắn và nam nhân tên Phượng Trản kia quả thật rất tốt. Ngày hôm sau, Lý Bích Phù quả nhiên đến gọi nàng. Nhưng Bộ Mạch Nhiên vẫn không thể ra khỏi vương phủ, bởi vì vị thành chủ phu nhân kia tự mình đến đây. Thành chủ phu nhân có cái tên Âu Dương* Sắc Vi, người cũng xinh đẹp tên, thiên kim trong chốn danh môn, đồng thời cũng là họ hàng xa của hoàng thất Kỳ Liên quốc, mẫu thân nàng là một vị quận cúa, có một chút huyết mạch hoàng gia, cũng xem như là thân phận cao quý. Khi Bộ Mạch Nhiên nhìn thấy vị phu nhân kia, bà và Lý Bích Phù đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, hai người vừa nói vừa cười, không khí vô cùng hoà hợp. Thấy Bộ Mạch Nhiên đến liền ngừng nói, quau đầu nhìn nàng. Ngoài dự kiến của nàng, Âu Dương Sắc Vi không hề có một chút kiêu ngạo nào, ngược lại thái độ vô cùng bình thản, thậm chí lộ ra một cỗ hương vị u buồn, bất giác khiến cho người khác thương tiếc. “Bộ cô nương, lần này đã phiền toái ngươi, haizz, bệnh này của ta quả thật rất khó để mở miệng, đại phu giỏi đều là nam tử, ta làm sao có thể dể bọn họ xem bệnh cho mình? Trước đó vài ngày có nghe Bích Phù nói chỗ của có một vị nữ thần y đang ở, ta liên vội vã chạy đến đây.” Âm thanh Âu Dương Sắc Vi nhỏ nhẹ ôn nhu, rất là dễ nghe. Mạch Nhiên gật đầu một cái, cũng không nói lời nào, trực tiếp mang bao tay vào, đưa tay bắt mạch cho bà.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.