Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 122: Trường An. Mười một



Đúng lúc này, có người đi vào Chu Vân Các, không chỉ một mà chừng năm sáu người, tuy đều mặc Hán phục, nhưng khuôn mặt vóc dáng bọn hắn mang nét dị vực cực rõ.

Bọn hắn có vẻ rất quen thuộc nói chuyện với các cô nương, chuyện trò vui vẻ.

Tử Thanh vội quay sang nhìn Oman, hỏi: “Có phải là họ không? Anh cậu đã đến rồi sao?”

“Là bọn hắn, ta từng gặp một trong số bọn họ,” Oman đảo mắt qua lại mấy lần, “…Nhưng hoàng huynh ta lại không có trong đó.”

“Không có?!” Tử Thanh kinh ngạc, chờ suốt mấy ngày, vất vả lắm mới chờ được đám con tin đến, thế mà hoàng huynh Oman lại không có, “Hay là mấy hôm nay hoàng huynh cậu bị bệnh?”

Oman không đáp, mày nhíu sâu, sau một lát, bèn ngoắc gọi vị cô nương áo xanh kia. Ở đây nhiều hôm, Tử Thanh đã biết tên nàng ta là Thanh Ỷ.

Hắn che tay thì thầm mấy câu bên tai Thanh Ỷ.

Thanh Ỷ cười cười, mị nhãn như tơ, ôm cổ Oman hỏi: “Ta đi hỏi giúp chàng, nhưng chàng cảm ơn ta thế nào?”

“Tất nhiên là sẽ tạ ơn nàng rồi.”

Ngón tay đùa bỡn hai sợi tóc mai rũ xuống của nàng ta, Oman dùng đầu lưỡi khẽ liếm dái tai mảnh dẻ của nàng, cười nhẹ nhàng.

Vô tình để cảnh tượng lọt vào đáy mắt, Tử Thanh mặt đỏ tim run một lúc, cuống quýt quay mặt đi nơi khác, không biết trong đầu bị làm sao lại nhớ đến tình cảnh hôm ấy được Tướng quân hôn, hai tai đỏ rực. Nhịn không được lại trộm nhìn sang đối diện, chỉ nhìn thấy một đống đầu người nhốn nháo, hoàn toàn không thể nhìn thấy chính Tướng quân.

Thanh Ỷ buông hai tay, lại cười một tiếng rồi mới nhanh nhẹn rời đi.

Oman liếc nhìn Tử Thanh, thấy dáng điệu cô cả người không được tự nhiên, cố ý hỏi: “Thanh nhi, cô sao thế?”

“Không sao…” Tử Thanh vì để che giấu tâm tư, vội đổi chủ đề, không kịp nghĩ đã hỏi, “Cậu muốn cảm tạ cô ấy thế nào? Tiền của chúng ta cũng không còn nhiều lắm.”

Nghe vậy, Oman cười khẩy tiến đến trước mặt cô, nói: “Vậy ta đành phải lấy thân báo đáp, cô nỡ sao?”

Biết hắn đùa, Tử Thanh không xem là thật, bất đắc dĩ liếc hắn.

“Cô vừa đỏ mặt chuyện gì?” Oman quay lại hỏi, không buông tha.

“…Có phải cậu rất thích cô nương kia không?”

Chưa từng nghĩ Oman tới đây làm khách làng chơi, nhớ lại hành động của hắn với Thanh Ỷ mới nãy, Tử Thanh phỏng đoán.

“Cô ghen đấy à?”

Oman khá hăng hái nhìn cô chằm chằm, như thể có vật gì lóe sáng trong mắt hắn.

“Ta không đùa với cậu.”

“Ta cũng không phải!”

Cảm thấy từ đầu đến cuối hắn không đứng đắn, Tử Thanh nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là dời người đi nơi khác, không muốn nói tiếp với hắn.

“Thanh nhi…”

Oman cứng rắn xoay người cô lại, trong quá khứ hiếm khi hắn kiên trì một đề tài như vậy, Tử Thanh hơi kinh ngạc nhìn hắn.

“Cô, nói thật đi, có phải là cô ghen rồi không?” Hắn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Tử Thanh ngẩn ra một chớp mắt, nghi ngờ nói: “Sao ta lại phải ghen? Nếu cậu thích thật, tất nhiên là ta thấy vui cho cậu.”

