Si Triền Editor: Khuynh Khuynh. ____________________________________ Bộ Mạch Nhiên nhìn Phượng Trản, có hơi sửng sốt, nói: “Thiếu thành chủ, ngươi đến đây từ khi nào?” Nàng cũng chỉ là hỏi cho có lệ, trên thực tế, nàng cũng không quan tâm Phượng Trản có nghe được những lời mình nói với Nhiếp Kinh Vận hay không. Phượng Trản chậm rãi đi tới, trên mặt vẫn mang nét cười không đổi, hắn chăm chú nhìn Bộ Mạch Nhiên một lát, lại nhìn Nhiếp Kinh Vận, từ tốn nói: “Các người, không phải là huynh muội ruột?” “Họ không giống, tất nhiên không phải.” Nhiếp Kinh Vận thốt ra, có chút bất an nhìn Bộ Mạch Nhiên, lại bổ sung: “Bất qua tình cảm còn hơn cả huynh muội.” Bộ Mạch Nhiên không phản bác, chỉ hỏi: “Thiếu thành chủ, các ngươi thảo luận như thế nào?” “Mạch Nhiên, gọi ta là Phượng Trản.” Phượng Trản xoè quạt ra, phong tư phiêu dật nhất thời liền tỏ ra khắp chốn, miểu sát không bỏ qua ai. Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, vì hành động kéo gần khoảng cách này của hắn. Từ trước tới giờ, nàng và hắn đều bảo trì khoảng cách, rốt cuộc hành vi bây giờ của hắn là thế nào? Phượng Trản không đợi nàng đáp lại, liền mỉm cười, nhìn Nhiếp Kinh Vận: “Kỳ thật chuyện trong chốn võ lâm, phủ thành chủ chúng ta cũng không thể can thiệp, chỉ có thể đưa ra ý kiến của mình mà thôi, cho nên, vị Nhiếp thiếu hiệp này có được chọn làm minh chủ võ lâm hay không, phải xem vào quyết định của bọn họ rồi.” Nhiếp Kinh Vận bĩu môi, lôi kéo tay Bộ Mạch Nhiên: “Nhiên Nhiên, muội nói với hắn chuyện của chúng ta?” Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, xấu hổ ho nhẹ, đang ngẫm xem phải tổ chức ngôn ngữ để giải thích như thế nào. Vô duyên vô có có thêm người ở trong nhà, như vậy, cũng không tốt lắm đâu. Nhiếp Kinh Vận thấy nàng như thế, liền trực tiếp nhìn sang Phượng Trản: “Ta thật vất vả mới tìm được Nhiên Nhiên, cho nên trong lúc muội ấy trị liệu cho mẫu thân của ngươi, ta muốn ở cùng với muội ấy.” Phượng Trản nhoẻn miệng cười, hoa hanh cao quý: “Nhiếp thiếu hiệp, vô cùng hoan nghênh ngươi, ta sẽ cho hạ nhân an bài một viện khác cho ngươi vậy.” “Không cần, ta muốn ở cùng Nhiên Nhiên, vì thế ở trong viện của muội ấy là được rồi.” Nhiếp Kinh Vận nắm tay Bộ Mạch Nhiên, lắc đầu cự tuyệt. “Cái này, không tốt lắm đâu.”Phượng Trản lắc lắc cây quạt, nhìn Bạch Mạn La cùng Dạ Tử Đằng cách đó không xa: “Ngươi vào ở cũng được, nhưng hai người họ làm sao bây giờ. Hơn nữa, ngươi cũng không phải ca ca ruột của Mạch Nhiên, nam nữ khác biệt, thanh danh của nữ tử là quan trọng nhất, cho nên ta đề nghị ngươi vẫn nên ở riêng là hơn.” Phượng Trản dùng ngữ điệu không nhanh không chậm, thần thái hoà nhã mà nói, cho nên thật tình không thể làm người khác ghét cho được, ngược lại còn khiến người khác tin tưởng lời hắn mà làm theo. Nhiếp Kinh Vận vừa nghe, hơi nhíu mi, thần sắc lại nhiễm một cỗ u buồn, nói: “Nhiên Nhiên, như vậy ta không thể nhìn thấy muội thường xuyên rồi sao? Ta nhớ trước kia chúng ta đều ôm nhau mà ngủ như vậy rất là ấm áp.” Lời vừa thốt ra, mặc dù khoảng cách rất xa, Bộ Mạch Nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng ho của Bạch Mạn La. “Bây giờ trời không lạnh.” Bộ Mạch Nhiên cuối cùng chỉ có thể nói như vậy. Thời điểm ba người trầm mặc, âm thanh Thuỷ Trúc truyền đến: “Thiếu gia, bọn họ mời người qua đó.” Vì vậy Phượng Trản chắp tay với hai người: “Mạch Nhiên, ta có việc rồi, còn Nhiếp thiếu hiệp ta sẽ cho người an bài.” Hắn đi vài bước liền quay đầu, còn thật sự nghiêm túc nói: “Mạch Nhiên, ta tin Liệt Dương khi nghe nàng tìm được Nhiếp thiếu hiệp nhất định sẽ rất vui mừng, ha ha.” Nói xong mới hài lòng mà đi. “Liệt Dương là ai?” Nhiếp Kinh Vận tò mò hỏi. Bộ Mạch Nhiên nhìn theo bóng lưng Phượng Trản, mắt nheo nheo tránh ánh nắng mặt trời: “Quả nhiên không đơn giản.” Có thể vượt qua mười mấy người thừa kế để trổ hết tài năng, nào có thể đơn giản đây? Ít nhất, cũng không như vẻ ngoài đơn thuần của hắn. “Nhiên Nhiên.........” Nhiếp Kinh Vận kéo dài âm thanh, bàn tay sờ nhẹ mặt nàng, luyến tiếc không buông. “Hắn là một người ta quen biết, sau này ngươi sẽ quen thôi.” Bộ Mạch Nhiên đơn giản giải thích cho hắn hiểu. Nhiếp Kinh Vận nháy mắt mấy cái, có chút bất mãn, nhưng vẫn cố áp chế xuống dưới: “Nhiên Nhiên, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi, ta thấy sắc măt muội không được tốt lắm.” Hắn dừng lại một chút, độ nhiên thấp giọng nói: “Bất quá, Nhiên Nhiên, muội thật xinh đẹp, ta thích.” Bộ Mạch Nhiên dừng chân một chút, lại xem như chưa có chuyện gì, hai người cùng nhau đi về nơi nàng ở. Vừa đến cửa, liền có người đến mời Nhiếp Kinh Vận đi bàn chuyện, xem ra là vì chuyện võ lâm minh chủ rồi. Bộ Mạch Nhiên cũng muốn cùng đi nhưng tinh thần của nàng đã không chống đỡ nổi nữa, mí mắt không ngừng đánh nhau, cho nên chỉ có thể vẫy tay: “Đi nhanh về nhanh, không cần nổi lên xung đột với người khác.” Nhiếp Kinh Vận nhăn mi, chỉ có thể khó chịu nói: “Được rồi, ta đi nhìn một lát, đỡ phải lưu lại phiền toái gì.” Hắn nhìn Dạ Tử Đằng, chớp mắt chờ mong hỏi: “Nhiên Nhiên, để hắn đi cùng ta được không? Như vậy cũng có thể dẫn đường cho ta rồi, không cần phiền phức hạ nhân nữa, bọn họ kỳ thật cũng bề bộn nhiều việc mà.” Bộ Mạch Nhiên nhìn Dạ Tử Đằng, thấy hắn không phản đối, liền gật đầu đồng ý. Sau khi rời khỏi Bộ Mạch Nhiên, nụ cười ngọt ngào trên mặt Nhiếp Kinh Vận liền biến mất, hắn chau mày, thấp giọng hỏi: “Cái tên “Liệt Dương” mà Phượng Trản vừa nói là ai?” Mặt Dạ Tử Đằng không đổi, chỉ là tay nắm chặt lấy kiếm của mình không lên tiếng. “Ngươi không nói?” Nhiếp Kinh Vận hất cằm, ý bảo gã sai vặt đi trước. “Chuyện của tiểu thư, chỉ cần nàng không chịu nói, đừng mong ta nói gì.” Mắt hắn cũng không chớp một cái, không chút