Quốc sư tất nhiên không cam tâm. Bất kể là Lương Chi Tâm đang tiêu dao ở bên ngoài, hay là Cửu Vương gia ra mặt đối đầu làm khó dễ, không nghi
ngờ gì đều là những hành động khiêu chiến đối với Phật uy. Năm mươi năm
mới gầy dựng được một cơ nghiệp như vậy, há có thể dễ dàng phủi tay
buông tha sao?
Hắn không chịu dễ dàng buông tay, người khác cùng không chịu từ bỏ ý đồ. Để có một cuộc lật đổ đuổi vị Quốc sư “thần
thánh bất khả khi” có quyền lực còn hơn chính mình này ra khỏi triều
đình, Cửu Vương gia đã lập kế hoạch từ rất lâu. Ngày thường dễ dàng bỏ
qua, khoan nhượng bởi vì là người chưa chọc tới trên đầu mình, nay nếu
đã muốn gây sự trước thì sẽ không để cho đối phương có cơ hội lật ngược
thế cờ.
Hai phe giao phong, giữa những người ủng hộ tất nhiên là những trận gió giật sóng trào, mưa rền sấm dữ. Đến khi ngoài đường bắt
đầu xuất hiện bài đồng dao truyền miệng thứ ba, thì cũng có nghĩa việc
Quốc sư suy tàn đã là việc chắc chắn.
Hàng hạ hữu song chủ, hữu tăng hựu hữu tục.
Phật mệnh đại vô biên, tục thính tăng tố chủ…
(Hàng hạ có hai chủ, có tăng cũng có dân. Phật mệnh lớn khôn cùng, dân nghe tăng làm chủ.)
Người làm Vua tối kỵ nhất việc “nuôi ong tay áo, nuôi khỉ dòm nhà”, nên mặc
kệ là bài đồng dao này phát sinh từ đâu, lời bài ca nhất định sẽ khiến
cho Quốc quân trong lòng nảy sinh kiêng kỵ.
Vì thế, Quốc quân
lấy lý do tranh chấp đã gay gắt dẫn đến triều chính bất an, thu hồi Quốc Sư Uyển trong cung, tước đi chức vị Pháp sư Trụ trì tại Quốc Tự, tạm
thời tới đảm nhiệm vị trí Trụ trì Hoàng gia Gia Tự (Chùa dành riêng cho
Hoàng Gia), hàng ngày cầu phúc bình an cho Hàng Hạ Quốc.
Từ một
hòa thượng đứng đầu quốc gia xuống làm một trụ trì giữ chùa nhỏ, cảnh
ngộ như vậy, có thể nói là đã rớt xuống ngàn trượng. Quốc sư rút kinh
nghiệm xương máu của việc rớt xuống ngàn trượng này, chợt nghĩ ra rằng
tất cả sự việc đều bắt nguồn từ Lương gia.
Những lời đồn đãi này đều phát sinh ra gần đây, mà gần đây thì xét khả năng người có thể gây
ra họa này, ngoại trừ Cửu Vương gia, chính là Lương gia với tài lực hùng hậu.
Bản thân mình với Cửu Vương gia từ trước đến nay “nước
sông không phạm nước giếng”, chẳng có xung đột gì ngoài việc khéo léo từ chối không cho hắn thăm Lương Chi Tâm một chuyến. Nhưng chuyện này nhất định là không đủ để khơi mào giận dữ của Cửu Vương gia đúng không?
Mà sự việc liên quan đến Lương gia Thiếu phu nhân bình tĩnh thong dong kia lại không giống. Nữ tử kia, mày ẩn sự sáng suốt đặc biệt, mắt giấu sự
khôn khéo, tuyệt đối không phải là một nhân vật tầm thường. Có sai là
sai ở chỗ, lúc ấy cho là một nử tử nho nhỏ chắc chắn sẽ không dám đùa
bỡn tâm cơ ở trước mặt đường đường một Quốc sư.
Cuối cùng bị vỏ
ngoài che mắt, dễ dàng xem nhẹ mà bỏ qua. Giờ nghĩ kỹ lại, đúng là sau
việc triệu kiến nàng tại Quốc Tự thì các lời đồn đãi kia mới như cỏ dại
lan tràn dần dần nhiều lên… Nếu quả nhiên là nàng ta, vậy theo như lời
Phật dạy, phải làm sao để hồi báo lại nàng kia đây?
***
Chi Tâm nghe lời lên núi hái dược thảo. Lúc trở về thì trừ các loại thảo
dược dùng để dưỡng thân cho Công chúa Ngọc Thiều, còn mang về được thảo
để bổ tâm phục mạch cho Phạm Dĩnh.
Thu Hồn Thảo đúng là thần kỳ, một năm trừ mùa xuân ra thì ba mùa còn lại đều nở rộ hoa vàng rực rỡ.
Sau khi Chi Tâm hỏi thăm Tiểu Hoàng tỷ tỷ của hắn thì được biết cứ lấy
những đoá hoa này hầm thành canh, là có thể cứu được người chết, cải tử
hoàn sinh, cho dù hồn phi phách tán cùng có thể thu hồi về được.
Phạm Dĩnh ăn vào, ba ngày sau nhịp tim phục ổn, năm ngày sau có thể biến
thành hình người, sắc mặt trắng bệch không huyết sắc rút đi, vẻ diễm lệ
dần dần xuất hiện lại. Sau đó, chỉ còn cần nghỉ ngơi điều tức nữa mà
thôi.
“Nương tử, tại sao Phạm Dĩnh còn ngủ? Nàng mệt lắm hả?”
“Đúng vậy, nàng vì cứu Chi Tâm nên bị người ta đả thương, thật sự là rất mệt.”
“Vì cứu Chi Tâm à?” Đôi mắt to của Chi Tâm long lanh ánh lệ, “Phạm Dĩnh
thật đáng thương, vì cứu Chi Tâm, bị người ta đả thương, nàng thật đáng
thương.”
“Nàng cũng không đáng thương, nàng là đáng kính.” La
Chẩn lau mặt chải tóc cho Phạm Dĩnh, “Nhưng nàng lại yêu sai người, đó
mới thật sự là đáng thương.”
“Yêu sai ai a….”
“Tiểu thư, tiểu thư, rất nhiều người đến tụ tập ngoài cửa, bảo là muốn trục đuổi
Lương gia yêu nghiệt!” Hoàn Tố thờ hồng hộc chạy tới. “Nô tỳ đã đóng
chặt cửa rồi, nhưng sợ là bọn họ không chịu bỏ qua.”
“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Yêu nghiệt mà bọn họ nói là Phạm Dĩnh hay là….”
“Là Chi Tâm.” La Chẩn khẽ nhăn mày, cân nhắc:
Những người bên ngoài đều là dân thường, mà dân thường hễ một khi đã tạo
thành nhận thức thì sẽ rất ngoan cố không thể dễ dàng phá bỏ, trừ phi có một lực lượng có đủ sức mạnh để thay đổi nhận thức của bọn họ. Hôm nay, bất kể người nào thuộc Lương trạch ra mặt giải thích thì cũng phí công
mà thôi. Như vậy, nàng cũng không cần giải thích.
“Khóa kỹ đại môn, mặc cho bọn họ ở bên ngoài kêu la.”
“Nếu bọn họ phá cửa hoặc dùng biện pháp khác vào đây thì làm sao bây giờ?”
“Ngu ngốc, ngay cả nói ai ngu ngốc cũng không biết, thật là đồ ngốc mà.”
