“Tấn Vương, nghe nói người của ngươi đã tiêu rồi.” Giang Bắc Hồng nâng
chén mời mỹ nhân đang được Tấn Vương ôm trong tay, trên mặt có mấy phần
hả hê, “Đã nói trước với ngươi rồi, nữ nhân kia không phải là đối thủ
của Chẩn nhi đâu, ngươi lại còn hồ đồ tiêu phí không ít tiền bạc cho
nàng ta.”
Ngọc Thiên Diệp lắc tay xoay tròn rượu trong chén
ngọc, trên mặt lộ vẻ vô cùng hứng thú, “Bắc Hồng huynh, liệu Bổn vương
có thể nói rằng ngươi đã thật sự buông tay với La Chẩn chăng?”
Buông tay ư? Giang Bắc Hồng ngẩng đầu, rượu vào càng làm cho nỗi lòng buồn
thêm. Không buông tay, thì sẽ thế nào? Hắn cho rằng hắn sẽ có công ‘giải cứu’ La Chẩn khỏi cuộc hôn nhân kia, nhưng không ngờ hắn đã uổng công
làm người tốt. Thê tử rời nhà đến giờ đã ba tháng, buôn bán sáng tối tin tức nhỏ giọt, còn nàng thì sao, nàng vẫn mang dáng vẻ ‘tao nhã như lan, thanh nhã như cúc’ mà trở về kề cận bên người si tướng công nhà nàng.
Hắn không buông tay, thì làm gì được nữa đây?
Những năm tháng
tuổi trẻ phù phiếm và ngông cuồng ấy, giữa hận và yêu, hắn đã lựa chọn
cái trước. Có phải từ lúc nào mà hắn đánh mất đi những thứ thuộc về nàng mà đáng lý hắn đã có được? Sóng mắt nhu mì của nàng, vẻ cười nói thản
nhiên của nàng, phong thái thanh nhã thần tiên của nàng, còn có, tính
cách lãnh khốc khi tính toán, tàn nhẫn lúc cắn trả của nàng, tất cả
những cái tốt đẹp và cả không tốt đẹp của nàng…. giờ đã không còn thuộc
về hắn nữa.
Khi ý thức được sự thật này, hắn đã từng đau đến
muốn chết, cho nên, đã dùng một chút thủ đoạn, nỗ lực sắp xếp một chút,
muốn có lại giai nhân…. Nhưng mất đi nghĩa là mất đi, bỏ lỡ vĩnh viễn là bỏ lỡ, ngay cả ở trong giấc mộng, cánh chim đã bay xa không quay trở
lại, không có khả năng níu kéo trở về nên phải đành buông tay mà thôi.
Vì vậy, cuộc đời duyên đã cạn, cuối cùng tất cả chỉ còn là quá khứ.
“Bắc Hồng huynh, nếu ngươi buông tay….”
“Vương gia, ta khuyên ngươi tốt nhất cũng nên buông tay. Chẩn nhi từ trước đến giờ chưa bao giờ thuộc về ngươi một khắc một giờ nào, nếu ngươi nói
thương, nói nhục, đều không phải là do Chẩn nhi đem lại cho ngươi.”
Những lời này người nghe đồng ý là đúng, nhưng vẫn bỏ ngoài tai, “Nếu như, Bổn vương không buông thì sao?”
“Chớ quên, ngươi nợ ta ân tình.”
Ngọc Thiên Diệp nhún vai, nhấp miệng chén.
“Bẩm Vương gia, Nhị hoàng tử đến.”
“Cho vào.”
Mắt nheo lại, Ngọc Vô Thụ cười nói, “Tấn Vương thúc, sao có lúc nhàn hạ thoải mái gọi Chất nhi đến uống rượu vậy?”
“Đây là cháu ta Vô Thụ, đây là bạn ta Bắc Hồng, các ngươi chắc cũng đã từng gặp nhau rồi?”
Đương nhiên là gặp rồi, quyền quý lui tới, làm sao mà không gặp qua nhau cho
được. Giang Bắc Hồng hiểu biết về Ngọc Vô Thụ chắc chắn sẽ không bằng
Ngọc Vô Thụ ‘hiểu rất rõ’ về Giang Bắc Hồng, ba chữ “Giang Bắc Hồng”
trong miệng Khởi nhi là đồng nghĩa với “Khốn kiếp”, “Hạ lưu”, vì vậy,
hắn mỉm cười gật đầu chào: “Nghe đại danh đã lâu.”
Giang Bắc Hồng không cho lời này là lời khen tặng, cũng lạnh nhạt đáp: “Cũng vậy.”
Ngọc Thiên Diệp đã say đến ba phần, cười hỏi: “Vô Thụ, ngươi đang theo đuổi
Tam nha đầu của La gia không phải sao? Ngươi cũng nên nghĩ một chút, nếu lão đầu La gia vẫn cố chấp giữ môn phong, nữ nhi La gia vẫn giữ kiêu
ngạo, ngươi nên làm sao?”
“Ý Tấn Vương thúc là….”
“Không phải Quốc quân nói cuối năm ngươi phải hoàn thành đại hôn sao? Sao
ngươi không cùng lúc hái cả hai hoa, sau này một giường ba người chẳng
phải là tốt hơn sao? Chẳng qua là, muốn nữ nhi La gia làm thiếp sẽ không xuôi chèo mát mái lắm đâu, nên trước tiên ngươi nên dùng chút thủ đoạn, đừng giống như Vi thúc, cứ phải lo lắng xử sự cho đúng câu ‘chính nhân
quân tử’ rồi lại bị người ta lường gạt.”
“Phụ hoàng có nói tiểu chất cuối năm phải thành hôn à?” Ngọc Vô Thụ nhướn cao lông mày, “Tin này là thật chứ?”
“Vô Thụ, chẳng lẽ ngươi không biết? Hôm đó tại yến tiệc ngắm sen…. À đúng
rồi, bữa đó ngươi không đến, chắc là lại chạy theo La Tam tiểu thư rồi?”
Xem ra, có một số việc cần chú ý về mặt thời gian. “Thật đúng là tin tức
tốt. Chẳng qua, Tấn Vương thúc, xem ra người cực kỳ hứng thú với việc
tiểu thư nào của La gia cũng từ chối làm thiếp nhỉ?”
“Đương
nhiên. Tam tiểu thư La gia lập gia đình, chẳng lẽ Đại tiểu thư La gia
lại không về nhà mẹ đẻ để dự hay sao? Trước đây, Bổn Vương giao mọi việc cho Bắc Hồng huynh xử lý, lần này, Bổn vương cần phải tự mình thực
hiện. Bổn vương muốn hỏi nàng, rốt cuộc là xương La gia cứng rắn, hay
hoàng quyền hoàng tộc cứng rắn? Ha ha….”
Diện mạo ngông cuồng này của Tấn Vương thúc, các huynh đệ thúc bá hoàng
tộc không ai là không biết. “Tấn Vương thúc, tiểu chất nhớ ngài đã đáp
ứng tiểu chất….”
“Không động đến La gia chứ gì? Bổn vương đối
với La đại tiểu thư ngoại trừ quý mến vẫn là quý mến, sao nhẫn tâm tổn
hại La gia được? Vô Thụ, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng phong độ Bổn vương
thúc quá kém cỏi như vậy sao.”