Trong nháy mắt lấp lánh trong mắt ảm đạm đi, Oman hung dữ trừng cô, quay người dựa vào lan can lưu ly vỡ, không thèm đếm xỉa đến cô nữa.

“Sao thế?” Tử Thanh ngồi sát cạnh hắn, không hiểu hỏi.

Oman phớt lờ cô, cặp mắt dõi theo Thanh Ỷ đang cười duyên dáng với đám con tin bên dưới, Tử Thanh cũng lần theo ánh mắt của hắn nhìn lại…

“Cậu đang lo nàng ấy không muốn theo cậu về Lâu Lan ư?” Tử Thanh đành đoán mò.

Oman bỗng quay lại, nhìn cô chằm chặp, mãi mới nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm: “Ta thật muốn đập đầu chết cho rồi.”

Không lâu sau, Thanh Ỷ thoát khỏi đám con tin, cũng không đi thẳng tới chỗ hắn bên này mà đi dạo đẩu đâu, thi thoảng liếc mắt gió thoáng nhìn Oman, cố ý để hắn sốt ruột.

Oman thở dài, nói: “Xem ra mỹ nhân kế này của ta không còn tác dụng gì nữa.” Dứt lời, móc hai thỏi vàng nhỏ trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném chơi.

“Mỹ nhân kế…” Tử Thanh chỗ hiểu chỗ không.

Ngay sau đó, Thanh Ỷ duyên dáng tới, vẫn không mở miệng, nhìn Oman cười đến phong tình vạn chủng.

Oman cảm kích thức giấu thỏi vàng dưới tay áo rộng của nàng ta, Thanh Ỷ nhận lấy không để lại dấu vết, rồi mới sửa sắc mặt nghiêm chỉnh chút, hạ giọng: “Bọn họ nói, Vương tử Lâu Lan đã treo cổ tự vẫn!”

“… Cái, cái gì!” Tử Thanh muôn vàn giật mình.

Oman đờ người như phỗng, không thốt ra lời.

“… May mà không chết, đã cấp cứu được.” Thấy dáng vẻ hắn giật mình, Thanh Ỷ rất đắc ý vì trò vui mình đã khiến người ta giật mình, ngay sau đó nói, “Nghe nói là sợ ngài ấy tự sát, mấy người đã trông chừng ngài ấy, tất nhiên là không ra ngoài được.”

“Sao anh ta lại muốn tự sát chứ?” Tử Thanh hỏi.

“Việc này ta nghe cũng không hiểu mấy, hình như là có liên quan đến vua Lâu Lan. Lẽ nào là do vua Lâu Lan không truyền vị cho ngài ấy nên ngài mới sốt ruột?” Thanh Ỷ say sưa đoán.

“Rầm”, Oman giận không kìm được, đập mạnh một quyền lên lan can bằng gỗ.

Thanh Ỷ chấn kinh, vội qua xem xét, lan can gỗ không chịu được sức lớn nên mấy viên lưu ly vụn bị chấn động lập tức bay tứ tung, điêu khắc cũng nứt vỡ ra một đường.

Sắc mặt Oman đầy khó coi, hình như bực bội không ít, không nói không rằng, lưng cứng đờ đi thẳng xuống cầu thang. Tình trạng câu chuyện đại khái hắn đã đoán đúng, nguyên nhân chính thế nên mới càng thêm phẫn nộ. Hoàng huynh nhu nhược sợ phiền phức, hắn biết, nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng vì không về Lâu Lan mà hoàng huynh hắn còn tự bày trò giả treo cổ tự vẫn. Cho dù Lâu Lan chỉ là một tiểu quốc Tây Vực, song cũng có uy nghiêm của mình, hắn ta không chỉ vứt bỏ gia quốc không màng mà hành vi còn như vai hề hoang đường, làm cho người bên ngoài xem như trò cười.

“Oman…” Tử Thanh cuống quýt đuổi theo, “Cậu muốn đi đâu?”

Hắn không hé một lời.