“Thối dã nhân, hắc dã nhân……”
La Chẩn chống tay lên má lắc đầu, từ khi gả cho tướng công thì hình như
mình không còn là ngươi phàm nữa thì phải, nếu không, thấy Phạm Trình
đột ngột xuất hiện sao lại không hề kinh ngạc? Còn Hoàn Tố này nữa, cũng giống như nàng luôn? Chủ tớ các nàng thật đã được mở mang kiến thức,
đầy kinh nghiệm a.
“Nương tử của ân nhân, cha ta đã cho người đi ngăn cản những ngu dân ở bên ngoài kia rồi, ngài không cần phải lo lắng.”
“Phụ thân ngươi cũng tới đây?” Đến lúc này, La Chẩn chỉ có thể nói gặp “Yêu” mà không “Quái” (lạ) rồi. Nằm trên giường kia là một con mỹ hồ ly, đứng trước mặt đây là một vị hắc hồ ly, bên ngoài còn có một lão hồ ly,
chẳng trách Lương trạch này bị người ta công kích….
“Vị này chính là Lương Thiếu phu nhân, nương tử của ân nhân?”
La Chẩn còn đang mải suy nghĩ, trong phòng đã có thêm một “Người” khác.
Tuy rằng kiến thức rộng lớn, nhưng La Chẩn cùng tròn mắt ngơ ngẩn:
“Người”… người này là phụ thân của Phạm Dĩnh, Phạm Trình ư? Là “lão” hồ
ly đó ư?
Người này mặt mày trơn phẳng bóng loáng, hai mắt sâu
như đại dương, khiến người ta không cách nào đoán ra tuổi tác là bao
nhiêu. Tuy tuổi tác khó đoán, nhưng cũng không làm trở ngại vẻ đẹp tinh
xảo xuất chúng, khí phách thần tiên của hắn. Trên người khoác một bộ
bạch y thanh thoát, mái tóc đen mượt như thác đổ, đi ra ngoài nhất định
sẽ là một vị mỹ nam tử làm cho người ta hoa mắt thần mê, tâm tư hỗn loạn cho mà xem.
Chung quy gặp được một nam tử diện mạo có thể ganh
đua cao thấp với tướng công nhà mình, hơn nữa, tướng công hồn nhiên
trong sáng, còn vị này phiêu diêu thoát tục, tuy khí chất khác nhau
nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu. “…. La Chẩn nên xưng hô như
thế nào với các hạ?”
“Phạm Trù.”
Phạm… Trù? Thật đúng là tiện lợi. “Phạm…” có Phạm Dĩnh, Phạm Trình ở đây, gọi thẳng tên họ hình như không ổn, “… Phạm cư sĩ, mời ngồi.”
Phạm Trù cảm ơn, vén áo cúi người, vạt áo trắng như tuyết vẽ thành một đường vòng cung, tóc đen phiêu tán, khiến cho La Chẩn lầm tưởng mình may mắn thấy được thần
tiên, “Các hạ tới để thăm Phạm Dĩnh sao?”
“Phạm Dĩnh may mắn được Lương Thiếu phu nhân tương trợ đã vượt qua được ngàn năm đại kiếp nạn, tại hạ xin đa tạ tận đáy lòng.”
“Phạm cư sĩ không cần phải khách khí. Phạm Dĩnh đã nhiều lần giúp ta, tính đúng ra thì nàng cùng là ân nhân của ta.”
La Chẩn cũng không còn cảm thấy kỳ lạ nữa. Phạm Trình tu vi thấp nhất
trong nhà cũng đã sống được mấy trăm năm, Phạm Dĩnh cũng có ngàn năm đạo hạnh, nếu như hai người bọn họ có khả năng bảo trì dáng vẻ thanh xuân
tuấn tú thì vị đang đứng trước mắt đây sao lại không làm được? Nếu người ta cao hứng, biến thành trẻ con cùng độ tuổi với Bảo Nhi chắc cũng có
thể?
“Dân chúng ngoài kia đều là nghe lời đồn đãi truyền miệng
nên nói Lương công tử là yêu nghiệt, lại thêm bên trong có người xúi
giục, nên mới có hành động vây phủ. Đám ngu dân ngoan cố kia vừa mới
muốn phóng hỏa đốt nhà, tại hạ đã sai người ngăn cản.”
Phóng hỏa đốt nhà? Nguy hiểm thật a. “Phạm cư sĩ nói vậy là đã biết lời đồn đãi này xuất phát từ nơi nào rồi phải không?”
“Lương thiếu phu nhân chắc phải là người hiểu rõ ràng nhất, bởi đối phương
chẳng qua chỉ là dùng phương thức đấu trí mà ân công nương tử từng sử
dụng giờ đem phản hồi lại mà thôi.”
“… Quốc sư?” La Chẩn nhếch môi mỉm cười. “Cao tăng đắc đạo mà cũng có thù tất báo sao?”
“Quốc sư đúng là có cốt chất và ngộ tính để tu luyện thành tiên, chẳng qua
trong lòng lại quá mức khát cầu đối với danh vọng, vì vậy cuối cùng khó
thành đại khí.” Phạm Trù than thở một tiếng như có phần nuối tiếc. “Tại
hạ đã ngăn trở những lời đồn đại trong dân chúng, nếu Lương thiếu phu
nhân cần, tại hạ sẽ thiết lập kết giới xung quanh Lương trạch….”
La Chẩn xua tay, “Không cần, Lương trạch chỉ là một nhà dân bình thường,
chỉ cần lấy người đến canh giữ là được rồi, nếu có cái gì huyền bí khác
ngược lại còn xác nhận lời đồn đại là sự thật. Mặt khác, nếu dân chúng
vây phủ đã lui, xin mời Phạm cư sĩ và nghĩa sĩ đi cùng vào phủ nghỉ
ngơi, cũng để cho La Chẩn thuận tiện biểu lộ lòng biết ơn.”
“… Nghĩa sĩ đi cùng?” Pham Trù hơi giật mình, “Việc này chỉ có hai người tại ha cùng với Trình nhi mà thôi.”
… Lại là mình tự biểu lộ ra là một phàm nhân kém cỏi? La Chẩn tự giễu
cười một tiếng, “Hoá ra ‘tát đậu thành binh’(*) là chuyện có thật. La
Chẩn thật sự được mở rộng tầm mắt.”
(* Tát đậu thành binh: rải những hạt đậu ra và làm phép thuật biến những hạt đậu đó thành binh lính)
“Đối mặt với chuyện kỳ lạ mà mặt không biến sắc như thế, Lương Thiếu phu
nhân thật sự làm cho người ta rất bội phục. Nhưng, tại hạ còn có một
chuyện muốn nhờ…” Tuy rằng sớm biết tiểu tử Phạm Trình kia cùng với nha
đầu của Lương Thiếu phu nhân đều đã biến mất tăm hơi từ trước. Phạm Trù
vẫn quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng.
“Ngàn năm đại kiếp của
tại hạ đã qua, cần tiếp tục vân du tứ hải để tìm kiếm hồn phách thê tử.
Phạm Dĩnh trước mắt vẫn còn yếu, thỉnh Lương Thiếu phu nhân tạm thời thu dụng nàng một thời gian. Đứa nhỏ này tình cảm quá si, khó được cùng
Lương Thiếu phu nhân hợp ý, xin thay mặt tại hạ trông coi một chút.”
“Tìm kiếm hồn phách tôn phu nhân?” La Chẩn hơi ngạc nhiên. “Phạm Dĩnh từng
nói rằng ngươi đã dùng thời gian năm trăm năm đem hồn phách tôn phu nhân tìm về trong cơ thể rồi……”
Phạm Trù thở dài lắc đầu, “Vẫn chưa
được. Ta chỉ là không muốn Dĩnh nhi tự trách mình quá mức mà thôi. Kỳ
thật, luyện yêu hỏa lợi hại ra sao phải gặp mới biết, với pháp thuật của tại hạ hôm nay gặp phải cũng chưa chắc có thể toàn thân mà trở ra.