Theo lời hắn cũng đã thấy ý quyết tâm. Vương thúc này thích nhất là mấy cái loại tình cảm trăng gió trộm
hương cướp ngọc, nên không thể nghi ngờ gì nữa La đại tiểu thư chính là
một nét bút hỏng lớn nhất trong quyển sách phong lưu của hắn, khiến cho
hắn vẫn canh cánh trong lòng. Cứ để cho hắn phát tiết chút bực tức ấy ra ngoài cũng tốt. Ngọc VôThụ vẫy lui mỹ nhân được Vương thúc phẩy tay bảo đến hầu rượu. “Tấn Vương thúc, lần sau nếu mời Vô Thụ uống rượu, xin
tìm nơi sạch sẽ.”
“Vô Thụ, ngươi không biết ngươi nói như thế sẽ làm tổn thương đến bao nhiêu trái tim của mỹ nhân sao? Nam nhân đối với nữ nhân không thể vô lễ như thế.”
“Ta không thích uống rượu ở
một nơi đầy mùi hương gợi tình như vậy. Tấn Vương thúc, Giang công tử,
tạm biệt.” Ngọc Vô Thụ chắp tay chào, đẩy cánh cửa sổ sát đường ra rồi
trực tiếp nhảy xuống.
“Bắc Hồng huynh, ta dám cam đoan, không
bao lâu nữa ngươi có thể nhìn thấy La đại tiểu thư ở Ngọc Hạ quốc. Chất
nhi của ta nhất định sẽ nóng lòng không thể chờ nổi mà gấp gáp cưới La
gia Tam tiều thư vào cửa, để nàng chiếm chỗ ngồi chánh phi, chúng ta sẽ
cùng chờ xem trò hay.”
“Tấn Vương gia, tại hạ đã nói ngươi…”
“Không đem những thủ đoạn dùng với những nữ nhân khác mà đối xử với La Chẩn
chứ gì?” Ngọc Thiên Diệp sờ cằm châm chọc. “Bổn vương có nên nói với Bắc Hồng huynh không nhỉ, đối với một đóa danh hoa kia, Bổn vương cũng yêu
thích không buông được mà muốn luôn có bên mình đấy?”
Giang Bắc
Hồng không nhiều lời nữa, rủ mi che lấp vẻ ủ dột tràn đầy trong mắt: khi mớ bong bong này gỡ được, chỉ mong nàng kiếp này được thuận buồm xuôi
gió, không lo lắng không khó khăn gì nữa. Chẩn nhi……
***
“Bảo Nhi, Bảo Nhi! Phụ thân đến nha, phụ thân tới ăn Bảo Nhi nha!”
“Khanh khách…. Cạc cạc….”
“Bảo Nhi, phụ thân cắn ngươi được không?”
“Khanh khách…. Hắc oa….”
La Chẩn tới phía trước cửa sổ, liếc mắt nhìn ra hậu viện nơi hai cha con
đang đùa giỡn trong bồn nước lớn, vừa tức vừa buồn cười.
Tướng
công thích làm nũng của nàng gần đây chỉ vì muốn được nàng chăm sóc
giống như chăm sóc Bảo Nhi: được lau người được thoa phấn rôm. Nên tự
làm cho mình toàn thân nôi đầy rôm sảy.
Bất đắc dĩ, nàng đành
đặt đóng riêng một bồn tắm gỗ thật lớn có chiều cao đủ để có thể che hơn nửa người hắn khi ngồi xuống. Mỗi ngày, đổ nửa bồn nước ấm rồi pha nước lạnh vừa đủ cho hắn cùng Bảo Nhi ở bên trong chơi đùa hơn nửa canh giờ. Như thế, vừa có thể để cho hai cục cưng lớn nhỏ nhà nàng tắm rửa cho
bớt nóng, mà nàng còn được tiếng là công bằng, không còn bị quấy nhiễu
mè nheo nữa.
“Tiểu thư, bà vú tới.”
La Chẩn đứng dậy, đẩy cửa thông đến hậu viện. “Tướng công, Bảo Nhi phải ăn rồi, đem con….”
“Bảo Nhi, mẹ tới, chúng ta lấy nước té mẹ. Tới đó! Tới đó!?”
“Cạc cạc…. Oa oa…” Bảo Nhi đại nghịch bất hiếu, vung cánh tay vui vẻ.
“Hai người đúng là một đôi nham hiểm, lại dám trêu đùa ta!” La Chẩn cười
mắng, tránh tướng công đang ầm ĩ vui vẻ hắt nước, đoạt lấy đứa con béo
mập. “Hoàn Tố, đem tiểu tử thúi la hét điếc lỗ tai này đi đi!”
“Tuân lệnh!” Hoàn Tố nhận Bảo Nhi còn đang nguyên cả nước miếng lẫn nước tắm, nhét vào người bà vú đang chờ bên ngoài. Bé cưng ngửi được hương sữa
nên trở nên an phận một chút, sau khi bú no, nằm nghe tiếng hát ru dịu
nhẹ của mẫu thân rồi nhắm mắt ngủ tít.
Hoàn Tố nhìn chằm chằm
khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say, thở dài nói: “Tiểu thư, nô tỳ thật sự
nhớ lại mà sợ. Nếu Lương Chi Tri tính tình vẫn như trước kia. Bảo Nhi có thể sẽ… Hừ, cũng may Diêu Y Y cũng coi như là gieo nhân nào gặt quả
nấy, tự ăn quả đắng!”
La Chẩn lắc đầu: “Gần đây ta thường xuyên
suy nghĩ, nếu lúc ấy ta không để Phạm Dĩnh cứu nàng, đối với Diêu Y Y mà nói có phải là một sự giải thoát hay không? Chứ cứ si ngốc ngơ ngác như thế lại không có người nhà cận kề yêu thương chăm sóc, như vậy thật khổ sở không thể tưởng tượng.”
Hôm đó, Diêu Y Y sau ót bị đập dập
nát, cho dù nếu có Chi Hành ở đó cũng khó mà cứu vãn sinh mệnh. La Chẩn
thấy nàng ta vẫn còn thoát ra một chút rên rỉ trong cổ nên vẫn không
đành lòng bỏ mặc. Nghĩ rằng thật ra cô gái này cũng bởi vì số mạng nhấp
nhô từ nhỏ nên tính tình và đầu óc mới bị méo mó vặn vẹo đến thế. Số
mệnh ngày hôm nay như thế là do cô ta tự tung tự tác càn quấy mà phải
trả giá đắt.
Nhưng nếu bàng quan nhìn nàng ta chết ngay trước
mắt thì thật tàn nhẫn, vì vậy nàng đưa mắt sang nhìn thẳng vào Phạm
Dĩnh. Người sau hiểu ý ngay, liền thi triển pháp thuật tạo kết giới bảo
vệ tâm mạch Diêu Y Y. Sau khi trở về, lại mời đại phu đứng đầu phụ trách hiệu thuốc của Lương gia tới chẩn bệnh……
“Ân công nương tử, cô ta bây giờ chỉ còn lại hai hồn ba phách, miễn là còn sống thì sẽ si ngốc cả đời.” Phạm Dĩnh đã nói thế.
Lúc nghe được lời kia, tâm nàng liền hoảng hốt, nàng kéo Phạm Dĩnh đến chỗ vắng hỏi. “Tướng công nhà ta chẳng lẽ cũng….”
