Giang Bắc Hồng đến, La Tử Kiêm mặc dù kinh hãi, nhưng vẫn lấy lễ đối
đãi. Dù sao cũng là con của cố nhân, tuy trong lòng không hài lòng,
nhưng trưởng nữ chẳng phải đã gả cho giai tế (con rể tốt) đó thôi, nên
cũng chẳng muốn so đo.
“Hiền chất, lần này đến, không biết có chuyện gì… Ách? Cháu làm gì…”
Giang Bắc Hồng quỳ hai đầu gối xuống đất, thảm thiết hối hận đầy mặt, “La bá
phụ, xin tha thứ cho tiểu chất năm đó hành động ngu ngốc, tiểu chất sai
lầm rồi!”
La Tử Kiêm vội vàng tới đỡ, “Đã…. Đã xảy ra chuyện gì?”
“La bá phụ, người nghe tiểu chất nói xong…” Giang Bắc Hồng cố ý quỳ xuống
đất không đứng dậy, “Tiểu chất đã tra rõ ngọn ngành, La bá phụ chưa từng mắc nợ nhà cháu. Năm đó là tiểu chất ngu độn, lại tin người sàm ngôn,
xin bá phụ trách phạt tiểu chất!”
La Tử Kiêm thản nhiên cười một tiếng, “Tra rõ là tốt rồi, đứng lên nói chuyện đi.”
“Bởi vì tiểu chất nhất thời phạm lỗi, hại tới chung thân đại sự của Chẩn nhi, tiểu chất thật không có mặt mũi nào đứng dậy.”
“Người đâu phải thánh hiền, ai có thể không phạm lỗi chứ. Huống chi Chẩn nhi
đã là con dâu của người ta, cuộc sống mỹ mãn, chúng ta cũng không vì thế mà canh cánh trong lòng….”
“Với tài mạo của Chẩn nhi, nàng vốn
là nên gả cho một người trí đức song toàn, vốn nên phải là người hạnh
phúc nhất thế gian, nếu không phải tiểu chất….” Giang Bắc Hồng thẹn
thùng không nói nên lời.
La Tử Kiêm cúi người vỗ vỗ vai người trẻ tuổi, hòa ái cười nói:
“Vị hôn phu của Chẩn nhi, mặc dù không dám nói là người trong chốn long
phượng (người tài trí hơn người), nhưng cũng là tướng mạo đường hoàng,
tài hoa không tầm thường. Mà nghe Đoạn nhi nói, vợ chồng hai người cầm
sắc hài hòa, tình cảm sâu đậm, hiền chất không cần tự trách như thế.”
Trong mắt Giang Bắc Hồng tĩnh mịch, gạt đi sâu thẳm khôn lường. Hắn hiểu rất
rõ La gia nhị lão đối với trưởng nữ tài mạo rất yêu quý, nếu không cũng
không nhiều lần cự tuyệt chuyện Tấn Vương muốn nạp thiếp.
Nếu
yêu thương nữ nhi như thế làm sao có thể gả cho một kẻ ngu? Nếu nói là
hoàng mệnh khó cãi, nhưng ngay cả kháng nghị cũng không có liền hớn hở
đồng ý, cũng không phải là tác phong của La Tử Kiêm. Trừ phi, ông ta
không biết người mà nữ nhi gả đến là người như thế nào.
“La bá
phụ, tiểu chất vài ngày trước tới Hàng Hạ quốc buôn bán, thỉnh thoảng
gặp Chẩn Nhi. Mới biết nàng vì bảo toàn La gia, mới làm ra chuyện hy
sinh lớn như vậy……”
“Hửm?”
“Nếu ban đầu không phải là
tiểu chất nhất thời phạm lỗi, làm bại hoại danh tiết của Chẩn nhi, Chẩn
nhi nàng phải đã sớm gả cho rể hiền khác rồi, sao lại vội vàng theo chỉ
dụ của hoàng đế gả cho một tên ngốc làm vợ…”
“Hiền chất, cháu nói cái gi?”
Một hồi lâu sau, bên trong phòng khách thình lình có một tiếng rống lớn: “Người đâu, mời nhị tiểu thư tới!”
***
Tơ tằm, kim thêu lướt đi lần nữa lại đâm vào ngón tay, lần này là sâu không thấy máu, làm La Chẩn đau đến hút một ngụm khí.
Ngày hôm nay làm sao vậy? Thêu thùa nhiều năm, coi như nhắm mắt lại cũng
thêu ra Tú Phong núi nọ, chim đá cá lượn, ngày hôm nay tại sao cây kim
kia có thể vô ý mà đâm vào tay?
“Thiếu phu nhân, ngài lại bị kim đâm rồi?” Phinh nhi nghe tiếng vang, buông việc đang làm dở chạy tới,
“Người đừng thêu nữa? Hôm nay vận khí ngài không tốt…”
“Xú nha
đầu, em làm như Thiếu phu nhân nhà em đánh bạc vậy?” Lời tuy là như thế, nhưng La Chẩn đem kim cất đi, “Tới xem một chút, bộ dạng hạc tiếng
thông reo này như thế nào?”
“Đương nhiên được. Hai con hạc này
sắp bay ra ngoài rồi sao, nhìn một chút liền phảng phất có thể nghe
tiếng Hạc tiếng thông reo. Thiếu phu nhân vẽ thật tốt, thêu còn tốt
hơn.”
“Đây là chúc thọ đồ, mùng tám tháng sau, là ngày mừng thọ
của phụ thân. Đợi thêu lên mấy đóa tường vân, bức đồ này sẽ hoàn chỉnh.”
“Lão gia phúc khí thật tốt. Thiếu phu nhân có lòng như vậy, bao nhiêu bạc đều mua không nổi….”
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, ngài có khách tới!” Nha hoàn thân tín nhất
của mẹ chồng là Liên Hương nói, “Hình như là lão gia cùng phu nhân thông gia đến.”
“Cái gì?”
“Cha, mẹ!” La Chẩn nhìn phòng khách thấy công công, bà bà cùng song thân trò chuyện với nhau thật vui vẻ, vui mừng nhảy ra. Nhưng, kinh lớn hơn
hỉ (Kinh sợ lớn hơn vui mừng). Mơ hồ có dự cảm chẳng lành. “Các người…”
La Tử Kiêm chăm chú nhìn ái nữ, trong bụng không khỏi chua xót. Nếu Giang
Bắc Hồng nói thật, thì chính là mình, là La gia làm liên lụy tới đứa con này. “Chẩn nhi, tới đây, để cho cha xem một chút.”
“Con của ta a….” Thích thị nhào qua, ôm lấy nữ nhi gào khóc, “Mẹ rất nhớ con…..”
La Chẩn mắt cũng ẩm ướt, nàng làm sao không thương nhớ song thân chứ. “Mẹ, Chẩn nhi rất tốt, người chớ khóc…. Bà bà cuời mẹ bây giờ….”
Vương Vân lau lệ cười, “Đứa nhỏ này, đâu cần phải nói, mẹ con nhiều ngày không gặp, nên muốn thân thiết chút thôi mà.”
La Tử Kiêm liếc mắt, “Sao không thấy hiền tế?”