Tại hạ dùng ngọc quan ngàn năm chỉ có thể phục hồi nguyên vẹn thân thể thê
tử, bảo trụ đến hơi thở cuối cùng. Về phần hồn phách, trong năm trăm năm qua tại hạ đã đi khắp sông núi bốn biển, cũng chưa thu về được. Nhưng
bởi vì thê tử còn một tia mạch đập, nên tại hạ thủy chung tin tưởng rằng nàng còn có cơ hội hoàn hồn.”
“Phạm cư sĩ không phải có thể
biết trước được sự việc sao? Sao không bấm đốt ngón tay xem tình hình
trước mắt của tôn phu nhân thế nào?”
Phạm Trù cười khổ. “Tính
không tới, cũng xem không tới được. Thầy bói thường thường chỉ có thể
xem cho người chứ không thể xem cho chính mình. Ngay cả là thần cùng
không thể hễ tính là được.”
“Nói vậy, Thu Hồn thảo đối với Phạm phu nhân cũng không hiệu quả?”
“Thu Hồn thảo là kỳ dược chữa được thương thế, nếu người mới bị nội thương
nặng bắt đầu dùng ngay thì có mấy phần hiệu quả trị liệu. Nhưng hôm nay, hồn phách thê tử tứ tán đã lâu, bất kỳ thảo dược nào cũng chỉ có thể
giữ được thân thể nàng mềm mại mà thôi.”
Nhìn lông mày khoé mắt của nam nhân này đều tỏ rõ sự lưu luyến thê
lương. La Chẩn chợt cảm thấy thổn thức: ngay cả khi là một vị thần, thời gian năm trăm năm cũng là dài dằng dặc đúng không? Hao tổn một thời
gian dài như vậy chỉ để tìm kiếm hồn phách của thê tử đã mất, bất kể là
người hay yêu, đều có thể xứng danh tình thâm như biển.
“Phạm cư sĩ yên tâm, La Chẩn và Phạm Dĩnh đã từng hoạn nạn có nhau, có thể nói
tình như tỷ muội, nàng ở chỗ này bao lâu, La Chẩn sẽ chăm sóc bấy lâu.
Nhưng xin hỏi, chuyện tư mật như vậy, ngay cả đến Phạm Trình ngươi cũng
dấu, vì sao lại chịu nói cho La Chẩn?”
“Chuyện này…” Phạm Trù
cũng giật mình ngơ ngẩn: Đúng vậy, vì sao? Chỉ vì vừa gặp nữ tử này đã
cảm thấy có thể phó thác tín nhiệm?
“Nương tử!” Chi Tâm ở trong
viện chờ đã lâu mà không thấy nương tử trở về, tìm đến tiền thính, “Nàng đang nói chuyện với ai vậy? Nàng không để ý tới Chi Tâm nha.”
La Chẩn ngước mắt lên nhìn, bật cười, “Tướng công, đây là phụ thân Phạm Phạm, chàng cũng tới chào một chút……”
“À.” Chi Tâm xoay người lại, đột nhiên đôi mắt đẹp trừng lớn, “Chi Tâm ghét hắn!”
“… Tướng công?”
“Chi Tâm chán ghét ngươi, ngươi đi đi, không cho ngươi đến gần nương tử của
Chi Tâm!” Chi Tâm dang rộng hai tay, che phía trước nương tử, một đôi
con ngươi tinh khiết lại tràn ngập chán ghét, nhìn Phạm Trù gầm rống:
“Ngươi dám tiếp cận nương tử Chi Tâm nữa, Chi Tâm sẽ đánh ngươi! Ngươi
đi, ngươi đi mau!”
La Chẩn mơ hồ mờ mịt, cầm tay Chi Tâm. “Tướng công, rốt cuộc có chuyện gì? Đó là Phạm….”
“Nương tử!” Chi Tâm ôm chặt lấy nàng. “Trân nhi là nương tử của Chi Tâm, chỉ là của Chi Tâm!”
“Chi Tâm?” La Chẩn cảm giác được tướng công run rẩy nhưng lại không biết
ngốc tử này rốt cuộc đang sợ cái gì, chỉ đành khẽ vuốt ngực hắn trấn an, ôn nhu an ủi. “Chàng sao vậy?”
Phạm Trù xoắn chặt mày, một đôi
bích nhân ôm nhau trước mặt rõ ràng là một hình ảnh hoàn mỹ đến vậy, tại sao ngực lại có cảm giác khó chịu quấn lấy?
“Nương tử, Chi Tâm ghét người này, không cho hắn ở nơi này được không?”
“Cho dù hắn là phụ thân của Phạm Phạm? Lại còn vừa giúp chúng ta đuổi người xấu đi?”
“Mặc kệ hắn là ai, hắn đáng ghét, Chi Tâm ghét hắn.”
Được thôi, tướng công ghét, nàng còn có thể làm gì khác được đây? “Phạm cư
sĩ, tướng công nhà ta tính tình đơn thuần, xin chớ trách móc, chẳng qua
là….” Mời cáo lui sao? Đối với một người vừa mới ra tay giúp đỡ mình,
như thế có quá thất lễ hay không?
Cũng may Phạm Trù chủ động chào từ giã, “Tại hạ cáo lui, Phạm Dĩnh cùng Phạm Trình nhờ hai vị chiếu cố.”
Phạm Trù cốt cách tiên nhân nhanh nhẹn bước đi. Chi Tâm vẫn còn ôm chặt lấy
nương tử không thả, giống như sợ rằng lỡ buông lỏng tay thì nương tử sẽ
bay đi mất không thấy được nữa. La Chẩn đưa tay nâng cái đầu đang chôn
trên cần cổ mình ra, hai tay ôm lấy hai bên gương mặt hắn, khi thấy được nét hoảng sợ trong mắt ngốc tử thì nàng cũng bị dọa ngây người,
“Tướng công, rốt cuộc làm sao vậy? Trên người phụ thân của Phạm Phạm có cái gì đó không đúng sao?”
“Hắn đáng ghét!” Chi Tâm hôn lên đôi mi thanh tú của nương tử, “Đây là của
Chi Tâm!” Lại hôn lên chóp mũi của nương tử, “Cái này cũng của Chi Tâm!” Ngay sau đó, trên má, trên trán, mỗi lần hôn xuống một cái đều nói một
câu xác nhận chủ quyền. La Chẩn bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, dở
khóc dở cười, cho đến khi miệng bị che lấp cũng tùy theo hắn.
Nhưng đến cuối cùng, Chi Tâm vẫn không nói ra xem là Phạm Trù vốn không quen
không biết rốt cuộc đã trêu chọc hắn chỗ nào. Đây là lần đầu tiên ngốc
tử này ngậm chặt miệng. La Chẩn cũng không có hỏi tới, để sau đi, vì còn có chuyện quan trọng hơn cần truyền thụ cho hắn hiểu.
“Tướng công, chàng thích Công chúa Trân Châu sao?”
“…… Không thích!”
“Vậy à?” La Chẩn nheo mắt, “Nàng không phải là bằng hữu của chàng sao?”
“Chi Tâm không làm bằng hữu của nàng, Chi Tâm chỉ cần nương tử, nương tử cũng chỉ cần Chi Tâm, không cần người khác!”