do dự nói. “Được lắm.” Không hề báo trước, Nhiếp Kinh Vận đột nhiên ra tay, chưởng phong mang theo nội lực mạnh mẽ hướng Dạ Tử Đằng mà qua. Cũng may hắn là sát thủ, mẫn cảm nhất với nguy hiểm, cũng vì thế mà tránh được một chiêu này. Dạ Tử Đằng cố gắng nén giận, rút bảo kiếm ra, nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao?” “Ai kêu ngươi không chịu nói.” Nhiếp Kinh Vận nhả ra ngữ khí vô lại, trên mặt lại là biểu tình nghiêm túc: “Xem ra thân thủ cũng không tệ, như vậy an toàn của Nhiên Nhiên cũng có thêm đảm bảo.” Hắn đột nhiên cười, tay lại linh hoạt như gió, hướng các huyệt vị yếu hại của Dạ Tử Đằng mà đánh tới. Dạ Tử Đằng nắm chặt trường kiếm, một bên bảo vệ các huyệt vị thoát khỏi công kích, một bên lại tiến hành trả đũa, tuy rằng có chút chật vật, nhưng cũng coi như tạm ổn. Nhiếp Kinh Vận đột nhiên thu tay, nói: “Bỏ đi.” Nói xong liền xoay người bước đi. Dạ Tử Đằng bị lưu lại ngổn ngang trong gió, nhìn trường kiếm mình yêu như mạng, cảm xúc nháy mắt ùa lên, cuối cùng chỉ có thể than thở một tiếng, thu kiếm vào bao nhanh chóng đuổi theo. Thời điểm Bộ Mạch Nhiên tỉnh lại, liền biết được Nhiếp Kinh Vận đã được chọn làm Minh Chủ võ lâm. “Đây là sao?” Xuất hiện chuyện ngoài dự liệu của mình, Bộ Mạch Nhiên có chút nghi hoặc. Nhiếp Kinh Vận rũ mi, không chút để ý đùa nghịch ngón tay nàng, bâng quơ nói: “Vậy không tốt sao? Xem ra Võ Lâm minh chủ cũng rất oai phong, để ta thử xem, dù sao ta cũng không có chuyện gì làm.” Nhìn bộ dạng của hắn, Bộ Mạch Nhiên liền đánh mất ý niệm muốn nói chuyện trong đầu: “Vậy ngươi quyết định đi, cảm thấy vui vẻ là được rồi.” Mỗi người đều có cách sống cùng lựa chọn riêng, nàng không ép buộc họ phải theo ý mình, mà là tôn trọng. Mấy ngày tiếp theo, trong Sơ Ảnh thành vô cùng náo nhiệt. Võ Lâm minh chủ đã chọn xong, nhưng người võ lâm vẫn có việc phải làm. Tỷ như nói việc luận bàn ba năm một lần của các môn phái đã đến. Trong mười ngày này, các môn phái luân phiên luận võ, xem thành tích của người thi đấu mà xếp lại thứ hạng võ lâm. Những người không giành được chức minh chủ, vẫn có thể tham gia, càng thắng nhiều trận càng tích được nhiều danh khí cho mình. Các môn phái vì bảo vệ thứ hạng của mình, đều dốc sức biểu hiện, trình độ phấn khích không thua kém gì luận võ giành chức võ lâm minh chủ. Nhiếp Kinh Vận cũng bắt đầu bận rộn, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội tìm hiểu tình hình các môn phái, để hiểu đại khái tình huống. Mặt khác, các lão giả cũng nhân cơ hội giao việc hắn hắn làm quen. Tóm lại một câu, hắn vô cùng bận. Tương tự, Bộ Mạch Nhiên cũng bề bộn việc của mình, chỉ buối tối hai người mới có thể gặp mặt nhau. Bộ Mạch Nhiên có thói quen ngủ sớm, thời gian ít lại càng ít. Mà Bộ Mạch Nhiên sở dĩ nhiều việc, là vì Phượng Trản giao cho nàng làm.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.