Ánh mắt phụ thân khiến cho La Chẩn không khỏi thấp thỏm, đỡ mẫu thân ngồi xuống, “Tướng công đã ra ngoài……”
“Thân gia chớ vội, ta đã sai người đến Bách Thảo Viên gọi Chi Tâm, hắn sẽ đến lập tức…..”
Lời nói chưa dứt— “Cha, mẹ, các người tới tìm Chi Tâm sao.” Chi Tâm nhảy về phía trước đi vào. Phía sau là Chi Hành đang bê hòm thuốc.
Sao một cơ hội cho nàng chuẩn bị cũng không có. La Chẩn hồi hộp một trận, siết chặt khăn gấm.
La Tử Kiêm ngoắc, “Hiền tế, mau tới.”
Lương Chi Hành đưa mắt nhìn La Chẩn, thấy trong mắt nàng bao phủ sự quả
quyết. Hắn thích thú hướng La gia Nhị lão hành lễ, “Tiểu chất ra mắt La
thúc phụ, La thẩm.”
“Nương tử!” Chi Tâm không biết có khách,
nhảy đến bên nương tử, “Chi Tâm hôm nay ở Bách Thảo giúp Chi Hành nhận
biết rất nhiều thảo dược a, Chi Tâm rất tài giỏi nha.”
Chuyện
cho tới bây giờ, còn có thể làm thế nào được? La Chẩn giơ khăn lau đi
cái trán dính bùn của tướng công, “Tướng công, đi qua thỉnh an cha mẹ
đi.”
Bọn họ mới được hai bước, lại nghe một tiếng hô thê lương “Con của ta”, tiếp theo “Oành” một tiếng, có người trượt xuống ghế.
“Mẹ…….” La Chẩn gấp gáp chạy lên, ôm thấy thân thể mềm nhũn của mẫu thân. Lần
nữa ngẩng đầu lên, lại thấy mắt phụ thân tràn đầy bi ai cùng ngây ngốc
cực độ. Chuyện….. này, là sao vậy?
***
Tại sao, nàng nói không ai tin tưởng? Giang Bắc Hồng như thế, ngay cả cha mẹ cũng như thế? La Chẩn vỗ trán, trăm mối lo.
“Chẩn nhi, cha nhất định phải dẫn con trở về, nhất định!”
“Chẩn nhi, nếu con còn muốn mẹ sống tiếp tục, nhất định phải theo mẹ trở
về….. Con của tôi a, Chẩn nhi đáng thương của mẹ, hu hu hu hu….”
“Phu nhân, người uống chén thuốc này đi. Người đường xa tới đây, vốn là
trúng chút khí trời (trúng gió), ngài không thể khóc nữa….”
“Hoàn Tố, nha đầu này….. La gia chúng ta đối đãi với con không tốt sao? Sao
con lại lừa gạt chuyện này? Con, con con giỏi lắm…..”
“Phu nhân, phu nhân, phu nhân!” — Thích thị lại ngất đi.
La Chẩn vừa sợ vừa đau lòng, “Hoàn Tố nhanh đi gọi Chi Hành thiếu gia!”
“Chẩn nhi, con xem dáng vẻ mẹ con đi, con cũng nên biết, con hy sinh như vậy
sẽ khiến cho chúng ta rất đau lòng! Con không biết sao? Đối với chúng ta mà nói, ba tỷ muội các con là bảo vật vô giá của chúng ta. Con chịu ủy
khuất, tựa như trên người cha mẹ con bị khoét một miếng thịt…..”
“Nhưng, cha à, con thật sự không hề ủy khuất, con thực sự yêu thích tướng công…..”
La Tử Kiêm phất tay áo, “Chẩn nhi, đừng nói nữa! Bất luận thế nào, chúng
ta sẽ không để cho con gái mình phụng bồi một si nhi làm hỏng cả đời!”
“Nhưng, con đã là người của tướng công….”
“Cái gì, các người đã viên phòng rồi? Các người… Si nhi đó… Trời xanh a…” La Tử Kiêm ta tự hỏi không thẹn với trời đất, tuy là trên thương trường
tranh phạt cũng đều dựa vào bản lãnh, vì sao người lại phạt ta như thế?
Phạt ta như thế?
“Cha…..” Nhìn phụ thân giậm chân đấm ngực, vô
cùng đau đớn, lại nhìn về mẫu thân đang hôn mê bất tỉnh, La Chẩn thình
lình cảm thấy vô lực mệt mỏi…. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
“Nương tử, cha và mẹ không thích Chi Tâm phải không?” Chi Tâm rất khổ
sở, rất khổ sở. Cha mẹ nói cho Chi Tâm biết, hai người kia là cha và mẹ
của Trân nhi, cũng là cha mẹ của Chi Tâm. Nhưng Chi Tâm đi gặp bọn họ,
họ quan sát Chi Tâm một cái, nặng nề thở dài một hơi khép cửa lại. Cha
mẹ Trân nhi không thích Chi Tâm, Chi Tâm thật khổ sở, nương tử cũng thật khổ sở
“Tướng công, chàng đến gặp cha mẹ rồi?”
“Vừa đi, mẹ để cho Chi Tâm bưng một chén súp thanh tâm mang đến cho mẹ kia….
Nương tử, Chi Tâm phải làm sao, mới có thể làm cho cha mẹ kia thích Chi
Tâm?”
Lấy tính tình tinh khiết thiện lương của tướng công, và so với tính cách của cha mẹ, nếu chân chính biết Chi Tâm, tất nhiên sẽ
thích hắn. Nhưng bọn họ bây giờ hoàn toàn sẽ không cho Chi Tâm cùng mình có cơ hội này. Huống chi, ‘thích’ cũng chưa chắc có thể tiếp nhận Chi
Tâm trở thành con rể của họ. Ban đầu nếu không phải đoán như thế, sao có thể sử dụng mưu lược nhất thời kia chứ?
Đón nhận đôi mắt đẹp
tinh khiết của tướng công, La Chẩn cố gượng cười một tiếng, “Tướng công, cha mẹ chẳng qua là vẫn chưa biết tướng công tốt, nếu biết tướng công
tốt, nhất định sẽ thích tướng công. Bọn họ có lẽ sẽ dễ dãi với chàng hơn một chút, nể mặt Trân nhi, đừng khổ sở nữa, có được không?”
“Chi Tâm không khó chịu, Chi Tâm sẽ làm cha mẹ thích Chi Tâm. Chi Hành đệ
mau lấy thuốc, Chi Tâm sẽ đun cho, Chi Tâm mang đến cho mẹ, à, đúng rồi, còn phải làm cháo thịt cho mẹ!”
Tướng công ân cần như vậy, vội
vàng muốn lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu như thế, càng làm cho La Chẩn khổ
sở. Nàng xoay người bước nhanh, đi về phía phòng khách, nàng muốn giải
thích với song thân lần nữa, nàng yêu tướng công của nàng, nàng rất vui
vẻ, nàng chưa từng ủy khuất mình….
***
“Chẩn nhi, con đã nghĩ xong rồi phải không? Chúng ta khi nào thì bắt đầu về nhà thế?”
Thích thị vừa thấy nữ nhi, hai mắt sáng lên, trên gương mặt bệnh hoạn
bất chợt nổi lên ánh sáng tươi tốt.