Tốt lắm, lời này làm nàng cảm thấy vô cùng hưởng thụ. “Nếu Quốc quân Quốc
hậu cho truyền chàng tới, cho chàng cưới công chúa Trân Châu, chàng biết phải nói thế nào không?”
“Quốc quân, Quốc hậu là cái gì?”
“Chính là những người có quyền lực rất lớn, hơn nữa rất nhiều người cùng phải nghe bọn họ.”
“Chi Tâm chỉ nghe lời của nương tử.”
“Nếu bọn họ bảo chàng cưới công chúa Trân Châu, chàng nên nói như thế nào?”
“Không cưới, không cưới. Chi Tâm có nương tử a…… không cần cưới người khác!”
“Ngoan quá, nếu bọn họ hỏi chàng, chàng cứ trả lời giống như vậy là được rồi.”
Để ngăn chặn triệt để người dân bao vây công phá Lương phủ, Quốc quân
ban xuống một đạo thánh chỉ: “Hàng Hạ hưng thịnh, lại gặp may mắn, được
trời ban Lương gia Chi Tâm. Quốc sư xét lầm, chỉ người thành yêu, sinh
ra tin đồn thất thiệt trong dân gian, gây ra các hành động sai lầm…
Dân chúng từ nhỏ đã luôn có hành động tránh né đối với quan quyền, huống hồ đây là chi dụ của Quốc quân. Chỉ trong một đêm, Lương Chi Tâm đã từ yêu nghiệt biến thành trời ban giáng phúc cho Hàng Hạ. Ở ngoài Lương trạch
những lời trách móc mắng chửi giờ đã thối lui, đổi thành hoa tươi quả
ngọt. Hoàn Tố thấy vậy bèn mắng to điềm xấu, La Chẩn ngược lại lại tận
lực thu nhận vào rồi phân phó Phạm Trình đưa đến nơi ở của các khất cái
trong thành, quả thật thiện tâm tích đức tuy mệt mỏi nhưng hạnh phúc.
Mà La Chẩn cũng đã đoán trước được, sau khi đạo thánh chỉ này được ban ra
thì kế tiếp tất nhiên sẽ có động tác khác. Quả nhiên, hôm sau, Quốc hậu
truyền tới ý chỉ, triệu Lương thiếu phu nhân vào cung yết kiến.
La Chẩn bổ trí cho tướng công một đống công việc thêu lụa, khiến cho ngốc
tử suốt ngày thích dây dưa này thả nàng ra, rồi sửa soạn trang phục ngay ngắn, tiến cung gặp Quốc hậu nương nương xem ngài làm thế nào “Bức
Lương nhường phu” đây.
“Lần trước gặp qua, ngươi còn là một tiểu phụ nhân gầy yếu lẻ loi khiến người thương tiếc, sao mới qua mấy ngày
mà lại thành đại mỹ nhân xinh đẹp rồi?”
Trong tẩm cung Quốc hậu, sau khi ban cho ngồi. Quốc hậu trêu ghẹo như thế. Thế mới biết, nàng ấm áp động lòng ngươi như thế thật là khác xa một trời một vực so với lần
gặp trước vô cùng nghiêm nghị sẵng giọng nha.
La Chẩn cúi đầu. “Quốc hậu quá khen.”
Quốc hậu đưa đôi mắt đẹp dưới đôi mày phượng đánh giá thiếu phụ đang ngồi
trước mặt, trên gương mặt xinh đẹp tự phụ hiện lên một chút ý tán
thưởng. “Bổn cung từng nghe Quốc hậu Ngọc Hạ quốc đề cập tới ngươi, nói
ngươi là một người thông minh lanh lợi trong thiên hạ, bất kể ở nơi nào
cũng sẽ là nhân vật đứng đầu. Nếu ngươi là nam nhi, chắc chắn đã bị bắt
vào triều làm quan rồi.”
“Dạ đó chỉ vì Quốc hậu Ngọc Hạ quốc
muốn tâng bốc dân phụ thôi. Dân phụ là một thương nữ, chỉ biết tính toán những cái lợi nhỏ, cho dù được xem như là nam nhi cũng sẽ không bỏ đi
bản sắc thương nhân, nào có bản lãnh gì mà vào triều làm quan.”
“Quá khiêm tốn rồi.” Quốc hậu âm chuyễn một cái. “Lương thiếu phu nhân, phải nói nha. Quốc quân cũng được coi là một nửa bà mai trong mối lương
duyên của ngươi cùng Lương Chi Tâm đó.”
“Dân phụ tạ Quốc quân thành toàn.”
Tiểu nữ tử này thật sự làm cho người ta tán thưởng, không nhanh không chậm,
nói rõ từng chữ êm dịu mượt mà. Mặc dù nàng ấy xuất thân thương nhân,
nhưng ngay cà nhiều nữ nhi Hoàng Gia còn không sánh kịp một phần thanh
quý tú nhã này. Một người như vậy, đem Trân Châu giao cho nàng hẳn cũng
thóa đáng?
“Lương Thiếu phu nhân cùng Lương Chi Tâm tình cảm có tốt không?”
“Dân phụ cùng tướng công rất tôt.”
“Vài ngày trước đây, bởi vì sai lầm của Quốc sư mà Lương Chi Tâm phải chịu
ủy khuất. Quốc quân và Bổn cung đều cảm thấy áy náy quá mức. Cũng may
trời cao an bài chuyện gì cũng đều có dụng ý. Người ta hay nói ‘mất mùa
sắn được mùa khoai’(*) mà.”
Quốc hậu ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt
búi tóc, nụ cười rạng rỡ chói loá. “Có lúc, một đoạn nhân duyên thật rất cần lão Thiên thành toàn. Năm đó, vì nhân duyên giữa Lương Chi Tâm với
ngươi mà Quốc quân đã gửi thư cho Quốc quân Ngọc Hạ quốc, lúc đó cũng
không ngờ rằng sẽ có một ngày Lương Chi Tâm lại trở thành con rề Hoàng
Gia.”
* Nguyên văn: Thất chi tang du, thu chi đông ngưng: mất
cây dâu cây du, thu được góc đất hướng Đông, mất cái này được cái khác
(thành ngữ VN đảo lại một chút: được cái này mất cái kia)
“Con
rể Hoàng Gia?” La Chẩn nhíu mày: Vị Quốc hậu này, nói một đống chuyện
linh tinh, kéo tới kéo lui, kéo đến cuối cùng lại không nói hai lời mà
cứ thẳng tuột vào vấn đề chính.
“Trong khoảng thời gian Lương
Chi Tâm bị giam giữ, âm kém dương sai thế nào mà lại quen biết được với
ấu muội của Quốc quân là Công chúa Trân Châu. Công chúa Trân Châu là
tiểu Công chúa mà Tiên hoàng lúc sinh thời yêu quý nhất, bình thường rất xinh đẹp khả ái, riêng chỉ có một điều là trời sinh tâm tư nàng thiếu
đi vài phần linh hoạt. Nàng với Lương Chi Tâm cũng coi như là được ông
trời tác hợp cho.” Quốc hậu khép hờ đôi mắt đẹp, ngắm nghía quan sát nét mặt tinh tế của thiếu phụ trước mặt.
“Nhưng mà, ngươi cũng nên
yên tâm. Trân Châu tuy là công chúa nhưng hãy còn nhỏ, chưa tới tuổi đại hôn. Sau nghi thức thành thân, không cần thiết phải về phủ Công chúa mà ở lại Lương gia cùng ngươi, kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ thì ngươi cũng
nên thương yêu chăm sóc. Đợi đến Công chúa đến tuổi cập kê viên phòng,
ngươi vẫn là tỷ tỷ chứ không cần phân lớn nhỏ. Đến lúc đó ngươi cũng đã
lớn tuổi, cứ để cho nàng thân cận bên Chi Tâm nhiều nhiều là tốt rồi.”