“Đúng vậy, người bình thường có tất cả ba hồn bảy phách, mà ân công là hai
hồn năm phách cho nên trí lực gặp trở ngại. Nếu ân công nương tử cố ý đi tìm một hồn hai phách của ân công đem về. Mặc dù sẽ hao tổn chút sức
lực nhưng không phải là không làm được. Nhưng…. trời xanh thu của ân
công một hồn hai phách là để bảo vệ nguyên vẹn tuổi thọ của ngài. Nếu
một hồn hai phách kia quay về thể xác. Phạm Dĩnh không biết có thể sẽ
xảy ra chuyện gì xấu hay không……”
Không muốn, không muốn! Khi
nàng mới gặp hắn thì hắn đã như thế, nàng yêu cũng là yêu một tướng công như thế. Nàng không cần hắn thay đổi. Huống chi, phải lấy tuổi thọ của
tướng công để trao đổi, nàng càng không muốn.
“Tiểu thư, ngài
cũng không cần hao tâm tổn sức vì cô ta, chẳng phải lúc trước kia cô ta ở đây giả bộ ngu si ngốc nghếch thì cô ta đã có một cuộc sống rất tốt đó
sao? Bây giờ đơn giản là cô ta trở lại sống cuộc sống trước kia mà
thôi.”
“Tuy là như thế, nhưng dù sao đó chỉ là thủ đoạn để cô ta bảo vệ bản thân lúc đó. Hôm nay, cô ta ngay cả năng lực tự vệ cũng
mất.”
“Đó là mệnh số của cô ta thôi. Mà cũng phải nói, từ lúc
xảy ra chuyện này lão gia phu nhân không hề quan tâm đến cô ta một chút
nào nữa, chắc là sợ tiểu thư tức giận?”
“Cũng chưa chắc. Mà có
thể bởi vì thương tâm, nhị lão đã đem lòng thương yêu một người đến thế, vậy mà người đó lại có ý niệm tà ác muốn hại bảo bối tôn nhi của mình….
“Nương tử, Chi Tâm muốn đi ra, kêu Hoàn Hoàn, Phinh Nhi đi đi!” Kể từ khi hắn
biết nương tử nhà hắn không vui khi có cô gái khác nhìn thấy lưng trần
của mình. Chi Tâm giữ “trinh tiết” của mình có khi còn chặt chẽ hơn so
với nương tử.
Hắn thốt lời xong, không đợi chủ tử nói, hai nha
đầu mặt thẹn thùng liền tránh đi. La Chẩn không biết nên khóc hay nên
cười, cầm khăn lông lớn chờ hắn, ai ngờ lại bị một đại cẩu ướt nhẹp vọt
tới giơ hai tay ôm chặt nàng vào ngực.
“Nương tử không có biến mất, nương tử vẫn còn ở trong ngực Chi Tâm. Tốt tốt tốt….”
“Không ở trong ngực chàng thì ta còn có thể ở đâu?…. Thối tướng công, buông
tay, xiêm áo ta bị chàng làm ướt hết rồi, phải mau đi thay quần áo….
Chàng làm gì vậy?”
“Ướt thì phải cởi hết ra, quần áo ướt sũng sẽ mắc bệnh đó….”
La Chẩn hoài nghi động cơ của hắn có đúng thật thuần khiết vậy không. Quả nhiên, đến cuối cùng là kéo dài tới bên trong màn….
“Nương tử, đêm qua nàng lại ôm Bào Nhi đi ngủ. Chi Tâm thật đáng thương.”
“Khi chưa gặp ta thì chẳng phải chàng ngủ một mình cả ngày sao?”
“Cái đó…. đúng nha! Khi đó Chi Tâm thật đáng thương nha, không có nương tử,
thật đáng thương nha! Nương tử mau tới thương Chi Tâm….”
“Thối ngốc tử….”
“Tiểu thư!” Ngoài cửa sổ, Hoàn Tố nhàn nhã thong thả đánh tiếng gọi. “Có thư
của Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư, ngài muốn bây giờ xem hay đợi lát
xong ‘việc’ rồi xem?”
“Nương tử, xong việc rồi xem.”
Thối tướng công!
“Tiểu thư, ngài phải về chúc thọ lão gia?”
La Chẩn gật đầu cười, “Trong thư của Đoạn nhi và Khởi nhi nói, bất kể là tỏ ý thẳng hay ngầm
trong bụng thì thái độ của mẹ cũng đã mềm mỏng đi rất nhiều, lúc này ôm
Bảo Nhi về thì chắc chắn ông bà tuy là gượng chống đỡ cũng không làm
căng được bao lâu. Hơn nữa có việc chúc thọ mở đường, thật là thích
hợp.”
Hoàn Tố cực kỳ tán thành, “Đúng vậy, tiểu tử mập Bảo Nhi
càng ngày càng đáng yêu nha, mà lão gia phu nhân thích con nít như vậy,
thấy Bảo Nhi khẳng định là sẽ không chống đỡ nổi. Ý kiến hay, nô tỳ đi
thu thập hành trang ngay….”
“Kêu Phinh Nhi lên giúp một tay, chuẩn bị dùm ta, Cô gia nhà ngươi, Bảo Nhi cho tốt.”
“Được….” Hoàn Tố nói nửa câu thì dừng lại, “Tiểu thư, còn nô tỳ? Nô tỳ có nên tự chuẩn bị không?”
“Ngươi cần ở nhà thay ta xử lý hết thảy bên này, sao trở về với ta được?”
“Nô tỳ không đi theo ngài trở về?”
“Yên tâm, ta sẽ để Phạm Trình lại để hắn giúp đỡ ngươi, làm cùng ngươi.”
“Ai muốn hắn làm cùng?” Hoàn Tố giậm chân, “Ngài không để nô tỳ đi theo, ai sẽ hầu hạ ngài, bảo vệ ngài?”
“Hầu hạ có Phinh Nhi, bảo vệ có Phạm Dĩnh.”
Hoàn Tố nghe thì hiểu liền, tiểu thư nhà nàng rõ ràng đã tính trước kỹ càng sẽ bỏ nàng lại, “Tiểu thư!”
Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn luôn trung thành toàn tâm toàn ý của nàng, La
Chẩn ôn nhu nói: “Ngoan, nghe lời, nếu tiểu nha đầu của ta có thể một
mình đảm đương thay ta, ta cũng có thể nhẹ nhõm thoải mái chút đúng
không? Chẳng lẽ ngươi không muốn thay ta chia sẻ một chút?”
“… Tiểu thư, người thật gian, thật giảo hoạt.” Lý do như vậy khiến nàng không phản bác được lời nào.
“Thật ngoan!”
***
“Nữ nhân xấu xí, ngươi đang làm gì vậy?”
Phạm Dĩnh đưa những tơ vàng quấn trong tay vòng qua ngoặt lại, kéo chỗ này xiết chỗ kia, thắt được một nơ con bướm tinh xảo.
“Nữ nhân xấu xí, Bổn vương hỏi ngươi, sao không trả lời?”
Phạm Dĩnh đem nơ con bướm cài trên tóc mai, từ trong tay áo cầm ra gương nhỏ, nhìn lại tổng thể.
