Si Triền

Chương 28: Đến tửu lâu



Editor: Khuynh Khuynh.

___________________________________

Thấy biểu tình của Bộ Mạch Nhiên, nam tử mỉm cười, giống như hoa xuân nở rộ, tràn ngập mị lực không thể miêu tả, cảnh trí xinh đẹp chung quanh đều lu mờ, cam nguyện làm nền cho hắn.

Bộ Mạch Nhiên nháy mắt mấy cái, nhanh chóng khôi phục tinh thần, nói: “Bộ dạng ngươi thật đẹp!” Nói hết lời liền xoay người rời đi.

Nam tử đang định nói tiếp gì đó, nhưng nhìn bóng dáng Bộ Mạch Nhiên rời đi, chỉ có thể thu lại chiết phiến, ngón tay thon dài xẹt qua mặt quạt, trong mắt loé lên một chút thú vị.

Nữ trong như vậy, hy vọng còn gặp lại!

...............................

Ban đêm, Bộ Mạch Nhiên trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

“Sớm như vậy, ngươi mang ta ra ngoài làm cái gì?” Bộ Mạch Nhiên hơi hơi ngáy ngủ, tức giận nhìn Diêm Liệt Dương, tời còn chưa sáng, hắn đã hứng thú hừng hực chạy tới gõ cửa.

“Sớm gì chứ? Mặt trời đã mọc rồi, đã sắp giữa trưa. Còn có thân thể nàng không tốt, mỗi ngày phải điều dưỡng mới được. Buổi sáng ngày mai, nàng đi luyện quyền với ta đi. Không phải nàng muốn ra ngoài sao, hôm này ta sẽ mang đi chơi một chút!”

Diêm Liệt Dương cũng không quản Bộ Mạch Nhiên kháng cự, ôn nhu nói: “Nhiên Nhi, ngoan, đi cùng với ta đi.”

Cả người Bộ Mạch Nhiên gà gật đáp ứng, cũng chỉ bại bởi ngữ khí nhu hoà kia của hắn.

“Thu liễm ngữ khí của ngươi!” Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, mang mắt lạnh tà nghễ nhìn hắn.

“Nhiên Nhi, nàng làm sao vậy?” Hắn khó hiểu, dường như Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn thêm một vài phần mới mẻ thì phải?

“Không có gì, chúng ta đi thôi. Không phải ngươi nói muốn dẫn ta ra ngoài chơi sao.” Bộ Mạch Nhiên cúi mi, không dấu vết nói sang chuyện khác.

Diêm Liệt Dương hoài nghi nhìn nàng: “Vậy quên đi, bất quá ta có chuyện muốn nói với nàng.” Nói xong liền giữ chặt tay Bộ Mạch Nhiên.

“Đừng động thủ động cước, chúng ta không thân như vậy!” Bộ Mạch Nhiên tức giận nhìn hắn.

“Nhiên Nhi, ai nói chúng ta không quen, chuyện trước đây ta đều nhớ rõ, nàng lúc trước rõ ràng đã chính miệng đồng ý làm nương tử của ta.” Diêm Liệt Dương chính khí mà nói: “Huống chi sư phụ nàng và cha ta là chỗ quen biết, cho nên chúng ta là tthanh mai trúc mã, không thể tốt hơn.”

Bộ Mạch Nhiên nhíu mi nhìn hắn hồi lâu, thấy được trong đáy mắt hắn có chú không không được tự nhiên, mới mở miệng: “Chúng ta đi thôi.” Một chút cũng không quan tâm những gì hắn vừa nói.

“Nhiên Nhi, nàng có ý gì, chẳng lẽ nàng muốn phủ nhận mọi chuyện sao?” Diêm Liệt Dương nóngnảy, vươn một tay ra, trực tiếp nắm lấy Bộ Mạch Nhiên.

Chớp mắt một cái, nàng liền nằm gọn trong lòng hắn, bốn mắt nhìn nhau, Bộ Mạch Nhiên rũ mắt nhìn mặt của mình, Diêm Liệt Dương lại lăng lăng nhìn nàng.

“Nhiên Nhi, nàng....”

Hắn chậm rãi cúi đầu, trong mắt hừng hực lửa nóng.

“Đi thôi.” Bộ Mạch Nhiên mở miệng nói quay đầu né tránh.