La Chẩn cười thầm bản thân mình ngây thơ. Nàng cho rằng bất kể như thế nào Quốc hậu tuyên mình vào là chỉ muốn truyền đạt ý định, rồi trưng cầu ý
kiến của nàng dưới danh nghĩa là chính thất Lương Thiếu phu nhân. Ai mà
nghĩ được người ta đã tự quyết định, đã xem như chuyện đã định rồi ban
lệnh xuống. Hoàng Gia ơi là Hoàng Gia, chẳng lẽ thật có thói quen miệng
vàng lời ngọc?
“Quốc hậu, xin hỏi, tại sao ngài nói những lời
này? Ngài nói lời này làm dân phụ thật là mờ mịt.” La Chẩn mặt đầy mơ
hồ. “Ngài đang nói là… công chúa Trân Châu nảy sinh tình cảm với tướng
công nhà ta? Ngài cho là ngài là người Hoàng Gia, dân phụ là vợ được
Lương gia cưới hỏi đàng hoàng thì nên hiểu biết chủ động nhường nhịn, mà trong lòng thì càng phải nên vui mừng chấp nhận ư?”
Quốc hậu ngẩn ra, “…. Lương Thiếu phu nhân, ngươi dường như đang chỉ trích Bôn cung?”
“Quốc hậu, ngài rất rõ là dân phụ không dám.” La Chẩn cúi đầu thi lễ, “Dân
phụ cũng biết rõ, nếu dân phụ kháng cự, ngài tất nhiên sẽ có biện pháp
để làm cho dân phụ phải thuận theo. Cho nên, dân phụ không thể làm gì
khác hơn là yên lặng chờ đợi Quốc hậu ngài chỉ giáo.”
Quốc hậu hai tròng mắt híp lại, “Lương thiếu phu nhân, ngươi đang khiêu chiến với Bổn cung?”
La Chẩn lắc đầu. “Dân phụ không dám.”
Quốc hậu hít một hơi, ổn định tâm thần, “Bồn cung không muốn lấy quyền lực
ép buộc người. Nhưng ngươi là thương nữ hẳn cũng hiểu. Công chúa gả cho
Lương gia là một chuyện tốt biết bao nhiêu đối với Lương gia. Ngươi có
thể dựa vào chuyện hôn nhân này mà đẩy Lương gia lên đỉnh cao như thế
nào.”
“Công chúa thật muốn gả cho Chi Tâm sao?” La Chẩn không
đáp mà hỏi vặn, “Ngài nói Công chúa tuổi còn quá nhỏ, liệu công chúa
điện hạ có biết tình yêu nam nữ là cái gì không? Nếu Công chúa còn có
chỗ không rõ, nhưng Quốc quân Quốc hậu đã đứng ra là chủ gả Công chúa
cho tướng công nhà ta, một ngày kia nếu gặp được người mà Công chúa chân chính yêu thương thì Công chúa Điện Hạ nên xử trí như thế nào?”
Chuyện này…
Quốc hậu hơi giật mình, điểm này đúng là nàng cũng chưa từng nghĩ qua. Trân
Châu dù sao cũng còn nhỏ, đã vậy lại hơi ngây ngô, hôm nay thích Lương
Chi Tâm hình như cũng giống như thích một món đồ chơi, ngày mai hứng thú lại không còn……
Đường đường là Hoàng thất, không thể đường đột a.
“Quốc hậu, dân phụ có một đề nghị. Nếu Công chúa nay tuổi vẫn còn quá nhỏ,
không bằng trước tiên đừng nói đến việc hôn ước, mà xin Công chúa Điện
Hạ với tướng công nhà ta cứ lấy danh nghĩa huynh muội mà gặp mặt nhiều
lần, hoặc có thế cứ đến Lương gia ở cũng được. Đợi đến lúc công chúa
trưởng thành đến tuổi cập kê, nếu đến lúc đó công chúa vẫn không thay
đổi ước nguyện ban đầu, chúng ta không ngại bàn lại chuyện hôn sự.”
Quốc hậu cau mày, “Đây cũng là phương pháp xử lí thỏa đáng nhất, chẳng qua
là đến lúc đó liệu ngươi có thể cam tâm cùng Công chúa hầu hạ một chồng
hay không?”
“Nếu đường đường là một Công chúa mà không ngại ủy khuất, nguyện cùng dân phụ hầu hạ một chồng, dân phụ sao có thể so đo?”
“Ngươi coi vậy cũng hiểu chuyện.” Quốc hậu nét mặt đẹp đẽ quý phái cuối cùng cũng giãn ra nở một nụ cười.
“Chuyện này Bổn cung còn cần xin phép Quốc quân. Ngươi tên là La Chẩn phải
không? Bổn cung định kêu thẳng tên ngươi luôn, La Chẩn, chuyện ngươi
nghĩ đến hoàn toàn thỏa đáng, làm việc cũng biết chừng mực, thảo nào có
thể đem gia nghiệp phát triển lớn như vậy. Bổn cung rất thích ngươi.”
Về phần ‘Yêu thích’ này xin miễn thứ cho kẻ bất tài không dám nhận. La Chẩn mi mắt buông xuống. “Tạ Quốc hậu ưu ái.”
“Lại nói, lần này bởi vì chuyện của Chi Tâm mà buôn bán của Lương gia bị trì hoãn khá lâu, nên sớm bắt đầu khôi phục lại đi thôi. Tư cách hoàng
thương này, mặc dù chưa chắc tiếng nói của Bổn cung có trọng lượng,
nhưng cũng có thể thay các ngươi giữ lại.”
“Tạ Quốc hậu…”
“Bẩm Quốc hậu. Cửu vương phi cầu kiến ở bên ngoài.”
“A?” Đôi mày phượng của Quốc hậu giãn ra. “Mau mời vào.” Quay đầu nhìn La
Chẩn, “Lúc còn khuê nữ, ngươi và Cửu vương phi là bạn tốt có phải
không?”
“La Chẩn may mắn, từng có một đoạn thời gian của thời thiếu nữ cùng trải qua với Công chúa.”
“Thật tốt quá, vừa đúng lúc mọi người có thể cùng nhau nói chuyện cho vui,
sau này ngươi cần phải thường xuyên vào cung nói chuyện với Bổn cung..
Cùng nương nương nói chuyện, La Chẩn cũng không phản đối. Là một nữ thương
nhân, có bỏ ra thì phải có thu vào. Nếu chỉ cần nói mấy câu chuyện phiếm cùng Quốc hậu mà có thể đưa tới nguồn tiền tài cuồn cuộn, cớ sao lại
không làm?
“Chẩn tỷ tỷ chăng những là bằng hữu với Thiều nhi, mà còn là ân nhân cứu mạng Thiều nhi nữa đó. Thiều nhi yêu thương Chẩn tỷ tỷ như chị ruột của mình. Quốc hậu à, nếu ngài khi dễ Chẩn tỷ tỷ, Thiều nhi cũng không ưng
thuận đâu đó.”
Ngọc Thiều Công chúa nữa làm nũng, nửa nghiêm
túc, quăng lời này cho Quốc hậu, vẻ mặt Quốc hậu trong nháy mắt có chút
xấu hổ. Cũng may, ba nữ nhân đều là cao thủ đáng nể mặt, chỉ thoáng qua
một chút rồi bầu không khí cùng chuyển thành hòa thuận. Đến lúc chia tay lại có vẻ lưu luyến. Còn ý định tâm tư mặt mũi về sau thế nào thì mỗi
người tự đáy lòng mình đều hiểu.