“Xấu xí nữ nhân, nữ tử phải trọng về đức, nếu để ý dung mạo quá mức sẽ chỉ làm người ta cảm thấy dụ dỗ lố lăng….”
Hài lòng với sản phẩm mà mình khéo tay chế tạo ra, Phạm Dĩnh cất kính, đứng dậy, lượn lờ đi ra phía ngoài.
“Xú nữ nhân, Bổn vương nói, ngươi dám giả vờ không nghe?”
Hàng Niệm Nhạn quát lớn, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên bị người khác
coi thường hoàn toàn, nữ nhân này, là nàng trêu chọc hắn trước mà, phải
không? Đầu tiên là đem cầm kỳ thi họa ra khiêu chiến với hắn trước mặt
mọi người, hễ khiêu chiến lần nào thì thắng lần nấy, rồi lại miệng mồm
khéo léo chế diễu hắn khắp nơi, sao bất chợt giữa chừng lại coi như
không thấy hắn vậy? Ngay cả gọi nàng là “Xấu xí nữ nhân” cũng làm như
không nghe thấy?
“Xú nữ nhân!”
Tạp dịch báo lại: “Phạm thêu sư, Thiếu phu nhân phái người nói, ngày mai lên đường rồi, xin ngài sớm chuẩn bị hành trang.”
Phạm Dĩnh nở nụ cười rực rỡ, “Biết rồi.”
Nữ nhân này, đối với “người ngoài” sao lại có hòa khí như vậy? Nhưng mà… “Lên đường? Hành trang? Ngươi muốn đi đâu?”
Lỗ tai Phạm Dĩnh cuối cùng cũng thông suốt, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, “Ngọc Hạ quốc.”
“Ngươi đi Ngọc Hạ quốc làm cái gì?”
“Không liên quan đến ngươi!”
“Xú nữ nhân, ngươi dám coi thường Bổn vương, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Sao cũng được.”
“Ngươi….” Rốt cuộc hắn đã làm gì trêu chọc nhằm nữ nhân này? Nữ nhân này hình như trời sinh là để đối đầu với hắn, nghĩ hết biện pháp này nọ để chọc giận hắn, bắt hắn phải để ý đến nàng. Chọc hết chiêu xong, nàng phủi tay
sạch sẽ bỏ đi, hắn hắn hắn… làm sao bây giờ?
Chi Tâm được đi đến Ngọc Hạ quốc thì nhất thời cao hứng quá mức. Tâm tư
hắn đơn thuần, nhưng kỳ thực hắn cũng thấy rõ ràng là nương tử sống
không được vui vẻ bởi vì cha khác mẹ khác kia* không thích hắn. Mỗi khi
nương tử ngồi một mình thì có lúc thở dài, có lúc cau mày thấy vậy hắn
cũng thấy ngực mình rầu rĩ buồn bã. Cho nên lần này, hắn nhất định phải
làm cho cha mẹ kia thích mình, mong nương tử sẽ vui.
(* cha mẹ La Chẩn, Chi Tâm chỉ biết kêu cha mẹ khác vì không phải là cha mẹ của chính mình)
“Nương tử, nương tử, Chi Tâm cầm cái này cho cha và mẹ có được không?”
La Chẩn ngẩng đầu lên giữa đống sổ sách, khẽ kinh sợ. “Tướng công, chàng dệt những thứ này hồi nào?”
“Khi nương tử ngủ cùng Bảo Nhi thì Chi Tâm dệt hoa đó nha. Nương tử luôn
cùng Bảo Nhi, Chi Tâm cũng luôn thêu thêu, Chi Tâm nhớ tới nương tử cũng thêu thêu thêu….” Người nào đó cứ như khuê nữ mà than thở vô hạn,
“Nương tử, cái này cha và mẹ kia có thích không?”
Hi vọng cha và mẹ đừng… quá thích luôn ấy chứ. “Tướng công, lần này chàng dùng thủ pháp gì nói cho Trân nhi nghe đi.”
“À, chính là….”
Chi Tâm hăng hái nói rất nhiều, La Chẩn nghe cũng thấy tấm lụa này sợi lụa
lóng lánh nhẹ nhàng, khi tướng công dệt lụa luôn dốc hết lòng trân trọng yêu thương, nếu không thì sao có thể có cảnh trí đẹp đẽ như vậy? “Tướng công, đến lúc đó nếu cha mẹ hỏi chàng dệt lụa như thế nào, thì đừng nói cho họ biết nha.”
“Ừ… Nhưng, tại sao?”
“Bởi vì, đây là thêu pháp độc đáo mà tướng công sáng tạo ra, chỉ thuộc về tú phường Chi Tâm, không thể truyền ra ngoài.”
Chi Tâm nhíu đôi mày đẹp: vẫn không hiểu, nhưng cứ nghe lời nương tử là đúng!
La Chẩn vui cười đắc ý trên mặt: cha, mẹ, chớ trách Chẩn nhi nha, nữ nhi hướng ngoại từ nhỏ mà.
***
“Đây là do ngươi thêu ra?” Ánh mắt La lão gia hết nhìn chằm chằm vào bức lụa đồ rồi chuyển qua nhìn gương mặt tuấn tú của con rể, qua lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể tin được. “Đúng thật là do ngươi thêu chứ?”
Đôi mi thanh tú của La Chẩn hơi nhíu lại, nhẹ nhàng nói:
“Tướng công, nếu cha không tin, vậy nên lấy lại tấm tranh chúc phúc này
đi.”
“Nương tử, cha không thích à?” Chi Tâm nhíu mi, hai mắt rơm rớm nhìn về hướng nhạc phụ nhạc mẫu. “Cha và mẹ đều không thích à?”
Đứa nhỏ này đẹp trai anh tuấn, đẹp đẽ tuyệt luân, chính là cực phẩm trên
thiên hạ, mà bức lụa này cũng là một bức tranh lụa dệt tuyệt diễm đến
kinh ngạc. Tổng thể bức tranh là cảnh núi non, xa xa phía chân trời là
chim loan bay lượn, gần cạnh là ngọn núi cao hiểm trờ hình thù kỳ quái
nhìn y như thật, ở giữa là mây mù lượn quanh, phía dưới có kỳ hoa dị
thảo, hạc bay tùng vũ. Chi Lan nhả hương thơm….
“Chẩn nhi, con dám đem nghệ thuật dệt lụa tranh chìm nổi bí truyền của La gia dạy cho hắn?”
“Dệt lụa tranh chìm này không phải là Chẩn nhi dạy, mà do tướng công tự mình nghiên cứu ra. Huống chi, cha nói như vậy cũng nên xét cho tường tận.
Bức tranh lụa chúc phúc này không dùng cùng phương pháp với dệt tranh
chìm của La gia. Vả lại, coi như là Chẩn nhi tự tay dạy đi. Chẩn nhi
cũng đã dạy Đoạn nhi, Khởi nhi, xin hỏi Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư
có dệt được không?”
“Tỷ tỷ…” La Đoạn, La Khởi người thì chu cái
miệng nhỏ nhắn, người thì dậm chân, ra vẻ bất mãn vô cùng. Hơn nữa, La
Đoạn lúc trước đã xem qua bức tranh hoa cỏ mà Khởi nhi cầm về nhà thì
không chịu tin. Hôm nay tỷ phu lại tự mình làm được bức tranh dệt xuất
sắc như vây… có phải là muốn cố tình trêu tức nàng. Nhị tiểu thư La gia, không học hành thành công hay sao?