“Mẹ, nghe Chẩn nhi nói được
không?” La Chẩn chấp tay mẫu thân, “Ban đầu, là Chẩn nhi xin Chi Hành
tương trợ cùng nhau lừa cha mẹ. Từ đầu đến cuối, công công bà bà cũng
không biết chuyện này, các người không nên…..”
Thích thị lại rơi lệ xuống, “Con bé này, là cố ý để cho cha mẹ đau lòng phải không? Con
sợ cha mẹ làm trái với hoàng mệnh sẽ gây họa cho cả nhà, tình nguyện lấy chung thân của chính mình chôn theo. Con bé này, con bảo mẹ nên làm gì
đây, con ơi….. Hu hu hu hu…..”
“Mẹ, con thích tướng công, kể từ lần đầu tiên đến Hàng Hạ quốc thì con đã thích tướng công, cho nên mới…..”
“Con bé ngốc nghếch này, con cho rằng nói như vậy, là mẹ có thể tin sao?
Người thông minh lanh lợi như con, sao có thể thích một tên ngốc chứ?
Một tên ngốc làm sao biết quan tâm săn sóc chứ?”
La Tử Kiêm cau
mày thật chặt nói: “Con còn nhớ không? Năm con vừa tròn mười lăm tuổi,
đến tuổi cập kê thì nói tướng công tương lai mà con muốn gả, phải là văn võ toàn tài, nam tử xuất chúng, có thể cùng con chuyện trò, con làm sao có khả năng thích một đứa ngốc chứ?”
“Mẹ, cha, đó là lời nói
ngây thơ của trẻ con, sao chính xác chứ? Các người hoàn toàn không hiểu
rõ tướng công, các người hoàn toàn không biết tướng công tốt đến mức
nào, hắn… Mẹ, mẹ?”
Thích thị lần nữa bất tỉnh.
Lương Chi Hành sau khi tới xem mạch, đi ra phòng khách, trầm giọng nói: “La thẩm
nhất định phải uống thuốc, nếu cứ tiếp tục, tình hình sẽ không được lạc
quan.”
La Chẩn bất đắc dĩ gật đầu. Thân thể mẹ vốn yếu ớt, bôn
ba đường dài, mệt mỏi không chịu nổi, lại đến ngay lúc khí trời của Ngọc Hạ quốc nặng nề, càng thêm khó chịu rồi, nhất là…. tâm tình lại đau đớn như thế.”
Nàng trở về phòng khách, nhìn mẫu thân mới thức tỉnh nói: “Mẹ, mẹ uống chút thuốc đi.”
“… Chẩn nhi đáng thương của mẹ, mẹ lúc này, sao có thể uống được?”
“Mẹ nói cho Chẩn nhi biết, phải như thế nào, mẹ mới bằng lòng ăn cơm dùng thuốc?”
“Cùng cha mẹ trở về, chuyện có lớn đến đâu, sẽ có cha mẹ thay con gánh vác.”
La Chẩn nhắm mắt, gương mặt thuần mỹ của tướng công đập vào mắt. Nàng nghe mình nói: “Được….”
Lương gia Nhị lão nghe xong Chi Hành trước sau bẩm thuật, im lặng thật
lâu. Ban đầu vốn đã hoài nghi La gia sao có thể đem đứa con gái khôn
khéo hoàn mỹ như vậy gả cho đứa con ngốc nhà mình, thì ra là, là do con
dâu giấu diếm mọi chuyện.
Đứa con dâu này, quả nhiên không thể
nghi ngờ, nàng đối với con trai của mình thật lòng thương yêu, bọn họ
thấy được, cũng cảm nhận được. Nguyên nhân chính là thế này, khiến cho
bọn họ không thể trở mặt với thông gia, cũng không thể nói năng cứng
rắn.
Nhưng khó xử nhất chính là con dâu, nhìn nàng bị xoay vòng
bên trong vòng khó xử đó, lại không thể làm trái với cha mẹ, không muốn
tổn thương tấm lòng thương yêu con của cha mẹ: Chỉ mới mấy ngày thôi, mà dung nhan đã tiều tụy không yên… Bọn họ đau lòng, nhưng chỉ có thể bất
lực, bên nhà thông gia chỉ vừa thấy bọn họ, lập tức khóc lóc khẩn cầu,
nước mắt kể lể, ôiiii….
“Lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân cầu kiến.”
“Mau mời.” Hai lão nhân gia lúc này đã như già trước tuổi đưa mắt nhìn nhau: Con dâu đến đây, con bé đã có quyết định gì rồi? Nếu thật như thế, bọn
họ phải làm sao đây, nên giữ hay buông tay?
“Cha, mẹ.” La Chẩn vừa vào, đã thấp người quỳ xuống, “Chẩn nhi xin cha mẹ giúp đỡ cho Chẩn nhi.”
……
“Tiểu thư….”
“Đừng nói gì hết.” La Chẩn lúc này, chỉ sợ bất cứ một câu nói của ai, sẽ đem
phá hủy tất cả sự kiên quyết đau khổ trong lòng cố gắng lắm mới có được.
Hoàn Tố mấp máy môi, vẫn không thể kiềm lại, “Ngài không đến nhìn cô gia lần nữa sao? Nếu ngài ấy tỉnh lại mà không thấy ngài sẽ…..”
“Chi
Hành sẽ đem lời của ta nói cho chàng biết.” La Chẩn đi ra khỏi nội viện, “Đi mau!” Trễ nữa, nàng không biết mình còn có thể bước ra ngoài được
hay không? Gian Song Uyển cư này, khắp nơi tràn ngập ngọt ngào ấm áp,
trong phòng, còn có tướng công của nàng đang ngủ say.
“Nương tử của ân nhân!” Phạm Trình nhảy ra, “Người thật sự phải đi?”
La Chẩn quay đầu, “Phạm Trình, giúp ta chăm sóc tướng công thật tốt, trước khi ta trở lại, chiếu cố hắn thật tốt.”
“Được!” Hắn mặc dù không thể dự đoán tương lai, nhưng ánh mắt nương tử của ân
nhân kiên định như thế, hắn liền tin tưởng, nàng tất nhiên sẽ trở về.
Nếu không được, hắn sẽ thay ân nhân bắt nàng trở lại là được.
“Ư ư…” Hai con Đại cẩu vẫy đuôi, tru lên không dứt.
La Chẩn ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ đầu hai con cẩu nhi, “A Hoàng, A Hắc,
các ngươi phải nghe lời đó, không thể chạy loạn khắp nơi, không để cho
người khác khi dễ Chi Tâm. Hiểu chưa?”
“Gâu, gâu.”
“Ta
xem như các ngươi đã hứa.” La Chẩn thê lương cười một tiếng, lệ nóng lăn xuống, bước vội vã qua hành lang đình, cho đến ngồi khi vào bên trong
toa xe ngựa đã đợi ngoài cửa thật lâu, ôm chặt Hoàn Tố, đem khổ sở bị đè nén mấy ngày nay, dùng tiếng khóc thảm thiết biểu đạt.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngài khóc đi….” Hoàn Tố cũng nước mắt ràn rụa, nức nở nghẹn ngào không ngừng.