“Oman…”

Dầu gì Trường An cũng ở dưới chân thiên tử, sợ hắn trong cơn xúc động làm ra chuyện sai lầm, Tử Thanh dùng sức níu hắn lại. Sức cô quá lớn, tay chụp cánh tay hắn, Oman gạt mấy lần cũng không thoát được, bèn đứng tại chỗ thở hồng hộc nặng nề.

“…Sao hắn ta có thể?! Thể diện của Lâu Lan đều bị hắn làm mất sạch!”

Dưới cơn thịnh nộ, Oman buông xuống ngày bình thường tất cả kiêng kị, lửa giận tại hắn trong đôi mắt cháy hừng hực.

Tuy có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này nhưng không biết nên nói gì mới an ủi được hắn, Tử Thanh suy nghĩ một lát, hỏi vấn đề thực tế nhất: “…cậu còn muốn gặp anh ấy chứ?”

“Ta không biết, cô để ta suy nghĩ lại.”

Vừa nói, Oman gỡ ngón tay Tử Thanh ra, sải bước ra khỏi Chu Vân Các.

Tử Thanh còn đang định đuổi theo thì bị một người từ sau lưng kéo tay áo, ngoảnh nhìn lại, là Thanh Ỷ với vẻ mặt ấm ức điềm đạm đáng yêu kia.

“Chúng ta có việc cần đi trước, lần sau lại đến ủng hộ cô. Thanh Ỷ cô nương… Cô, cô buông tay ra đã, được không?”

Tử Thanh vừa nói, vừa kéo tay áo về, ai ngờ vải áo bị nàng ta nắm chặt trong tay, không tùy tiện gỡ ra được. Quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Oman, không biết đã đi đâu.

“Vừa rồi công tử kia phát rồ đã làm hỏng cả lan can rồi, làm sao coi cho được chứ?”

“…Hỏng à?” Tử Thanh đầy ngỡ ngàng vội móc túi tiền trong tay áo, dúi hết vào trong tay nàng ta, “Cô đừng đau lòng, ta bồi thường là được, tất cả số tiền ta có đều ở đây, cô nương tự xử lý nhé.” Dứt lời cô nóng lòng vội chạy đi, song Thanh Ỷ vẫn không buông tay.

“Nhắc đến tiền lưỡng, đúng là khó xử thật, các ngài là khách quen nên vốn dĩ không nên tính toán với các ngài chuyện nhỏ nhặt này mới phải, nhưng mà…” Thanh Ỷ thở dài, lã chã chực khóc: “Nếu chỉ là bàn trà, hỏng thì hỏng, đâu đáng gì, đổi cái khác là xong. Lưu ly thì cũng chẳng tính đi, nhưng còn hoa văn khắc trên lan can lại là ngày xưa từng mời danh tượng kinh thành chạm trổ nguyên khối, bây giờ biết đi đâu mà tìm được chỗ chạm trổ giống hệt cơ chứ.”

“Hay là mời sư phụ trước đây chạm lại vậy?” Tử Thanh thử thăm dò.

“Vị sư phụ ấy hiện giờ đã lớn tuổi, năm ngoái đã rời kinh thành, về quê dưỡng lão mất rồi.” Thanh Ỷ nói với vẻ khá tiếc nuối.

“… Thế, cô bảo nên làm thế nào mới phải?”

Tuy bản tính Tử Thanh thuần lương, nhưng tuyệt đối không ngốc, tự biết tình trạng lan can bị hỏng kia không phải không sửa nổi, cô nàng trước mắt bày ra dáng vẻ này quá nửa là muốn móc thêm tiền mình thôi.

“Thật ra ta đang suy nghĩ một cách, nếu không thể tìm được người chạm trổ cùng một hoa văn, thì cũng có thể dùng lưu ly cùng kiểu để thay thế. Nhưng loại lưu ly ấy cũng khá là đắt đỏ, có điều đối với các ngài mà nói dĩ nhiên là không đáng kể.” Thanh Ỷ cười ngượng ngùng, “Ngài xem, ta quá lo lắng rồi, không kiềm chế được suy nghĩ luôn giùm các ngài.”

“Lưu ly… phải mất bao nhiêu tiền?”

“Hẳn tầm năm mươi kim là đủ.” Thanh Ỷ cười nói.

Nghe vậy, Tử Thanh sửng sốt chừng nửa nén nhang, mới chậm rãi nói: “Cô nương, không phải cô lo lắng quá nhiều đâu. Số tiền này, nếu đem ta đi bán, cũng không thu được nhiều như vậy.”