“Cha, mẹ, các người không thích, vậy Chi Tâm lấy nó về, Chi Tâm sẽ dệt lại…”
“Đừng lấy đừng lấy!” Đồ tuyệt mỹ thế này đã ở trong tay, La Tử Kiêm há có thể chịu buông ra, liền nói: “Ngươi đã khổ cực thêu dệt, lại ngàn dặm xa
xôi đưa tới, nên để lại đi….”
“Như vậy…” bộ dáng La Chẩn vô cùng phục tùng kính trọng, cực kỳ kính cẩn nghe theo. “Lễ thọ đã đưa xong
rồi, nữ nhi cũng nên cáo từ. Cha mẹ, bảo trọng.”
“Chẩn….” Thích thị vươn tay, lại bị trượng phu ngăn lại.
“Bảo mẫu, ngươi ôm Bảo Nhi chắc cũng mệt mỏi rồi, giao cho ta.” La Chẩn ôm
lấy Bảo Nhi đang đảo mắt nhìn chung quanh, “Bảo Nhi, ra mắt ông ngoại bà ngoại, chúc mừng đại thọ của ông ngoại.”
“A nha nha… Cạc cạc…” Bảo Nhi cũng không sợ người lạ, cánh tay mập quơ qua quơ lại như muốn sờ mặt Thích thị.
Mới vừa rồi, người trong sảnh đường đầu tiên là quá đỗi kinh ngạc khi thấy
người (trưởng nữ) đột nhiên tới cửa chúc thọ, sau đó lại bị bức tranh
lụa của Chi Tâm làm cho chấn động, nên không chú ý đến đứa bé mập mạp
mông béo đeo yếm đỏ này. Lúc này bất ngờ thấy được, tất nhiên là phản
ứng không như bình thường.
“Trời ơi… đứa nhỏ này giống Chẩn nhi
lúc nhỏ cực kỳ… Ừ, chỉ có một đôi mắt to giống như con rể… Trời ơi, trời ơi…” Thích thị cầm bàn tay bé xíu, xúc động không dứt, cũng không chú ý là trong lời nói đã vô thức thừa nhận cậu rể ngốc. “Lão gia, người mau
đến xem mau đến xem. Tôn nhi của chúng ta. Tôn nhi của chúng ta đây.”
“Ừ.” La Tử Kiêm cố hết sức ra vẻ mình vô cùng lãnh đạm không quan tâm, đôi
mắt hết nhịn lại nhẫn, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn vào gương mặt
béo mập kia mà nhìn rồi thì cũng không dứt ra được.
“Bảo Nhi, đây là ông ngoại, hôm nay là sinh nhật ông ngoại, mau chúc ông ngoại sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang đi.”
“… Oa… cạc… két…” Kể từ lúc cha hắn giả thành một con ngỗng trắng – Bảo
Nhi liền trở nên yêu thích không rời với tiếng kêu của ngỗng này… “Hắc
oa… Cạc cạc…”
“Con tên là Bảo Nhi?” La Tử Kiêm rụt rè cúi nhìn,
không nhịn được bèn đưa tay sờ mặt tôn nhi. “Con tên là Bảo Nhi, Bảo
Nhi, Bảo Nhi… Oa, tay tiểu tử mập này rất có lực nha.”
Bảo Nhi cầm ngón tay, xèo xèo oa oa liền muốn cắn xuống. La Chẩn vội vàng lui về phía sau một bước. “Cha mẹ, Bảo Nhi thất lễ.”
Đột nhiên bị tách khỏi xúc cảm được sờ thịt mềm mập, vợ chồng La Tử Kiêm hụt hẫng, ngẩn ngơ chớp chớp mắt.
“Tướng công, bái biệt cha mẹ đi, chúng ta đi. Cha, mẹ, Chẩn nhi cáo lui.”
“Nương tử mệt mỏi rồi, để Chi Tâm ôm Bảo Nhi cho.”
“Được, tướng công chậm một chút.”
Nhị lão La gia thèm thuồng đưa mắt nhìn cục thịt tròn tròn mập mạp thật thà chất phác được chuyển từ trong tay nữ nhi sang tay con rể, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt.
La Đoạn, La Khởi tất nhiên không cần khách khí, líu ríu vây lại: “Tỷ phu, để cho Khởi nhi ôm Bảo Nhi một cái đi.”
“Không được, để cho Đoạn nhi ôm trước. Tỷ phu, để cho Đoạn nhi ôm hắn một cái. A a, hắn thật đáng yêu, chảy nước miếng mà cũng dễ thương quá!”
“Nhị tỷ, tỷ ăn gian, sao tỷ giật Bảo Nhi?”
“Ha, ngươi giành không lại ta, chịu thua đi chịu thua đi… Oa oa, Bảo Nhi, ta là Đoạn di di, gọi di di, gọi nữa… Oa oa, trên đời này sao lại có ‘đồ’
đáng yêu như vậy? Hôn, hôn hôn nữa!”
“Tỷ tỷ nghe đi nghe đi, Nhị tỷ lại gọi Bảo Nhi là đồ này đồ nọ, đừng cho tỷ ấy ôm nữa được không?
Bảo Nhi, đến với Khởi di di, Khởi di di tương đối ôn nhu khả ái hơn……”
“Bảo Nhi, đừng bị ôn nhu khả ái của Khởi di di ngươi lừa gạt, đều là giả…”
Hai lão La gia tham lam nhìn cục thịt tròn nhỏ cười cạc cạc gọi cạc cạc hi
cạc cạc ha cạc cạc ở trong tay Nhị nữ nhi cùng Tam nữ nhi đưa qua đưa
lại, không hẹn mà cùng hô lên một tiếng: “Các ngươi đủ rồi!”
Thích thị không trầm ổn bằng trượng phu, đã xông lên trước mấy bước, “Các
ngươi, mấy nha đầu này, sao giành qua cướp lại tiểu bảo bối nhỏ xíu vậy, nhỡ đâu không cẩn thận một chút làm Bảo Nhi bị thương thì làm sao bây
giờ? Đưa đây cho mẹ coi!”
Hai nha đầu còn không muốn buông,
Thích thị đã lấy quyền làm mẹ gần như cậy mạnh giành ngoại tôn ôm vào
lòng, hết sờ lại dịu giọng nói: “… Bảo Nhi, hai di di của con không hiểu chuyện, để bà ngoại xem xem con có bị thương chỗ nào không?”
“… Cạc cạc… Oa ha ha…” Đối với sự thật mình được người người hoan nghênh,
Bảo Nhi không xa không lạ hiển nhiên là hưởng thụ cực kỳ, cái miệng đỏ
tươi nhỏ nhắn a a hi hi, mắt đen trong vắt nhìn qua liếc lại, trêu chọc
Nhị lão La gia đến không thể nhịn được nữa, bỏ lại một câu: “Chỗ Chẩn
nhi ở lúc trước mỗi ngày đều có người dọn dẹp, con mau dẫn con rể đi
nghỉ ngơi thôi!”
Rồi sau đó, như sợ có người tới đoạt mất cục
thịt tròn trong ngực, hai người hấp tấp bước nhanh ra sau bình phong,
vội vã bỏ kẹo mềm vào miệng cho cháu ngậm rồi ôm đi mất.