Trước xe, La Tử Kiêm nghe tiếng khóc của nữ nhi, nhíu mày, “Phu nhân, Chẩn
nhi chẳng lẽ là thật sự thích đứa bé ngốc đó sao? Bà…..”
“Thật
sự thích cũng không được! Chẩn nhi của chúng ta sao có thể đem chung
thân trao lầm trên người một đứa bé ngốc như thế chứ!”
Phu nhân
nói đúng La Tử Kiêm than một tiếng, trong lòng thầm nói với ái nữ: Chẩn
nhi, chung quy có một ngày, con sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ. “Lên
đường!”
Cảm giác bánh xe dưới chân chuyển động, La Chẩn cảm thấy rời xa nơi mang lại hạnh phúc cho mình, càng lúc càng xa…..
“Nương tử……”
La Chẩn chợt vén màn xe, lại thấy tướng công của mình đang lao ra từ trong cửa lớn của Lương gia.
Trời ạ, sao hắn lại tỉnh? Chi Hành nói những thuốc phấn kia, đủ để hắn ngủ hai ngày a.
Chi Tâm đuổi theo xe ngựa, gào thét: “Nương tử, Trân nhi, nương tử, nàng muốn đi đâu, Chi Tâm cũng muốn đi, nương tử!”
“Tướng công…” La Chẩn rất muốn lao xuống đón hắn, nhưng nàng biết, một khi đi
xuống, nàng sẽ không thể nào lên xe đi nữa, sẽ vĩnh viễn mất đi phần chí tình máu mủ ruột thịt này… Tướng công, chàng về đi, chờ ta, ta sẽ đem
tất cả mọi chuyện giải quyết một lần, sẽ về lại bên cạnh chàng……
“Trân nhi, nàng nói thành nương tử của Chi Tâm sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Chi Tâm mà…… Nương tử, Chi Tâm đi cùng nàng!”
Lương Chi Hành chạy tới, Phạm Trình cũng phi thân đến, cản Chi Tâm lại, nhưng hắn giãy giụa kêu gào lớn hơn nữa làm cho lòng của La Chẩn nhói đau
từng cơn, đau không thể đè nén, khóc không thành tiếng, “…. Hoàn Tố, em
lưu lại chiếu cố tướng công có được không? Em lưu lại, chăm sóc chàng có được không?”
“… Tiểu thư, Hoàn Tố sao có thể rời khỏi tiểu
thư?” Từ hôm tiểu thư bị ác nô tổn thương, Hoàn Tố liền thề không hề rời khỏi tiểu thư một bước, “Tiểu thư, chúng ta dỗ lão gia phu nhân xong,
sẽ trở về mà, có đúng không?”
“Nương tử, Trân nhi, đừng bỏ Chi Tâm! Đừng rời bỏ Chi Tâm! Đừng mà!”
La Chẩn khóc ngã nhào trên mặt nệm êm: Tại sao, người thân nhất của nàng
lại làm cho nàng đau như vậy? Cha, mẹ… tâm nữ nhi thật đau…. Chi Tâm,
Chi Tâm, Trân nhi thích nhất Chi Tâm……
“Đại ca, đại tẩu cần đi, là vì muốn vĩnh viễn cùng đại ca gần nhau, huynh phải đợi đại tẩu trở lại…..”
“Chi Tâm muốn nương tử, Chi Tâm muốn Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi!”
“Đại ca, đại tẩu sẽ không phải không cần đại ca, tẩu ấy tất nhiên sẽ trở về!”
“Oa— Nương tử, Trân nhi—, Chi Hành, PhạmPhạm, các ngươi buông Chi Tâm ra……”
Phạm Trình nhìn Phong Thần(*) di động không trung, biết chỉ cần ân nhân ra
lệnh, xe ngựa kia sẽ gặp trở ngại trước mắt bọn hắn, nhưng lời nói nương tử của ân nhân trước khi đi…. “Ân nhân, người không thể đả thương nương tử của ân nhân, nếu người dùng Phong Thần, cha mẹ của nương tử của ân
nhân tất nhiên sẽ bị thương, như vậy, nương tử của ân nhân sẽ vĩnh viễn
không thể nào ở cùng một chỗ với ân nhân!”
(*Thần gió)
“Trân nhi, Trân nhi, Trân nhi!” Chi Tâm muốn ngăn họ lại, Chi Tâm không muốn nương tử rời khỏi Chi Tâm…
……
Một tháng sau.
“Đại tiểu thư lại không ăn sao?” Nhìn thức ăn vẫn còn nguyên như ban đầu, Thích thị hỏi.
Nha hoàn gật đầu, “Tiểu thư vẫn cứ ngồi ngơ ngác như vậy, một câu cũng không hề nói.”
“Ôi…….” Đứa bé này, là một đứa con ngoan hiểu chuyện nhất, tri kỷ nhất, hiểu rõ cha mẹ nhất, sao lại trở nên như thế này? “Các ngươi đi xuống làm một
chén canh đậu đỏ tiểu thư thích ăn nhất, ta tự mình bưng qua cho nó.”
“Mẹ.” Thanh âm mềm mại của La Đoạn, “Sao mẹ lại không tin, tỷ tỷ ở Lương gia, trừ….. Tỷ ấy thật rất hạnh phúc, tỷ phu đối với tỷ ấy…..”
“Con
im miệng!” Thích thị trầm mặt xuống, “Nếu con vẫn cứ gọi hắn là tỷ phu, ý chê cha con đánh con một cái tát còn không đau phải không?”
“Dạ không…..” La Đoạn vội vàng che gò má lại, không dám lên tiếng nữa. Ngày đó, phụ thân ép hỏi ra chuyện tỷ phu là một si nhi, ngay lập tức cho
mình một bạt tai. Từ nhỏ đến lớn, phụ thân cũng chưa từng đánh nàng như
thế này… Hừ, muốn trách, thì trách Giang Bắc Hồng, tên ngụy quân tử
chính cống đó!
“Con đi gặp tỷ tỷ, khuyên tỷ ấy ăn cơm!”
Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, tương tư khắc cốt, khắc cốt tương tư, ai có thể hiểu sầu tương tư?
La Chẩn cảm giác gió thu chợt lạnh, mê sảng nói: “Các ngươi, có thể giúp
ta gửi lời nhắn cho tướng công hay không? Nói cho hắn biết, Trân nhi rất nhớ Chi Tâm.”
“Tiểu thư?” Hoàn Tố đang bưng một chén bát súp tới, bị những lời lầm bầm lầu bầu này của tiểu thư sợ hết hồn, “Ngài sao thế?”
“Không sao, chỉ là muốn học cách nói tướng công thích nhất với hoa cỏ giống
như tướng công mà thôi.” Cái tên ngốc kia, ngày đó khóc đến lợi hại như
vậy, không biết hôm nay như thế nào rồi?
Hoàn Tố cười cợt: “Lúc
cô gia như vậy, làm cho người ta cảm thấy hết sức khả ái.” Cũng không
biết tên hắc dã nhân đó, có chăm sóc tốt cho cô gia hay không…. Ha, sao
lại nhớ đến tên đó vậy! Cầm tách trà có nắp trên khay, “Tiểu thư, mau
tới uống một chén bát súp, nô tỳ lén dùng bếp lửa ở sau hậu viện đun đó, bảo đảm ai cũng không biết nha.”