Chợt có người sau lưng hờ hững nói: “Nói đúng lắm, trên người cậu ta có bao nhiêu cân thịt chứ, mua về cũng đau răng.”

Không cần quay người, chỉ nghe tiếng, Tử Thanh đã biết người sau lưng là ai.

“Tướng quân.” Cô thu mày cụp mắt, quay người thi lễ.

Hoắc Khứ Bệnh hừ khịt mũi, phớt lờ cô, bảo Thanh Ỷ: “Sai người đến phủ ta mà lấy tiền, nhưng mà sau đó cần phải làm rõ các hạng mục đưa đến ta kiểm chứng. Tiền không là vấn đề, sử dụng thế nào mới là quan trọng.”

“Quân Hầu nói đùa rồi, chuyện nhỏ như thế này sao dám quấy rầy quân hầu, thôi coi như thôi.”

Thanh Ỷ tuyệt đối không ngờ ngài ta sẽ lại ra mặt giúp Tử Thanh, Quán Quân Hầu này luận thân phận hay địa vị đều là chỗ đám người gắng sức nịnh bợ, nàng ta đâu có ngốc, tất nhiên phải bán chỗ thể diện này cho ngài ta rồi.

Hoắc Khứ Bệnh không thèm màng tới nàng ta, cúi đầu tức giận bảo Tử Thanh: “Còn không đi, đứng đực ở đây chuẩn bị bán mình à?” Dứt lời, tự nhấc chân đi luôn.

Tử Thanh lúng túng không thôi, đành đuổi theo chàng.

Ra khỏi Chu Vân Các, nhìn đám người rộn rộn ràng ràng quanh mình, hoàn toàn không thấy bóng Oman đâu, không biết đến cùng đã đi phương nào. Tử Thanh đầy lo lắng, sợ rằng trong cơn nóng giận hắn xông tới Bắc Cung, há không phải hỏng bét.

“Sao còn cau mày, trông thấy ta xúi quẩy vậy à?” Hoắc Khứ Bệnh quan sát nghiên cứu sắc mặt cô, bất mãn nói.

“Không phải.” Tử Thanh cuống quýt giải thích, “Không ngờ có thể gặp được Tướng quân ở nơi này, lòng tôi rất vui. Chỉ là, không biết hiện Oman đã đi đâu, tôi lo cho cậu ấy…”

Hoắc Khứ Bệnh hơi nguội sắc mặt, mới hỏi: “Cậu ta thế nào?”

Tử Thanh bèn tóm lược điểm chính đầu đuôi câu chuyện cho chàng hay, rồi nói: “Tôi chỉ lo cậu ấy xông vào Bắc Cung, ngộ nhỡ bị thị vệ cung thành bắt được nhốt vào trong lao há không phải phiền phức rồi sao.”

“Cậu ta chẳng khờ thế đâu.” Chàng dửng dưng nói.

“Nhưng mà, ngộ nhỡ…”

“Nếu cậu không yên tâm, ta sẽ đi một chuyến Bắc Cung với cậu, tới đó hỏi thăm là biết.”

Phu xe đã dắt xe ngựa lại, Hoắc Khứ Bệnh lệnh Tử Thanh lên xe trước. Hai người ngồi chung một xe, xe ngựa đạp đá lạo xạo, chạy tới hướng Bắc Cung.

Chiếc xe ngựa này vốn chỉ đủ hai người ngồi. Tử Thanh ngồi một bên, cách hơn một tấc bên cạnh chính là Tướng quân. Cô ngoan ngoãn cúi đầu, chỗ tầm mắt chiếu tới, áo bào hai người đè lên nhau, yên lòng mà quen thuộc, lại có một tia rung động khó hiểu.

“Tướng quân, vết thương đã khá hơn chút nào chưa?” Cô hỏi.

Hoắc Khứ Bệnh khẽ lườm cô, thản nhiên nói: “Cậu là y sĩ còn có thể đi thẳng một mạch, hỏi tới làm gì, chả nhẽ không ngại mình quá đạo đức giả sao?”

Bị chàng nói cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, Tử Thanh cúi gằm đầu, không dám mở miệng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.