“Chẩn tỷ tỷ, tỷ yên tâm, nếu
Quốc hậu ép người quá đáng, muội liền cầu xin phụ hoàng đem tỷ cùng
Lương công tử về Ngọc Hạ quốc! Muội sẽ không để cho nàng ta khi dễ tỷ!”
Bên trong xe, Ngọc Thiều giơ nắm đấm, giọng nói ngọt ngào lúc này lại
mang đầy vẻ đanh đá.
La Chẩn nhìn thấy Công chúa hồn nhiên lại
ra vẻ thần thái ngang ngược liền bị chọc cho bật cười. “Bất luận thế
nào, tỷ không thể nào để cho muội bởi vì tỷ mà bất hoà với Quốc hậu.
Muội cần phải biết, đây là nhà chồng của muội, mà trong tương lai thì
muội phải sống ở đây mãi mãi. Nếu mất hoà khí với người nhà chồng, nhất
là với nhất quốc chi mẫu, khổ sở nhất chính là Cửu Vương gia.”
“Hừ, nếu Vương gia không giúp một tay, muội cũng theo tỷ trở về, không cần chàng nữa!”
La Chẩn điểm lên chóp mũi hinh hỉnh của nàng, mỉm cười nói: “Bộ muội muốn
làm cho ngay cả Cửu Vương gia cũng đâm ra ghét tỷ sao? Nếu tỷ bắt có c
ái thê của hắn, hắn nhất định sẽ liệt tỷ vào hàng ngũ địch nhân bị thống hận nhất.”
“Vậy Chẩn tỷ tỷ có thể cùng người khác chia xẻ Lương công tử sao?”
La Chẩn không đáp mà hỏi ngược lại: “Thiều nhi có thể không? Thiều nhi có thể cùng người khác chia xẻ Vương gia sao?”
“Thiều nhi không biết.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Thiều bị bao phủ bởi nỗi
hoang mang, “Chưa nói đến nam nhân thuộc Hoàng thất mà chỉ nói quan lớn
nhỏ trong triều hay các nhà giàu có thôi, người nào mà chẳng tam thê tứ
thiếp, mỹ nhân vô số? Nếu Vương gia muốn nạp thiếp, muội có thể phản đối sao?”
Đối với những chuyện thị phi trong Hoàng Gia, La Chẩn lẽ
nào lại không biết, dù sao Công chúa từ nhỏ đã sống ở trong hoàn cảnh
như thế. “Cha tỷ đối với mẹ tỷ rất chuyên tâm. Cho dù mẹ chỉ sinh ba
người tỷ muội chúng ta, không có con nối dõi, cha cũng chưa bao giờ có
tâm tư gì khác.
Tỷ nhớ từ lúc tỷ còn nhỏ cho đến lớn vẫn không
ngừng có người đến nhà muốn làm mai cho cha nạp thiếp, cũng có những
người thân thích dẫn nữ nhi tươi trẻ đến nhà tỷ nói là muốn báo đáp La
gia, cam nguyện để cho nữ nhi của họ kéo dài hương khói cho phụ thân,
nhưng đều bị phụ thân đuổi ra cửa.
Cho nên, hôn nhân không có
người thứ ba tham gia giống như của cha và mẹ tỷ, theo tỷ nghĩ mới đúng
là hôn nhân chân chính. Người một lòng một dạ đến già vẫn không thay
đổi, dù là trong tình cảm hay trong hôn nhân, có người thứ ba tham gia
vào nhất định sẽ khiếm khuyết.”
“Người một lòng một dạ đến già
vẫn không thay đổi?” Đôi mắt đẹp của Ngọc Thiều bởi vì nghe một câu đầy
mơ mộng này mà trở nên ươn ướt. “Tình cảm như vậy thật là đẹp.”
“Thiều nhi cũng nên đem suy nghĩ của muội nói cho Vương gia biết. Muội cũng
muốn Vương gia chỉ có một mình muội, không phải sao?”
“Cho chàng biết? Chàng sẽ không cười muội mơ mông hão huyền chứ?”
“Nếu hắn thật sự yêu muội thì sẽ không.”
“Như vậy, tỷ càng không thể nào chấp nhận cùng người khác chia xẻ Lương công từ phải không?”
“Đúng!” La Chẩn liêc măt nhìn sang mỉm cười. “Cho nên, tỷ muốn nghĩ cách để cho Công chúa tự mình mở miệng buông tha hôn sự này.”
“Tiểu thư, Phạm Dĩnh đã tỉnh lại!” Nàng đang đi tới Thủy Điệp cư, Hoàn Tố như hỉ tước nhảy nhót nghênh đón mà báo tin mừng.
“Thật sao?” La Chẩn vội vã chạy vào phòng trong, màn trướng đã được vén lên,
Phinh nhi đang đút cho mỹ nhân ngồi trên giường ăn. Bên cạnh, có thể
nhìn thấy Phạm Trình đang lắm mồm nhạo báng có chút hả hê. Nàng cười
hỏi: “Phạm Dĩnh, trở lại nhân gian cảm giác như thế nào?”
Phạm Dĩnh ngẩng mặt, lúm đồng tiền đẹp như hoa mùa xuân, “So với bị đầu trâu mặt ngựa vây quanh, tư vị khá hơn một chút.”
Phạm Trình xuy lỗ mùi một tiếng. “Xì! Nếu ngươi dễ dàng chết như vậy. làm sao xứng với câu nói ‘tai họa kéo dài ngàn năm’ chứ?”
“Tiểu tử thúi, ngươi cứ tận dụng lúc người ta gặp khó khăn đi, bằng không sau này đừng trách tỷ tỷ ta không cho ngươi cơ hội!”
Một đại mỹ nhân sinh sắc sinh hương cuối cùng cũng ‘điềm dữ hoá lành’(*),
qua được một kiếp. La Chẩn vui mừng tự đáy lòng, vui vẻ nói: “Phinh nhi, đi phòng bếp nấu chút thuốc bổ cho Phạm cô nương, trong dược phòng có
cái gì tốt cứ việc lấy ra. Hoàn Tố, nói cho Chi Hành thiếu gia, đến gặp
mấy người trung thực tin cậy mời họ trở lại tiếp tục làm việc.”
(* Nguyên văn: hữu hiểm vô ngạc – gặp chuyện nguy hiểm nhưng không bị điềm dữ.)
Hai nha hoàn dạ một tiếng rồi ai làm việc nấy. Hoàn Tố rời đi, cũng thuận
tiện lôi Phạm Trình theo. La Chẩn ngồi ở trên giường, vỗ nhẹ hai má đại
mỹ nhân, “Khó mà tin được mười mấy ngày trước ngươi còn hấp hối, giờ đã
sống lại rồi.”
“Phạm Dĩnh có thể vượt qua được kiếp này hoàn
toàn nhờ vào ân công nương tử. Khi đó mặc dù ta suy yếu vì bị thương
nặng, nhưng ta cảm giác được ân công nương tử đã rơi lệ vì Phạm Dĩnh.”
“Ngươi đó, vốn không quen tuân theo lề thói người đời thì cũng đừng thốt mấy
lời đó ra miệng nha.” La Chẩn nghĩ đến thời điểm mình bất lực, Phạm Dĩnh vẫn thủy chung làm bạn bên cạnh nàng, tình nghĩa ‘hoạn nạn cùng chia’
này nếu chỉ quy về hành động báo ân mà thôi thì không khỏi quá nông cạn.