“Ha ha ha…… Tỷ tỷ thật là cao tay, muội còn tưởng rằng cha mẹ ít nhất có thể gượng chống đỡ được hai ba ngày, không ngờ còn chưa tới hai ba canh giờ, ha ha…” trong khuê phòng mà lúc trước La Chẩn ở, La Đoạn nằm lăn
trên giường nệm cười quái dị vang cả bốn phía.
La Khởi mặc dù
tính cách không thoải mái giống Nhị tỷ nhưng cũng không khỏi che miệng
cười duyên, “Tỷ tỷ, tỷ trước tiên là lấy tranh lụa dệt để làm mềm lòng
cha mẹ, sau rồi lấy Bảo Nhi dụ cha mẹ, hai bút cùng vẽ(*), chả trách cha mẹ không thể nào chống đỡ nổi, thật là giảo hoạt nha…”
(*2 kế hoạch thực hiện cùng lúc, nội công ngoại kích)
“Tranh lụa là của tướng công đưa cho cha mẹ, quà lễ ban đầu của ta cũng chỉ có Bảo Nhi.”
La Đoạn gò má phồng lên, “Bảo Nhi sao lại đáng yêu vậy chứ? Giờ nghĩ lại
ngứa ngáy trong lòng quá, chỉ tiếc không thể giành lại từ tay cha mẹ để
chơi cho đã mới thôi.”
“Nếu Nhị tỷ hâm mộ quá thì nhanh chóng sinh một đứa luôn đi cho rồi.”
“Xú nha đầu, dám chế nhạo Nhị tỷ ta phải không? Ta bóp chết ngươi, xú nha đầu không biết lớn biết nhỏ gì hết!”
“Cha với mẹ còn chưa đồng ý ôn sự của em với Chi Hành à?” La Chẩn nói một
câu khiến cho Nhị tiểu thư dừng lại khí thế của ‘vạn quân tức giận’, nằm phịch xuống giường êm, buồn bực chẳng thèm hé miệng.
“Nhị tỷ
yên tâm đi, cha không đồng ý cũng chỉ là do sợ mất mặt mũi thôi. Hơn
nữa, lý do duy nhất mà cha thấy mất mặt là bởi vì Chi Hành ca ca là đệ
đệ của tỷphu. Hôm nay nếu bọn họ chấp nhận tỷ phu thì không còn lý do gì mà không chấp nhận Chi Hành ca ca phải không?” La Khởi lên tiếng trấn
an, cái miệng nhỏ nhắn phát ra lời than thở:
“Nhắc tới Chi Hành
ca ca, thật là không chê được chỗ nào nha. Cho dù cha với mẹ mặt cứ càng ngày càng lạnh lùng, Chi Hành ca ca vẫn cứ nhịn với nhẫn à nha. Hôm nay là ngày mừng thọ của cha, hắn sợ tới cửa sẽ chọc cha không vui, cũng
chỉ đưa lễ tới. Aizz—”
La Chẩn luôn quan sát kỹ nét mặt người
nói chuyện, phát hiện nét buồn thoáng qua mi mắt Khởi nhi, “Nghe cách
nói của Khởi nhi, dường như ngươi với hoàng tử Vô Thụ cũng không được
thuận lợi lắm hả?”
“Đó là Hoàng gia nha. Ban đầu muội trốn sang ở nhà tỷ tỷ cũng là để tránh phiền toái, nhưng thật chẳng ngờ âm kém
dương sai, ngược lại hoá ra càng gần hắn thêm. Hôm nay, không tránh xa
hắn được thì phiền toái cũng liền tìm tới cửa. Mấy ngày trước, Quốc hậu
triệu kiến mẹ, nói nào là sẽ ban cho muội một danh hiệu Quận chúa, nào
là muội sẽ cùng nữ nhi của Xương Lương vương lấy Nhị hoàng tử, phong là
tả hữu nhị phi cái gì đó. Xương Lương vương Quận chúa hai ngày trước còn tới cửa hàng tìm muội……”
“Nữ nhi của Xương Lương vương tức là vị hôn thê hoàng tử Vô Thụ đã có hôn ước đó hả?”
“Đúng vậy.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi mang đầy ý cười khổ, “Có lúc thật
sự oán hận, ban đầu vì sao lại tới trêu chọc muội? Mà bản thân muội biết rõ hắn là một đống phiền toái, tại sao lại dính vào?”
“Xương Lương vương Quận chúa nói với em cái gì vậy?
“Nàng nói nàng chỉ là tới xem dạng nữ nhân gì sẽ chung chồng với nàng trong
tương lai mà thôi. Ngược lại nha hoàn của nàng đối xử rất không khách
khí với muội, nên bị muội đây — tiểu nhân không cẩn thận ném khỏi cửa
hàng.”
La Đoạn lạnh giọng, “Xương Lương vương thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một Vương gia xuống dốc không có thế lực mà thôi, chứ nếu
không thì làm sao Quốc hậu có thể dễ dàng thao túng mà đồng ý để Khởi
nhi cùng Xương Lương Quận chúa có chung một chồng? Nhưng cái chính là đã nhiều ngày nay mà tên Ngọc Vô Thụ kia lại hoàn toàn không có động tĩnh
gì, không biết lại đang giở trò gì đây?”
La Chẩn thầm nghĩ: xem ra, đường tình hai vị muội muội của mình cũng không được bằng phẳng đâu.
***
“Chi Hành, Chi Hành!” Chi Tâm vừa thấy Chi Hành đang bắt mạch cho người ta
liền mãnh liệt nhào tới ôm lấy, “Chi Hành, Chi Hành, Chi Tâm nhớ ngươi
muốn chết! Chi Hành có nhớ Chi Tâm không? Có nhớ Chi Tâm không?”
Chi Hành tuy không biết trước, nhưng khi thấy huynh trưởng thì thật vui mừng tự đáy lòng, “Đại ca, người sao tới đây?”
“Chi Tâm nhớ Chi Hành, rất nhớ rất nhớ Chi Hành!”
“Chi Hành cũng nhớ đại ca, Chi Nguyện mau tham kiến đại ca đi!”
Lương Chi Nguyện đang hốt thuốc một bên xoay chân bước tới, “Chào Đại ca.”
“Chi Nguyện, ngươi trở nên xinh đẹp nha. Nhưng mà vẫn không xinh đẹp băng nương tử của Chi Tâm, nương tử nhà ta xinh đẹp nhất.”
La Đoạn như được mở rộng tầm mắt, “Tỷ tỷ, gia giáo nhà tỷ thật tốt à nha. Lời này của Tỷ phu tỷ nghe hoài không chán sao?”
Lương Chi Hành lúc này mới phát hiện hai tỷ muội La gia đứng bên cạnh cửa, liền hướng La Chẩn hành lễ, “Tham kiến đại tẩu.”
Không tệ nha. La Chẩn vô cùng hài lòng, Chi Hành đầu tiên là nhìn Đoạn nhi,
sau mới nhìn mình, cuối cùng mới đồng thời phát hiện sự tồn tại của Phạm đại mỹ nhân, em rể này thật không tệ. “Chi Hành, đã lâu không gặp….”