“Đúng rồi, Nhiên Nhi, thành chủ phu nhân bị bệnh như thế nào?” Diêm Liệt Dương có hơi chút mất mát, nhưng thái độ Bộ Mạch Nhiên quá mức lãnh đạm, cho nên hắn cũng rất nhanh liền tiêu tan.

Không sao, chờ tìm được ba loại linh vật kia, Nhiên Nhi sẽ không thể tiếp tục cự tuyệt mình rồi.

“Không sao đâu, sẽ ổn thôi.”Bộ Mạch Nhiên bình thản trả lời.

“À đúng rồi, lần này hảo hữu của ta, thiếu chủ Sơ Ảnh thành, Phượng Trản cũng tới, chờ sau khi về nhà, ta sẽ giới thiệu cho hai người gặp mặt. Nàng không biết, gương mặt của tên kia rất dễ dàng dụ dỗ tâm tiểu nữ tử, ta sợ nàng sẽ bị hắn lừa đi mất, tuy rằng ta đối với nàng vô cùng tin tưởng, nhưng ta lại không tin tưởng hắn.

Âm thanh Diêm Liệt Dương mang theo chút nghiến ăng nghiến lợi, cẩn thận quan sát biểu tình của Bộ Mạch Nhiên.

“À...” Bộ Mạch Nhiên cũng chỉ à một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Diêm Liệt Dương không rõ nhìn nàng, chung quy cảm thấy Nhiên Nhi của hắn có gì đó là lạ, có chút không thích hợp.

.............................................

Mặt trời nóng rực, giống như một hoả cầu treo lơ lửng trên bầu trời, thời tiết nóng bức như vậy, người trên đường đi lại cũng thưa thớt hơn nhiều.

“Nhiên Nhi, chúng ta tìm chỗ ngồi nghỉ một lát đi, ở ngoài nóng quá, e là nàng sẽ bị bệnh đó.” Diêm Liệt Dương cầm ô che cho Bộ Mạch Nhiên, nhìn ánh nắng gay gắt trên đầu mình, vừa nói vừa lau mồ hôi.

“Không sao đâu, đi một lát thôi không có việc gì được, đã lâu rồi không được nhìn thấy nhiều người như vậy.”

Trong mắt Bộ Mạch Nhiên có chút màu sắc ảm đạm, quay đầu nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, khuôn mặt tinh xảo như ngọc chạm, tay áo xanh biếc nhẹ bồng bềnh, bên hông treo thêm một khối ngọc bội ôn nhuận, thoạt nhìn thật bắt mắt. Lúc này, nàng đứng ở đó, gương mặt đạm mạc, giống như một đoá sơn chi đang khoe sắc, phá lệ dẫn người chú mục lại khó có thể tiếp cận, giống như người của thế giới bên kia, lặng lẽ quan sát chúng sinh.

Hô hấp Diêm Liệt Dương cứng lại, lập tức phát ra tiếng gầm nhẹ thất bại, trong suy nghĩ của hắn, trước kia Nhiên Nhi đã rất khổ rồi, hiện này nàng đang bên cạnh hắn, hắn nhất định phải cho nàng một cuộc sống vui vẻ khoái hoạt. Nhưng đã nhiều ngày như vậy trôi qua, nàng luôn mang sắc mặt không tốt đối với hắn, vô cùng bình thản, đã làm cho hắn có chút khó tiếp nhận được.

Theo tiếng gầm của hắn, rất nhiều người đi đường dừng lại nhìn hắn và Bộ Mạch Nhiên, có người chỉ trỏ, cũng có người châu đầu ghé tai.

Diêm Liệt Dương cũng chú ý tới, thân hình cao lớn đứng thẳng, mắt lạnh đảo qua, khí thế áp nhân, tiếp theo, trên đường phố lập tức quang đãng, trừ mấy tiểu thương chỉ còn lại hắn và Bộ Mạch Nhiên.

“À, cái này gọi là lực uy hiếp sao?” Bộ Mạch Nhiên nhẹ nhàng cười.

Diêm Liệt Dương buổi sáng đến quân doanh huấn luyện xem ra sau khi về chỉ qua loa thay đổi y phục, cho nên tóc còn có chút tán loạn, quần áo cũng không đủ chỉnh tề, lộ ra một mảng ngực màu đồng cổ, thậm chí còn có cả cơ bắp bên trong. Giờ phút này hắn bị nàng chọc tức đến trừng mắt, cộng thêm dáng người cao lớn, bộ dạng vô cùng hung ác, cũng khó trách mọi người e sợ chạy biến đi.