La Chẩn chấp chén, cái miệng nhỏ hé uống, chợt cau đôi mi thanh tú lại: “Trong bát súp em còn thả cái gì? Sao có mùi kì vậy?”
“Cũng một cách nấu mà.” Hoàn Tố thấy tiểu thư nhăn này, “Rất khó uống sao?”
“Cũng không phải, chính là cảm thấy có chút nhơn nhớt dinh dính, thôi, lần
sau đừng làm súp…..” Vuốt nơi khó chịu trên ngực, “Khí trời đã dần tối,
sao vẫn còn oi bức khó chịu vậy?”
Nhìn sắc mặt của tiểu thư,
Hoàn Tố không khỏi lo lắng, “Tiểu thư, hay để cho đại phu đến xem bệnh
cho ngài một chút nhé. Mấy ngày nay tiểu thư cứ nói khó ăn, ngực buồn
nôn, hay là trước đó vài ngày quá thương tâm nên lại khó chịu?”
“… Cũng được.” La Chẩn cầm trà súc miệng, “Ta ra phía sau xem Hải Đường đã chín chưa, hoặc giả ăn chút gì sẽ tốt hơn một chút.”
“Không xong, không xong rồi, tên ngụy quân tử Giang Bắc Hồng đó lại tới!”
Tiếng bước chân của Tam tiểu thư La Khởi cấp báo tin tức .
Giang Bắc Hồng? Mặt La Chẩn trầm xuống nặng nề. Vốn là, đối với người đàn ông này, nàng vẫn không xuống tay sát thủ được.
Cho đến hôm nay, cho dù tình yêu của nàng không thay đổi chăng nữa, nhưng
nàng vẫn không thể nào nhớ nổi, lúc trước mình tại sao lại yêu một người như vậy, thế nhưng tình cảm ban đầu ngây ngô ngọt ngào của thiếu nữ
tinh khiết xinh đẹp, đó vẫn là khoảng ngọt ngào nhất trong lòng nàng…
Phủ nhận đoạn cảm tình đó, tương đương với phủ nhận năm tháng thiếu nữ
của mình, nàng không muốn đối với mình tàn nhẫn như vậy.
Nhưng
người đàn ông này hết lần này tới lần khác, từng bước ép sát, hắn muốn
ép nàng đến trình độ nào nàng không biết, nhưng nàng đã nhận thấy, hắn
cũng không dễ dàng bỏ qua cho nàng như thế.
Không có thù, không
còn oán, chuyện cách rất nhiều năm sau, người đàn ông này lại quay trở
lại tấn công thêm lần nữa, mà đối tượng lại là muốn cưới nàng. Nàng chỉ
có thể nói, hắn thật sự đủ tầm thường và tồi tệ.
Trong đoạn tình cảm xen lẫn âm mưu lẫn lừa gạt, nàng biết hắn đối với nàng, cũng không
phải là chỉ có diễn trò cho có lệ, có mấy lần nàng lơ đãng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn ngắm nhìn nàng, trong đó, có xen lẫn đủ bối rối
phức tạp lẫn sâu bên trong đó, có đau đớn có bất đắc dĩ hòa lẫn vào
nhau. Chính là vì ánh mắt này, làm cho nàng từng cố gắng tra rõ ngọn
nguồn ân oán của hai nhà, từng cố gắng kéo lại tiếng bước chân rời đi
của hắn, mặc dù đến cuối cùng, là một cuộc phí công buồn cười….
Hắn cũng là yêu nàng, chẳng qua là, không đủ sâu.
Nhưng nguyên nhân chính là người đàn ông này yêu nàng không đủ sâu, mới có
thể tính toán hạnh phúc của nàng, tính toán cuộc đời của nàng. Ngay cả
Tấn Vương cầu hôn, cũng đều nằm trong sự tính toán của hắn. Hắn đoán
chắc nàng sẽ không đáp ứng, đoán chắc nàng thà thiếu chứ không ẩu, đoán
chắc nàng vĩnh viễn sẽ là khuê nữ….. Nếu không có chuyến đi đến Hàng Hạ
quốc, nếu thế gian này không có Chi Tâm, có lẽ mọi chuyện sẽ nằm trong
dự tính đó của hắn?
Mà hôm nay, hắn lợi dụng song thân của nàng, lợi dụng lòng hiếu thảo của nàng, nước mắt của Chi Tâm, đau lòng của
mình, cũng bởi vì người đàn ông này. Bất luận như thế nào, nàng sẽ không cho hắn tùy ý cho là tất cả thế gian này đều nằm trong lòng bàn tay của hắn! “Đoạn nhi, em đến đại sảnh nghe xem hắn nói gì với cha mẹ… thôi,
em không nên đi, em làm việc rất xúc động, kinh động hắn ngược lại không tốt. Khởi nhi, em đi đi.”
La Tam tiểu thư làm rớt khăn, không nhanh không chậm nói: “Ánh mắt tỷ tỷ tốt thật, Khởi nhi đi ngay ạ.”
La nhị tiểu thư rất đáng yêu giẫm chân, không thuận theo nói: “Ưm, tỷ tỷ, người ta….”
“Đoạn nhi đi tra giúp tỷ một người, tra ra được thì giúp tỷ hẹn nàng, hãy nói La đại tiểu thư cho mời.” Giang Bắc Hồng, ngươi có kế Trương Lương, ta
có quá tường thê (*), nếu ngươi nhất định phải tính toán, rốt cuộc bổn
tiểu thư sẽ để cho ngươi tiền mất tật mang.
(*Trương Lương kế và quá tường thê :
Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần, một trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với
Hàn Tín, Tiêu Hà cố công giúp Lâm Bang đánh đuổi nhà Tần và thắng Hạng
Vũ trong chiến tranh Hán – Sở, sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung
Quốc.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc
đánh thành, tương truyền do Lo Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc.
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng cố đối sách tiếp chiêu.)
“Hiền chất, tâm ý của con chúng ta lĩnh, nhưng con sớm đã có thê tử, lấy tính tình của Chẩn nhi, nó không thể nào cùng người khác thờ chung một
chồng. Sau này, các con nên xem nhau như huynh muội mà thôi.” La Tử Kiêm nhìn nam nhi xuất sắc này, không khỏi tiếc nuối, nghĩ tới con gái của
mình cùng hắn, vốn là một đôi bích nhân(*), bất đắc dĩ tạo hóa trêu
ngươi, hữu duyên vô phận.
(* một đôi như hoa như ngọc)
Giang Bắc Hồng cúi đầu, biết rõ nhiều lời vô ích. La gia Nhị lão cố chấp đã
không phải là một ngày, nếu không phải như thế, thì sao có thể đem La
Chẩn cứng rắn nhận về nhà? “Tiểu chất muốn gặp Chẩn nhi một lần, muốn
đối diện với nàng nhận lấy sai lầm lớn đã nợ nàng nhiều năm trước.”