Ngọc Thiên Diệp tướng mạo ngọc thụ lâm phong, mặt mũi uy nghi bước lên phía
trước, vui vẻ nói: “Thật là khéo quá, Bổn vương hôm nay trùng hợp có
việc ra ngoài, mới vừa rồi đứng ở xa xa nhìn thấy người từ trên xe bước
xuống vô cùng giống Chẩn nhi, đến gần thì quả nhiên là Chẩn nhi thật,
cái này gọi là gì nhỉ? Tâm ý tương thông phải không?”
Trên tình
hình thực tế thì thật ra hắn đã biết trước Dược đường này có liên quan
ra sao với La gia, cho nên đã sắp đặt cơ sở ngầm ở cửa hàng điểm tâm đối diện và trang viên trà lâu ở sát vách. Đưa cho Chu Trương món tiền lớn
chỉ vì muốn nắm rõ động thái của La gia nhằm gia tăng phần thắng mà
thôi.
La Chẩn mỉm cười nhẹ nhàng, “Lâu ngày không gặp, phong thái uy nghi của Tấn Vương càng thêm phi phàm.”
“Chẩn nhi cũng ngày càng xinh đẹp… A, vị này là…?”
Trong mắt La Chẩn xẹt qua ý cười, “Vương gia ý là hỏi Phạm Dĩnh đây sao? Nàng là thêu sư được tú phường của Hàng Hạ quốc mời tới.”
Đàn ông
trong thiên hạ, ai có thể kháng cự được sắc đẹp của Phạm Dĩnh? Tướng
công trời sinh dị năng nên nhìn thấy được cốt hô ly dưới dạng người của
Phạm Dĩnh; Chi Hành trời sinh tính lãnh đạm không dễ động tình, đã động
tình thì rất chung tình, trừ bọn họ ra… Đúng, còn có Lục Vương gia cổ hủ đến quỷ khóc thần sầu… còn vị Tấn Vương này tự xưng là phong lưu, lưu
luyến hết bụi hoa này đến tổ mật khác, sao có thể không thấy vẻ đẹp của
Phạm Dĩnh?
Cho nên mang theo Phạm đại mỹ nhân đồng hành là quân bài tốt nhất, đúng không?
Gần đây, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp rất là chịu khó chạy qua chạy lại nhà La gia.
Ngọc Thiên Diệp tự cho là mình đã thấy qua trăm hoa trong nhân gian, tận
hưởng hết xuân sắc của nhân gian, nhưng khi thấy Phạm Dĩnh, mới biết
kiều thê mỹ thiếp trong nhà tất cả như cành cây ngọn cỏ. Đường đường là
một tài tử phong lưu, tỏ tường tình ái trên nhân gian, há có thể bỏ qua
đóa hoa tuyệt sắc tuyệt thế này sao? Kể từ đó, tất cả những tính toán
sắp xếp đủ kiểu trước đó đều lập tức bị quăng hết ra sau đầu.
La Chẩn muốn mang Phạm Dĩnh đến tận đây là để đối phó với mối tai hoạ ngầm từ Tấn Vương vốn chưa được diệt trừ tận gốc. Nàng cũng đã nói rõ ràng
chi tiết điều này với Phạm Dĩnh đại mỹ nhân.
“Ân công nương tử
xin cứ yên tâm, mấy cái chuyện câu câu dẫn dẫn mê hồn đoạt phách này là
sở trường của hồ ly tinh, ngài chỉ cần chờ kết quả là được.” Vốn chỉ là
đề nghị của riêng mình, không ngờ Phạm đại mỹ nhân vừa nghe thấy thì
tinh thần rất phấn chấn, xoa tay khoái chí.
Kết quả là, Tấn Vương gia xui xẻo….
“Nương tử, nương tử, nàng đang ở đâu? Nương tử, nương….”
La Chẩn cho là tướng công lại chạy tới làm nũng nên cũng không lên tiếng
nghênh đón, chỉ đem tay cầm bức họa quan sát lại suy nghĩ, nghĩ ngợi là
nên thêu hay nên dệt lụa……
“Nương tử, nương tử!” Chi Tâm xông
tới, lần này không phải là ôm lấy nương tử mà là kéo nàng chạy ra ngoài, “Nương tử, nương tử, nàng mau ra đây!”
Ô hay? Đây đúng là lần đầu tiên La Chẩn thấy dáng vẻ nghiêm trọng này của tướng công, “Chuyện gì vậy?”
“Nương tử, nàng nhìn xem!” Đứng ở giữa tiểu viện, Chi Tâm chỉ về chân trời hướng Tây phía xa, “Nương tử, nàng mau nhìn đi!”
“Không có nắng quái, không có đám mây, tướng công muốn thêu cái gì?”
“Không phải, nương tử.” Chi Tâm khẩn trương gấp gáp như muốn khóc lên, “Nương
tử cũng không nhìn thấy sao? Đen kịt, rất trầm trọng, thật nặng nề, đang theo hướng bên này đi tới.”
… Ách? “Vậy là cái gì?”
“Là Ôn công công đang tới. Hồi trước ‘hắn’ tới, Chi Tâm nhìn thấy, nói cho
cha, nói cho mẹ, nói cho thật là nhiều người, bọn họ đều nói Chi Tâm
ngốc, nhưng rồi đã chết thiệt nhiều, thiệt nhiều người. Lần này, hắn
muốn đến nơi này!”
La Chẩn thở dốc vì kinh ngạc, dáo dác nhìn
quanh rồi lôi kéo hắn quay lại trong phòng, đóng hết cửa lớn rồi cả cửa
sổ, lại tiến vào phòng trong, nhỏ giọng nói: “Tướng công, nói cho ta
biết, vì sao chàng gọi ‘hắn’ là Ôn công công?”
“Phong gia gia
nói ‘hắn’ là ‘Ôn thần’ đó, Chi Tâm nhìn thấy hắn phun khói tới người
nào, người đó sẽ rất khó chịu, rất khó chịu, sau đó không lâu sẽ chết……”
Ôn thần?… Ôn dịch? La Chẩn tim đập cuồng loạn kinh hoàng, “Hắn không phun tướng công phải không?”
“Khói của hắn vòng tránh nhà chúng ta.”
“Chàng hỏi Phong gia gia một chút xem, lần này, hắn đi tới nơi này như thế
nào? Là ôn dịch cho người hay cho súc vật? Bao lâu sẽ tới nơi này?”
“Ừ.” Chi Tâm nghiêng lỗ tai lặng yên hồi lâu mới nói, “Phong gia gia nói,
bên kia (nước kia) người dị tộc đánh nhau, chết thật nhiều người và
ngựa, Ôn công công hút tử khí của bọn họ, thân thể lớn mạnh lên, sau đó
liền đi đến hướng này, gặp người người chết, rất nhiều súc vật cũng sẽ
chết. Mười ngày sau sẽ đi tới nơi này.”
“Mười ngày?” La Chẩn nín thở, “Phong gia gia không ngăn được sao?”
“Không ngăn được. Trước kia Chi Tâm cũng từng hỏi Phong gia gia, Phong gia gia nói, nếu như cố gắng ngăn cản, thổi phá bụng Ôn công công, bị hại sẽ
không chỉ là một là hai, mà sẽ càng nhiều người hơn nữa!”