Giương mắt nhìn hắn, vừa hay Diêm Liệt Dương cũng đang nhìn nàng, Bộ Mạch Nhiên thu liễm ý cười, nhìn chằm chằm con đường phá trước, thấp giọng nói: “Thật có lỗi!”

Âm thanh cơ hồ không thể nghe thấy.

“Nhiên Nhi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, tiếp tục như vậy cũng không phải cách.” Diêm Liệt Dương cúi đầu nhìn nàng, trời nóng như vậy, mà người trước mắt cũng không hề đổ một giọt mồ hôi, thật đáng kinh ngạc.

Hắn đâu biết rằng, trước kia Bộ Mạch Nhiên đã từng đi qua nơi tận cùng giá lạnh và nóng bức, đã sớm chết lặng. Cho nên hiện tại nàng cũng không cảm thấy nóng bức hay giá rét. Tất nhiên, dưới tình trạng này kéo dài, nếu nàng quá mức mệt nhọc, hay cảm xúc có gì đó bất ổn vậy thì không nhất định. Tỷ như chính là lần này.

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Diêm Liệt Dương lau mồ hôi trên mặt mình, nhìn nàng băng cơ ngọc ốt ngay trước mắt, đột nhiên trong mắt dâng lên một cỗ khát vọng.

Thật muốn, thật muốn đem Nhiên Nhi ôm vào lòng...

“Đến tửu lâu đi!” Bộ Mạch Nhiên nhìn ngã tư đường vắng tanh, cười nói: “Diêm Liệt Dương, xem ra người ở đây rất sợ ngươi, bằng không sao lại trốn nhanh như vậy?”

“Ta làm sao mà biết?” Diêm Liệt Dương không kiên nhẫn nhíu mày rậm, nhìn trái nhìn phải một hồi, lập tức kéo nàng vào một tửu lâu hai tầng gần đó.

Bây giờ vừa qua giờ cơm trưa, cho nên tửu lâu cũng không nhiều người cho lắm. Mà tiểu nhị trong điếm vừa thấy Diêm Liệt Dương liền lắp bắp kinh hãi, sau đó lấy vã chạy tốc độ cực nhanh chạy vào hậu viện, không lâu sau, chưởng quầy liền vội  vã chạy ra.

Tiếp theo, Diêm Hoạ và Diêm Kỳ một thân hắc y đột nhiên xuất hiện phía sau lưng hai người.

Mà nàng vẫn chưa rõ chuyện gì, liền nghe Diêm Hoạ nói: “Thỉnh mọi người ra ngoài, tiêề cơm của mọi người thiếu gia chúng ta sẽ trả.”

Vì thế, đại bộ phận mọi người không nói hai lời liền đứng dậy rời đi, vô cùng chỉnh tề, bộ dáng thoạt nhìn như đã được huấn luyện. Trong đó một số ít người không hiểu chuyện gì đã bị người bên cạnh kéo đi ra.

Bộ Mạch Nhiên kinh ngạc.

“Vì sao chúng ta phải đi? Người kia là ai? Dựa vào cái gì muốn chúng ta đi? Chẳng lẽ có tiền thì giỏi lắm sao?”

Cho đến khi người ra tận cửa, Bộ Mạch Nhiên vẫn ghe âm thanh khó hiểu của một số khách nhân, thoạt nghe có chút tức giận.

“Lão huynh, ngươi nhịn chút đi. Hắn là thiếu tướng quân diêm phủ, bỏ đi bỏ đi, hắn vì Kỳ Liên quốc của chúng ta lập nhiều công lớn như vậy, chúng ta cũng nên hoàn thành một ít sở thích của hắn chứ!” Tên bên cạnh thì giải thích.

Bộ Mạch Nhiên nghi hoặc nhìn hắn.

Diêm Liệt Dương rất là đúng tình hợp lý: “Ta không thích có người nhìn ta ăn cơm, cũng không thích có người xa lạ ở trước mặt ta lượn qua lượn lại.”

Bộ Mạch Nhiên ngẩn người, lắc đầu thở dài: “Ngươi sao có thể còn sống đến bây giờ? Thật sự là kỳ tích*!”

Diêm Liệt Dương nhướn mày, cũng không phản bác, ngựa quen đường cũ lôi kéo Bộ Mạch Nhiên đi lên lâu, hoàn toàn đem gương mặt tươi cười nịnh nọt của chưởng quỹ như không khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.