“Chuyện này…” La Tử Kiêm vuốt râu, “Đợi ta hỏi Chẩn nhi xem sao, sẽ trả lời cho cháu biết.” Đứa con gái này của ông, ngày xưa cùng ông thân nhất, nhưng từ khi về nhà đến giờ, lại trở nên xa cách, lý trí hiểu chuyện như Chẩn nhi, cũng không hiểu được lòng cha mẹ trong thiên hạ rồi.
“Chẩn nhi gần đây tốt không? Sao không thấy nàng đến cửa hàng xử lý?”
“Aiz—, đứa bé kia từ sau khi trở về, ít ra khỏi nhà, cũng may Đoạn nhi cùng
Khởi nhi đã sớm có thể một mình đảm đương một phía. Thôi, trải qua
chuyện này, lão phu không còn cầu mong gì nữa, chỉ cần một nhà bình an
vui vẻ, cũng đã đủ rồi.”
Năm đó, nàng chỉ ba ngày thì đã xuất
hiện ở cửa hàng La gia, giống như người vô sự đứng ra quản lí mọi
chuyện. Tuy làm ra vẻ kiên cường, ít nhất còn có thể giả bộ, hôm nay,
một gã ngốc lại để cho nàng ngay cả giả bộ cũng không thể rồi?
La Khởi đem những lời vừa nghe thấy, thuật lại cho trưởng tỷ không sót chữ nào. Trí nhớ La Khởi từ nhỏ đã kinh người, lại thêm tánh tường thuật tỷ mỷ ít người sánh kịp, giống như La Chẩn nói: “Khởi nhi từ nhỏ, nên là
một nữ thương nhân.”
“Tiểu thư, Ngọc Thiều công chúa tới.” Hai tỷ muội đang mưu tìm ứng đối, Hoàn Tố bước đến bẩm báo.
La Chẩn kinh ngạc đứng dậy, “Cho mời công chúa.”
La Khởi không muốn gặp người hoàng gia, nhanh chóng thối lui.
Ngọc bội reo vang, làn gió thơm mát tràn tới, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần,
Ngọc Thiều, cô công chúa mà đương kim Quốc quân sủng ái nhất.
La Chẩn mười ba tuổi thì theo cha vào cung, cùng công chúa năm ấy vừa mới
lên mười quen biết, bàn luận tất cả mọi chuyện trên trời dưới đất, tất
cả đều do một chữ “Duyên” mà tạo thành. Tiểu công chúa cũng coi như điêu ngoa, sau khi quen được La Chẩn bỗng trở nên vui vẻ lạ thường. Đối với
nữ nhi từ trước đến giờ luôn khiến mình nhức đầu, Quốc hậu vì thế cũng
mến yêu La Chẩn, mời nàng mỗi tháng hai ba ngày vào cung để làm bạn với
đứa con yêu của mình. Mấy năm nay, La Chẩn là người bạn duy nhất và cũng thân nhất với công chúa Ngọc Thiều.
“Chẩn tỷ tỷ, tỷ trở về Ngọc Hạ quốc, sao cũng không đến gặp muội thế?” Tiểu công chúa vừa tới, lập
tức giận dỗi, “Có phải vừa có chồng, liền quên Thiều nhi hay không?”
La Chẩn than thở, “Công chúa thật không có lương tâm, trước đó vài ngày đã nhờ người cực khổ mang những thứ đặc sản từ Hàng Hạ quốc đến phủ công
chúa, lại biết công chúa sắp thành hôn, suốt đêm thêu làm quà để tặng
cho công chúa. Công chúa không nhớ La Chẩn thì thôi, lại còn trách cứ,
La Chẩn tủi thân quá.”
“Hừ, tạm thời tha cho Chẩn tỷ tỷ.” Ngọc
Thiều nói, cánh mũi khéo léo thẳng tắp, “Nếu nhớ Thiều nhi, sao trở về
Ngọc Hạ quốc không đến gặp muội thế?”
“Công chúa ít ngày nữa
thành hôn, La Chẩn nào dám quấy rầy? Huống chi, thân thể bệnh nên La
Chẩn mệt mỏi, cũng không dám đến quấy rầy không khí vui vẻ của công
chúa.”
“Chẩn tỷ tỷ bị bệnh sao?” khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ngọc Thiều lúc này có vẻ buồn rầu, lo âu, “Đã khám đại phu chưa? Có
nặng lắm không?”
La Chẩn vuốt ngực ngăn chặn cơn khóchịu vừa
dâng lên, “Vẫn chưa, vốn là cho là không hợp với thời tiết nóng bức ở
đây, nhưng liên tiếp mười mấy ngày vẫn chưa thấy chuyển biến tốt, định
tìm đại phu đến khám thử xem sao.”
“Bắt mạch trước đi.” Ngọc Thiều phất tay nói với nữ tỷ phía sau, “Dung Hội, ngươi xem mạch cho Chẩn tỷ tỷ đi.”
La Chẩn cũng không từ chối, vén tay áo lộ cổ tay, “Làm phiền Dung Hội.”
Sống trong nhà Quân vương, nơi tôn quý nhất, cũng là nơi hiểm ác nhất. Quốc
quân vì bảo hộ nữ nhi từ nhỏ mất mẹ do Quốc hậu thu dưỡng, ngoài kín đáo bảo vệ, cũng an bài cung tỳ thiếp thân tinh thông giải tất cả các loại
độc thuật theo sát bên cạnh, làm như vậy là đề phòng người đầu độc hoặc
sau khi trúng độc có thể kịp thời chữa trị. Điều bí mật này, trừ công
chúa ra, cùng mama bên cạnh công chúa cũng chỉ có La Chẩn biết mà thôi.
“Chúc mừng La tiểu thư!” – Dung Hội vui rạo rực chúc mừng – “Ngài không phải là ngã bệnh, mà là có tin vui.”
Hả? La Chẩn đôi mắt đẹp trong như suối ngạc nhiên mở to, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của cung tỳ.
Dung Hội cười đáp lại: “Đã hơn ba tháng rồi, ngài cần cẩn thận giữ thai đấy.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Chẩn tỷ tỷ, tỷ có tin vui rồi.” Ngọc Thiều nắm
tay của nàng, lắc lại dao động, vui vẻ ra mặt, bộ dáng giống như mình
sắp làm mẫu thân vậy.
Hoàn Tố cũng lên tiếng chúc mừng: Tiểu thư có tin vui, bất luận như thế nào, lão gia phu nhân sẽ không ngăn trở
tiểu thư cùng Cô gia đoàn viên chứ?
La Chẩn khẽ sờ lên bụng, vẫn là không dám tin: có tin vui? Nơi này, có máu mủ của mình cùng Chi
Tâm?… Trên đời, vì sao lại có chuyện kỳ diệu như thế này?
“Chẩn tỷ tỷ, chờ ta gả tới Hàng Hạ quốc, chúng ta so thử xem, xem người nào sinh hạ trẻ con xinh đẹp hơn, có được hay không?”
“Ồ?” La Chẩn sửng sốt, “Công chúa muốn gả đến Hàng Hạ quốc?”
Công chúa đến chơi ngoài ý muốn, lại mang đến một tin mừng bất ngờ,
khiến cho La Chẩn càng thêm nóng lòng về nhà. Nhưng mới khỏi bệnh càng
gấp cũng càng phải nên thận trọng, nếu không sẽ thất bại.