“Ta lấy thân phận ân công nương tử ra lệnh cho ngươi, trong vòng mười ngày
phải nhất định đem đại mỹ nhân tươi sáng trở về như cũ cho ta. Nếu
không, ngươi chẳng những làm trái mệnh lệnh của ân công nương tử, còn có thể hại ta phụ lời phó thác của phụ thân ngươi đó.”
“ ‘Phụ thân ngươi’? Phụ thân ta đã tới?”
“Phụ thân ngươi chẳng những đã tới mà hơn nữa còn phó thác ngươi và Phạm
Trình cho ta, cho nên, phải biết nghe lời nha.” La Chẩn mỉm cười nói,
mượn cơ hội sờ sờ gò má trơn bóng của đại mỹ nhân, “Phải nói nha, ngươi
chả giống phụ thân ngươi tí nào, có phải giống mẹ ngươi hơn hay không?”
“Mẹ ta là mỹ nhân đẹp nhất trong Hồ Tộc, ta chỉ có thể giống bà tám phần.”
Đôi mắt của Phạm Dĩnh trở nên ảm đạm, tràn ngập ánh hổ thẹn, vẻ bứt rứt
lại quay về trên khuôn mặt, “Nếu không phải ta khăng khăng một mực không chịu nghe lời, mẹ cũng sẽ không……”
“Sao lại tới nữa rồi?” La
Chẩn hối hận mình nhất thời nhanh miệng chạm đến nỗi đau của đại mỹ
nhân, nựng nựng cái cằm nhọn vì bệnh của nàng.
“Đại mỹ nhân,
chuyện đã qua, ngươi cần gì vẫn luôn tự trách? Mẫu thân vì cốt nhục của
mình có thể làm bất cứ chuyện gì. Điểm này sau khi ta có Bảo Nhi càng
rất tin tưởng mà không hề nghi ngờ. Chuyện mà mẹ ngươi làm vì ngươi,
trên đời này đã và vẫn sẽ có rất nhiều người mẹ cũng cam tâm tình nguyện làm vì con cái.”
Aiz—, chẳng trách Phạm Trù phải nói dối rằng
hồn phách thê tử đã trở về vị trí cũ trong thân thể thê tử. Chuyện đã
nhiều năm như vậy rồi mà Phạm Dĩnh vẫn áy náy mãnh liệt như thế, chắc
ngay thời điểm ấy sợ là đã đau thương đến không muốn sống nữa luôn không chừng?
“Nhưng nếu ta sớm nghe lời mẹ khuyên bảo thì sẽ không
hại mẹ đến thế. Lúc ta mới vừa quen biết người kia, mẹ liền nói cho ta
biết, người kia cổ hủ đến tận xương, coi đạo đức chính thống quan trọng
hơn tất cả, sớm muộn gì cũng sẽ thương tổn ta.
Nhưng mà ta lại
cứ nhất nhất trầm mê, xem tính tình cổ hủ không thay đổi của hắn thành
người nhã nhặn thư hương mà ta thích nhất, đem tính cách không biết linh hoạt thay đổi xem thành chính trực hiệp nghĩa mà ta coi trọng…
Mẹ đã từng là người trong mộng của tất cả nam nhân trong Hồ Tộc, vì cứu
ta, bà đã lấy tu hành ngàn năm để cắt đứt dây thừng trói yêu, đem ta
thoát khỏi Luyện Yêu hỏa, nhưng chính bản thân bà lại bị lửa liếm thân
mình, thân thể xinh đẹp giãy giụa trong lửa. Lúc phụ thân cứu được bà về chỉ còn một thân thể tróc da rách thịt, dung nhan hủy hết……”
Một cô gái kỳ mỹ yêu mị giãy giụa giữa Liệt Hòa? La Chẩn lắc đầu, không muốn tưởng tượng đến tình cảnh quá mức thê thảm này.
“Thật ra, khi đó mẹ lựa chọn phương thức vô cùng thê thảm như vậy, ngoài việc cứu ta ra, còn bởi vì lúc ấy bà đang cực độ thương tâm…” Phạm Dĩnh cắn
môi, “Có một hôm trở về, ta nhìn mẹ trong ngọc quan, không thể chịu đựng nỗi hổ thẹn tự trách trong lòng thêm nữa, lại bị hành hạ bởi nỗi tuyệt
vọng đối với người kia, đã nghĩ đến việc lấy cái chết để tạ tội. Phạm
Trình ngăn ta lại vì không muốn ta tiếp tục làm chuyện ngu ngốc, hắn nói ra tâm tình của mẹ khi đó. Hắn nói, nếu khi đó không phải là mẹ đã
tuyệt vọng đối với cha, có lẽ bà đã có phương thức khác…”
“Vậy
ư?” Mặc dù La Chẩn luôn không có hứng thú đối với chuyện riêng tư của
người khác, nhưng phải thừa nhận, đề tài này làm nàng rất tò mò muốn tìm hiểu. “Phụ thân ngươi thâm tình như vậy, tại sao mẹ ngươi còn có thể
tuyệt vọng?”
“Cha đúng là yêu mẹ, hơn nữa yêu mẹ nhất.”
Yêu nhất? La Chẩn nhíu mày, “Yêu nhất, nhưng không phải là yêu duy nhất một người?”
“Cha ta… cha là nam nhân xuất sắc nhất Hồ Tộc, số cô gái ngưỡng mộ cha rất
nhiều, cha có lúc… Hơn nữa, lúc đó cha cho rằng cha chỉ cần yêu mẹ nhất
là đủ, thinh thoảng dừng chân trước một ‘bụi hoa’ nào đó cũng không làm
trở ngại thâm tình của cha đối với mẹ…
Bởi vì vậy nên mẹ thường
xuyên rơi lệ, có mấy lần còn rời nhà trốn đi. Mỗi lần như vậy cha đều
đến cầu xin mẹ khoan dung tha thứ. Mẹ lại quá yêu cha, nên mặc dù mỗi
lần đều thương tâm thất vọng đến cực độ nhưng lần nào cũng đầu hàng
trước lời ngon tiếng ngọt của cha mà trở về bên cạnh cha.
Mẹ
từng nói với ta, nữ nhân tha thứ và thỏa hiệp với chuyện nam nhân lưu
luyến bên ngoài, không những không làm cho nam nhân lãng tử quay đầu trở về, ngược lại lại biến thành một loại dung túng, càng làm nam nhân ỷ
lại sự thâm tình của ngươi mà mặc sức tổn thương. Tuy rằng cha yêu mẹ,
vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ mẹ, nhưng cha vẫn không ngừng làm cho mẹ
thương tâm.
Có một lần Phạm Trình nói cho ta biết, trước khi ta
gặp chuyện không may, mẹ đi Mai Khê một chuyến, đó là nơi phụ thân và mẹ thuở ban đầu quen biết và yêu nhau. Khi trở về, mẹ ôm Phạm Trình khóc
lớn, nói rằng lại lừa nàng, đã đáp ứng nàng không tái phạm sai lầm, thế
mà lại có thể triền miên cùng nữ tử khác ở nơi nàng có ký ức tốt đẹp
nhất. Sau đó, mẹ nghe tiếng kêu thảm thiết mà ta cách không truyền
tới….”
La Chẩn im lặng. Là nữ tử, chính mắt thấy nam nhân mình
yêu cùng với nữ tử khác cá nước thân mật, đó là loại đau đớn không chịu
nổi đến thế nào? Vả lại, có lẽ không chỉ một lần….