Lời
này người khác nghe được sẽ không thể hình dung nổi, nhưng dị năng của
tướng công nhà nàng chẳng lẽ nàng còn không biết rõ hay sao? Mà hắn
tuyệt đối không có khả năng nói dối. “Lần trước là dạng ôn dịch gì? Cuối cùng làm sao để ngừng?”
“Lần trước hả, lần trước chính là chết rất nhiều người đó.”
Nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng lẫn vô tội của tướng công, La Chẩn vuốt gò má hắn, “Tướng công chớ vội, chúng ta đi tìm Chi Hành, hắn là đại phu,
chúng ta tìm hắn cùng bàn bạc tìm biện pháp!”
Loại chuyện liên
quan đến an nguy của tướng công như thế này không thể nói cho người
ngoài được, ngay cả là phụ thân mẫu thân và Đoạn nhi Khởi nhi cũng không thể tỏ tường.
“Trận ôn dịch kia, đệ nhớ rõ.” Bên trong căn phòng cửa đóng then cài. Lương Chi Hành nói:
“Lúc ấy đệ chín tuổi. Trước khi ôn dịch tới, đại ca nói hắn thấy được mây mù tối om sẽ làm người chết đông nghìn nghịt. Bá phụ và bá mẫu tất nhiên
không tin, đệ tuy biết đại ca không giống với người thường nhưng cũng
không tin hoàn toàn. Cho đến khi bắt đầu có người tử vong, khi đại ca
kêu ‘đừng phun đừng phun, đừng chết đừng chết’ thì đệ mới thật sự tin.
Mặc dù Lương gia liên hiệp cùng mười mấy tiệm thuốc lớn chữa bệnh cho
thuốc nhưng vẫn có gần vạn người tử vong.
Hoàng thất vì tránh
lan truyền nên cho đóng cửa thành cùng cửa cung. Nếu không phải trận ôn
dịch kia phát sinh ngay tại Hoàng Thành mà ở thành trấn khác, đệ dám
nói, với tính cách tàn nhẫn của Hoàng gia chắc chắn sẽ cho phóng hỏa đốt thành trấn đó để ngăn chặn bệnh dịch, sẽ không một ai trong thành may
mắn thoát được.”
“Vậy cuối cùng làm thế nào ngăn chặn bệnh dịch?”
“Đại ca mang đệ lên núi tìm thảo dược khắp nơi, sau đó cầm về đốt khắp nơi
lớn nhỏ trong kinh thành. Người ta chỉ nói là Quốc quân yêu cầu ngự y mở kho thuốc cứu trợ vạn dân, nhưng chỉ có đệ biết là chính đại ca đã cứu
rất nhiều người. Mà Lương gia may mắn thoát khỏi là bởi vì có phúc khí
của đại ca che chở bao bọc cho toàn bộ mọi người, khiến cho ôn dịch tìm
đường vòng mà đi.”
La Chẩn nhăn trán im lặng.
“Đại tẩu,
để đề phòng bất trắc, hay là tẩu mang La thúc La thẩm với lại Bảo Nhi,
Đoạn nhi, Khởi nhi sang Hàng Hạ quốc tị nạn trước, bên này giao cho đệ
với với đại ca lo liệu. Chỉ tiếc là ôn dịch chưa đến nên không cách nào
xác định được đó là loại dịch bệnh nào, chúng ta không thể tìm đúng thảo dược để hốt thuốc đúng bệnh, chỉ đành phải chờ đợi.”
Vậy nghĩa
là, không thể tránh khỏi việc sẽ có người tử vong. La Chẩn ưu tư chính
là việc này. Nàng tự biết mình không phải là một người bác ái vô tư, nếu người nhà và người ngoài ở chung một chỗ cần cứu, nàng tất nhiên không
do dự mà lựa chọn người nhà trước.
Nhưng tình hình hiện tại là
sẽ có quá nhiều người lâm vào cảnh nhà tan cửa nát. Những người có khả
năng phải chết kia có thể là nương tử mà nam nhân yêu thương, là tướng
công thương yêu của một phụ nhân, là song thân luôn cưng chìu của họ… có lẽ… còn có những đứa nhỏ cỡ như Bảo Nhi……
Lương Chi Hành rùng mình lo sợ. “Đại tẩu, không được! Tẩu không thể đưa ra chủ ý khác được!”
“Chủ ý khác? Tỷ như?”
“Quốc quân tuyên chiếu di tản dân trong thành.”
La Chẩn ngẩn ra: Chi Hành nói trúng ý nghĩ vừa mới thoáng qua của nàng.
“Muốn tuyên chiếu, cho dù Quốc quân có tin hay không, với một chuyện long
trời lở đất như thế này thì Hoàng gia sẽ không thể không muốn truy nguồn đưa ra tin tức. Đến lúc đó tẩu không sợ đại ca bị bại lộ hay sao? Tội
danh nhẹ nhất sẽ là tà thuyết mê hoặc người khác, còn nếu cuối cùng kiểm tra tin tức là thật…”
Lương Chi Hành chưa nói xong hết lời thì
La Chẩn cũng đã hiểu rõ sự việc nặng nhẹ. Nếu tin tức lấy về được chứng
minh là đúng, nói không chừng tướng công của mình cũng sẽ bị cho là yêu
vật phải nhốt vào lao cấm… vậy đương nhiên là không được! Nàng không thể nào vì người ngoài mà hy sinh tướng công!
Phải làm như thế nào
mới có thể vẹn toàn đôi bên? “Chi Hành, chúng ta không thể ngồi chờ, nếu đã biết trước thì phải bắt tay làm ngay. Đệ nhanh chóng viết ra phương
thuốc giúp cường thân kiện thể, phòng ngừa bệnh tật, ta sai người đến
các nơi hốt thuốc, đem tặng cho người đi đường.”
“Phương pháp này cũng có thể được, có còn hơn không.”
“… Tướng công, chàng có thể xin Phong gia gia hỏi tên của ôn dịch là gì không?”
“Phong gia gia nói, Ôn công công sẽ không nói cho gia gia biết. Ôn công công
thích nhìn thấy người chết, ‘hắn’ nói đó là vì mọi người gieo gió gặt
bão. Còn nói, con người làm gì, ông trời sẽ trả về thứ đó.”
Đúng, nếu như không có chiến tranh, không có giết người báo thù, thì trận ôn
dịch kia sẽ không thể nào bắt đầu. Đích xác là hành động của loài người, vì loài người mà đưa tới tai họa ngập đầu, nhưng vì cớ gì mà một đám
người vô tội phải chịu tội thay cho hành động gây họa của một đám người
khác, chuyện này nên tính thế nào đây? Ông trời còn có đạo lý không?
Chi Hành nói: “Nếu sai người giả trang thành thương lữ buôn đường dài từ
nước ngoài buôn bán trở về, bẩm tấu với Quốc quân là ở nước ngoài đã
phong bế thành trấn bởi vì tục truyền là do có ôn dịch hoành hành, liệu
có thể xin Quốc quân hạ chỉ sớm để an bài không?”
La Chẩn mặc dù chưa nghĩ ra thượng sách, nhưng suy nghĩ đã ngưng trọng rõ ràng. “Như
lời đệ nói, với tính cách tàn nhẫn của Hoàng gia, thương lữ kia sẽ bị xử tử lăng trì với tội danh là tà thuyết mê hoặc người khác, làm dao động
nhân tâm…”