Đoạn
nhi làm việc lợi hại, không phụ sự mong mỏi của nàng, chỉ thời gian vẻn
vẹn hai ngày, đã hẹn được người nàng muốn. Nghĩ đến, đối phương cũng
không thể chờ đợi muốn gặp nàng
Hai cha con nàng đối diện nhau, dường như có mấy phần lạnh nhạt. La Tử Kiêm thầm than một tiếng trong lòng, “Đang thêu khăn?”
“Dạ.” La Chẩn bình thản đáp lời, đứng lên, rót một chén trà cho phụ thân,
tiếp tục việc trong tay. Trên mặt vải xanh nhạt, một con cá chép tiên
sống động muốn nhảy ra, một đường kim một sợi chỉ, tràn đầy nhu tình
muốn gửi gắm. Bởi vì đây không phải chỉ là một chiếc khăn, mà là một cái cái yếm, là vật mà đứa bé trong bụng mình sẽ mang bên mình trong tương
lai.
“Ta nghe nói, mấy ngày nay, khẩu vị của con tốt hơn nhiều?”
“Đúng là tốt hơn nhiều.” Vì tiểu Chi Tâm, nàng làm sao dám bỏ mặc bản thân chứ?
“Chẩn nhi, ta biết, con vẫn còn oán cha bức con kéo trở về. Nhưng cha dù như
thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn con vì cái nhà này mà đem hạnh phúc
của mình để trao đổi…”
“Cha, con cảm thấy rất lạ, sao cha mẹ cứ luôn kết luận vội vã rằng con không hạnh phúc thế?”
“Hửm?”
“Hay là, cha mẹ còn hơn cả con, để ý rằng tướng công của con phải là một tên ngốc, làm cho các người không có mặt mũi đối mặt với người bên ngoài
hay không?”
“Chẩn nhi!” Mặt La Tử Kiêm lúc xanh lúc trắng, lạnh lùng quát to, “Cha mẹ thương yêu liền bị con chà đạp đen thế sao?”
“…Chẩn nhi lỡ lời.” La Chẩn che mày. Những lời đó, nàng thật sự đã quá lời.
Cha và mẹ, ngay cả hoàng mệnh cũng có thể làm trái, nàng sao lại có thể
so sánh như thế chứ? Cho dù cha mẹ có vì mặt mũi chăng nữa cũng là vì
muốn giữ thể diện của nàng, bọn họ không muốn cho con gái mình lại bị
cười nhạo châm chọc giống như bốn năm trước, nên đã lập tức đơn phương
kết luận Chi Tâm không thể cho hạnh phúc mà nàng muốn, cho dù là bọn họ
tin tưởng nàng thật sự cảm thấy hạnh phúc.
“Ôi.” La Tử Kiêm thở dài, nếp gấp nặng nề giữa hai lông mày, “Chẩn nhi, con nghĩ thế nào về Giang Bắc Hồng?”
“… Một tên Ngụy quân tử.”
“… Ồ?” Câu trả lời bình thản của con, khiến cho La Tử Kiêm cũng không thể nào nói thêm được gì nữa.
“Sao cha lại nhắc tới người này?”
Nữ nhi hỏi đúng lúc, lại khiến cho La Tử Kiêm phải nói tiếp, “Người không
phải là thánh hiền, ai có thể không phạm sai lầm chứ. Ban đầu cũng chỉ
là một sự hiểu lầm, hắn mới làm ra chuyện đáng trách kia. Trải qua
chuyện đó, đến bây giờ vẫn canh cánh trong lòng không yên.”
“Cha, nếu không phải hiểu rõ cha đủ sâu, con sẽ cho là, cha đang khuyên nữ nhi cùng hắn nối lại tình xưa.”
“… Hắn đã thành hôn, ta đương nhiên biết. Chẩn nhi, con ban đầu, đã từng thích hắn như vậy, hiện tại…”
“Hiện tại, con thích tướng công.”
Nụ cười của La Tử Kiêm cứng ở trên mặt. Đây dường như là lần đầu tiên từ
nhỏ đến giờ, nữ nhi mới mang sắc mặt này nói chuyện với ông? Ông siết
chặt mi tâm. “Chẩn nhi, Bắc Hồng muốn gặp con một lần.”
“Được.”
A? Không ngờ tới nữ nhi sẽ sảng khoái đáp ứng, La đại hoàng thương liên tiếp bị bất ngờ, một hồi lâu không tiếng động.
La Chẩn ngước mắt, hé môi cười một tiếng, nói, “Cha, ngày mai con có hẹn
với Ngọc Thiều công chúa, ngày hôm sau được không? Giờ Mùi ngày mốt, ở
đình Nguyên Vi trong vườn chúng ta.”
Giang công tử, đến lúc đó, tiểu nữ tử đem thịnh tình xin đợi.
“Chẩn nhi, nàng còn nhớ không? Trong đình Nguyên Vi này, nàng từng vì ta khảy đàn vẽ tranh.” – Giang Bắc Hồng mắt dừng lại trên đôi má lúm đồng
tiền thanh tú trước mắt, nồng nhiệt nói.
Nàng hôm nay, dường như trở về với thời thiếu nữ, mái tóc đen dài búi lỏng, ngọc giắt trâm cài, hàng mày không vẽ tự cong, môi không điểm mà hồng, tóc dài không búi
chỉ buông xõa xuống đôi vai mềm mại, một làn gió nhẹ thoảng qua, làm nổi bật lên phong cách thướt tha kiều diễm.
“Giang công tử, phu
nhân của công tử, chính là giai nhân thanh mai trúc mã đính hôn thuở nhỏ phải không? Lần đó bởi vì gia đình công tử suy sụp nên đã để vuột mất
vị hôn thê?”
Giang Bắc Hồng ngẩn ra.
“Công Tử yêu nàng
không? Công tử ở đây cùng La Chẩn ôn lại chuyện xa xưa, vậy công tử ngài có từng cảm thấy thẹn với phu nhân của ngài?”
Giang Bắc Hồng cụp mắt xuống, “Chẩn nhi, rốt cuộc nàng muốn nói gì?”
“Ta nghe cha nói, công tử không quan tâm đến việc Chẩn nhi đã làm vợ của
người khác, cố ý muốn cùng La Chẩn nối lại mối duyên xưa, có thật
không?”
“Chẩn nhi, là ta hại nàng đến thế, ta nên vì chuyện mình đã làm chịu chút trách nhiệm…”
“Chẳng qua là trách nhiệm sao?” La Chẩn thản nhiên cười, đôi mắt đẹp tựa như
dòng suối thanh mát lúc này nhiễm chút sương mù dày đặc, “Công tử đối
với Chẩn nhi, trừ trách nhiệm ra, không có chút tình cảm nào?”
“Có.”
Giang Bắc Hồng nghẹn ngào, nói:
“Hơn nữa, nàng biết mà, không phải sao? Nếu không, nàng sẽ không gặp lại.