“Ta nghĩ khi
đó mẹ cứu ta thì đồng thời cũng muốn hoàn toàn hủy diệt chính mình? Bởi
vì chỉ có như thế, mẹ mới có thể không thương tâm vì cha nữa.” Phạm Dĩnh lau đi giọt lệ trên mặt. “Cha không trách ta, mà chúng ta cũng không
cách nào trách cha được, bởi vì sau khi mẹ gặp chuyện không may, cha gần như trở nên điên cuồng. Khi đó chúng ta rất sợ rằng cha sẽ không chịu
nổi mà rời đi cùng mẹ.”
La Chẩn lắc đầu, trong lòng vẫn tràn đầy hoang mang. Một nam nhân dùng
năm trăm năm để đi tìm hồn phách thê tử, lại không thể chung thủy về mặt thân thể, vậy là sao nhỉ? “Như vậy, phụ thân ngươi chưa bao giờ buông
tha việc tìm kiếm mẫu thân ngươi là bởi vì bứt rứt? Hay là vì tình yêu?”
“Bởi vì cha yêu mẹ, cha yêu mẹ cực kỳ! Ngoài mẹ, cha sẽ không cưới nữ nhân
nào khác!” Phạm Dĩnh nhắm mắt rơi lệ, “Nhưng dù gì đi nữa, cũng bởi vì
ta mà mẹ gặp đại kiếp nạn, lời Phạm Trình nói cũng không thể khiến ta
tốt hơn. Suốt thời gian dài, mỗi lần nhìn mẹ trong ngọc quan, ta đều tự
trách biết vậy đã chẳng làm. Nếu không gặp người kia, nếu không phải ta u mê không chịu tỉnh ngộ, mẹ sẽ không nằm ngủ say trong đó, cha cũng sẽ
không thương tâm.”
“Thương tâm sao?” Giọng La Chẩn lãnh đạm, “Ai thương tâm hơn so với ai?” Một loại thương tâm đến mức phải dùng phương thức hủy thân diệt thần để cắt đứt, một loại trở nên điên cuồng thì
phải so như thế nào?
“Phụ thân chính là trời sinh tính đa tình.
Mẹ cũng nói, năm đó gả cho cha thì đã biết nhất định cha sẽ làm cho nàng thương tâm nhưng rồi mẹ vẫn gả cho cha. Hơn nữa, mẹ chưa bao giờ hối
hận, mẹ không hận cha, chẳng qua chỉ oán mình không thể làm cho cha hồi
tâm chuyển ý.”
Biết rõ nhất định thương tâm mà vẫn còn gả? Cho
nên, dù thật thương tâm cũng không oán hận? La Chẩn tự biết nếu không
phải là người trong cuộc thì không cách nào hiểu được thâm tình đắm đuối đến thế này. Nhưng mà kể từ đó, sự khâm phục cùng cảm động của nàng đối với Phạm Trù liền hoàn toàn tan rã, hóa thành hư không.
“Mẹ
ngươi không hận phụ thân ngươi, chỉ trách chính mình, tự trách đến nỗi
tình nguyện hủy thân diệt thần. Nếu thật như thế… Chẳng trách tại sao
Phạm Trù thủy chung không tìm được hồn phách của thê tử.
Nếu
nàng là thê tử của họ Phạm kia, nhất định là chỉ cầu mong cho hồn phi
phách tán, chứ không nguyện trở về bên trong cỗ thân thể kia để rồi tiếp tục chịu phần hành hạ dày vò này? “Nếu mẹ ngươi vĩnh viễn không thể
tỉnh lại, phụ thân ngươi sẽ như thế nào?”
“Mẹ vĩnh viễn không tỉnh, cha cũng sẽ vĩnh viễn không ngừng tìm kiếm cùng chờ đợi.”
“Đúng vậy, đối với các ngươi mà nói, thời gian là vĩnh viễn. Có thời gian dài vô tận để nghiệm chứng thâm tình không thay đổi, nhưng cũng sẽ vì thế
mà dễ khiến người ta không cảm thấy sợ hãi, không biết trân trọng, cho
rằng sẽ còn thời gian để bù đắp tất cả, còn thời gian để làm lại từ
đầu.”
Đôi môi đẹp của La Chẩn nhếch lên ý cười mờ nhạt. “Bất
quá, phụ thân ngươi không đem chuyện mẹ ngươi gặp tai kiếp mà giận chó
đánh mèo sang ngươi, cũng có thể xem như chưa làm mất phong độ của ngươi làm cha. Hắn không phải là một phu quân tốt, nhưng có thể gọi là một
phụ thân tốt.”
“Cha đã dùng hành động để xin thứ tội cho mình.
Nhiều năm như vậy, có vô số nữ tử muốn trở thành thê tử của cha, nhưng
cha trước sau chưa từng quan tâm. Cha thủy chung tin tưởng rằng mẹ cuối
cùng sẽ tỉnh lại.”
“Trước kia phụ thân ngươi chẳng phải cũng đem mẹ ngươi thành thê tử duy nhất đó sao? Nhưng điều đó vẫn không ngăn
đươc hắn bên ngoài tìm hoa, không phải sao? Nếu trước kia trong nhà có
thê tử xinh đẹp còn không thể khiến cho hắn hồi tâm, thì nay đã qua thời gian năm trăm năm, hắn cũng không thể vì thân thể nằm trong quan tài
kia mà thủ thân như ngọc?”
Khuôn mặt diễm lệ của Phạm Dĩnh mang vẻ mờ mịt, ngước mắt hỏi: “Ân công nương tử, ngươi rất ghét cha ta sao?”
Ghét? La Chẩn nhíu mày suy nghĩ kỹ, chợt cười vui vẻ. “Phụ thân ngươi đối với tình cảm sâu hay nông, đúng hay sai, ta không có quyền xen vào. Cho
nên, ghét hay thích cũng chưa nói được, ngược lại tướng công của ta hình như vô cùng ghét hắn đấy.”
“Ân công ghét cha ta? Vì sao?”
“Bởi vì hắn làm cho người ta chán ghét!” có người la to.
“Tướng công.” La Chẩn nghiêng đầu. “Thêu lụa xong rồi?”
Chi Tâm tức giận nhảy vọt đến trước mặt Phạm Dĩnh, nắm tay thành quyền la
ầm lên: “Bảo cha ngươi cách nương tử Chi Tâm xa một chút a, nếu không
Chi Tâm sẽ rất tức giận đó!”
Chẳng lẽ là ngốc tử kia có phần
quan sát minh mẫn khác hẳn với người thường, thế mới khiến cho hắn biết
Phạm Trù khắp nơi lưu tình nên đâm ra e sợ rằng người nọ sẽ hạ thủ với
nương tử nhà hắn? Nếu thật là như thế thì chỉ có thể nói ngốc tử này suy nghĩ nhiều quá.
La Chẩn chau nhẹ đôi mày ngài. “Tướng công, bất kể là Phạm Dĩnh hay là phụ thân của Phạm Dĩnh, đều là người đã từng
giúp chúng ta, không thể thất lễ như thế.”
“Mặc kệ, mặc kệ!
Nương tử chỉ là của Chi Tâm, không cho phép người khác giành nương tử
của Chi Tâm! Phụ thân Phạm Phạm là người Chi Tâm ghét nhất, Chi Tâm
không cho hắn trở lại!”
“Được rồi.” Mắt thấy mặt Phạm Dĩnh có
chút lúng túng, La Chẩn vội vàng kéo hắn. “Phạm Dĩnh, nhanh tĩnh dưỡng
cho tốt bản thân nhé, chớ phụ lòng yêu thương của mẹ ngươi đối với con
gái yêu. Tướng công, đi thôi.”
Nói xong, kéo lấy ngốc tử vẫn còn đang hoa chân múa tay đến chỗ nào đó vắng vẻ không người mà thi hành gia giáo.