Năm đó, ta là vì báo thù nên đến bên cạnh nàng, mặc dù ta đã biết mình
đã động lòng, nhưng trách nhiệm mà ta đã mang không thể nào cùng nàng
nắm tay được, ta không cách nào cho mình thứ hạnh phúc xa xỉ đó. Nàng có biết, ngay trong hỉ đường hôm đó, những lời đó, tổn thương đến nàng,
đồng thời, cũng đã tổn thương luôn cả ta, ngay tại lúc đó, ta đau đến
tận tâm can…”
La Chẩn nguyện ý tin tưởng lời nói của hắn lúc này tất nhiên có mấy phần là thật. Đã từng là một mối tình tinh khiết xinh
đẹp, đã từng đươc sự đồng ý của đôi trái tim yêu, là thiếu niên đạp trên sóng nước bay đến cứu mình khi đi chơi trên thuyền bị rơi xuống nước…..
“Nhưng hiển nhiên, còn chưa phải đủ đau, ít nhất không có đau khiến ảnh hưởng
đến phán đoán của công tử, ảnh hưởng đến quyết định của ngài. Ngài vẫn
bước đi không hề vướng bận, bỏ lại một mình ta, bị ném ở hỉ đường đón
nhận thương hại cùng sự cười nhạo của mọi người.”
“Chẩn nhi!”
Giang Bắc Hồng đưa tay muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn đặt trên bàn đá,
La Chẩn rút lại thật nhanh. Hắn bất đắc dĩ cười khổ, “Nàng có hận, có
oán cũng được, chỉ cần có thể cho ta cơ hội, để cho ta từ từ bồi thường
lại hay không?”
“Ta không cần người khác bồi thường gì cả, ở
chung một chỗ với một người đầy cảm giác áy náy, La Chẩn làm sao mà chịu nổi? Cho dù có nợ, coi như ta kiếp trước nợ công tử ngài, cho nên kiếp
này ta phải hoàn trả lại.”
“Chẩn nhi, nàng rõ ràng biết rằng…..”
La Chẩn ngẩng đôi mắt xinh đẹp, tha thiết đợi những lời tiếp theo.
Sóng mắt nhu tình như thế giống như đã từng quen biết, làm trái tim Giang
Bắc Hồng nóng lên, “Nàng rõ ràng hiểu được, ta yêu nàng, đến hôm nay ta
vẫn yêu nàng. Nếu không, ta sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến Hàng Hạ
quốc, chỉ vì đền bù lỗi lầm của ta?”
“Thích đến mức nào? So với phu nhân của công tử, bên nào nặng hơn?”
Gương mặt tuấn tú của Giang Bắc Hồng sượng lại, “Nàng không cần so sánh với nàng ấy, ta…”
“Chuyện công tử đây muốn cưới La Chẩn, phu nhân của ngài có biết không? Nàng có thể vui vẻ khi cùng thờ chung chồng với người khác không?” Ánh mắt mềm
mại, chớp cũng không chớp, bắt được mỗi tấc biến hóa trên mặt nam nhân.
“Hay là, công tử muốn gạt nàng ấy, tới nơi đất khách cưới vợ hai, để cho La Chẩn cùng làm phu nhân ai nấy đều an phận ở một nơi?”
“Chẩn
nhi, Kỳ Nhi đã có hôn ước cùng ta từ nhỏ, nàng ấy không hề coi khinh
người đã sa vào thế bần cùng như ta, đến nơi xứ lạ, bỏ lại sau lưng sự
giàu sang danh vọng, ta phải chăm sóc cho nàng ấy.”
“Lại trách nhiệm? Chẳng lẽ công tử đối với phu nhân không hề có tình yêu?”
“Ta sẽ không phụ nàng, cũng sẽ không phụ nàng ấy!”
Nói lảng sang chuyện khác, là bệnh chung của nam nhân sao? La Chẩn đột
nhiên nói: “Tốt cho một phương pháp lưỡng toàn, tốt cho một phu quân đa
tình nặng dạ, Giang phu nhân, đối với biểu hiện của phu quân nhà ngài,
đã hài lòng rồi chứ?”
Sau lớp hoa lá cây cảnh bên ngoài đình,
một vị phu nhân ăn vận thanh nhã vén váy bước ra, sắc mặt trắng bệch có
thể so sánh với màu hoa cây bạch trà bên cạnh.
“Kỳ Nhi…” Giang
Bắc Hồng chấn động, trong nháy mắt tiếp xúc đã hiểu chuyện gì xảy ra,
đôi mắt đen lạnh lùng chuyển sang nhìn La Chẩn, “Chẩn nhi, nàng…..”
Đỡ tay Hoàn Tố, La Chẩn mỉm cười, khẽ cúi chào, “Hai vị đã xa cách lâu
ngày gặp lại, La Chẩn không ngại cho mượn địa phương nhà mình để hai vị ở chỗ này chậm rãi hàn huyên.”
Nàng vừa xoay người, vị phu nhân
xinh đẹp kia vì quá bi thương thất vọng, sau khi liếc nhìn trượng phu
lập tức che mặt bật khóc xoay người chạy vụt đi.
“Kỳ Nhi!” Giang Bắc Hồng lo lắng kêu một tiếng, quay đầu mong mỏi nhìn La Chẩn, “Tại sao, tại sao phải như thế?”
La Chẩn nhướng mày, “Thật ra thì, chúng ta là người một đường, cũng chịu
không được người khác có lỗi với mình, như thế ngươi có thể hiểu ta muốn gì nhất. Ngươi không đuổi theo ư, phu nhân của ngươi thương tâm như
thế, không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ư?”
Giang Bắc Hồng liếc nàng đầy run sợ, xoay người phi thân nhảy đuổi theo thê tử.
La Chẩn cười yếu ớt khẽ gọi, “Đoạn nhi, Khởi nhi, ra ngoài.”
La Đoạn, La Khởi như tên trộm nhảy ra từ sau bụi hoa và cây cảnh vây đến
bên cạnh tỷ tỷ lách cha lách chách, “Tỷ tỷ thật là mạnh, vừa rồi trong
thoáng chốc, muội còn tưởng rằng tỷ thật sự lại bị Giang Bắc Hồng đả
động rồi, thật lo lắng thay cho tỷ phu nha.”
La Chẩn nhấp trà
lên uống, “Hoàn Tố, giúp ta nhắn lời với Ngụy Đại đương gia hồ Thái
Bình, rằng hắn có còn nhớ đến ân tình ba năm trước đây ta tặng lương cứu trên dưới mấy ngàn miệng ăn người của hắn, hắn có thể giúp ta một
chuyện không? Giúp ta quan sát chặt chẽ thế lực hắc đạo của Giang Bắc
Hồng, bảo vệ La gia ta yên ổn. Năm sau, ta sẽ tặng thêm phần hậu lễ.”
“Vâng!”
“Đoạn nhi, Giang Bắc Hồng gần đây dường như đang cùng người khác bàn bạc kinh doanh tơ lụa, muội biết làm sao rồi chứ?”
“Biết ạ.”
“Khởi nhi, chăm sóc các cửa hàng nhà mình, đừng để cho người ta có cơ hội lợi dụng.”
“Đã hiểu, La đại tiểu thư.”
“Được, ta muốn té xỉu, các em mau chóng kinh hoàng thất thố bẩm báo với cha mẹ.”