Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 128: Vân Phá. Sáu



Triệu Phá Nô nhanh chóng triệu tập nhân mã tùy hành chỉnh tề, đưa bọn họ đến trước mặt Tướng quân.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn lướt qua, kiểm nhân số thấy chỉ có mười lăm người, bèn liếc nhìn Triệu Phá Nô. Triệu Phá Nô đương nhiên đứng vào bọn: “Việc này sao có thể thiếu tôi được.”

Mỉm cười, Hoắc Khứ Bệnh không ngăn anh ta, nói: “Anh thuật lại trước sự việc cho họ, nếu có ai không muốn đi cũng không miễn cưỡng, tranh thủ thay người, miễn đến nơi tay chân run rẩy xanh mặt, ta gánh không nổi.”

“Tất nhiên rồi!”

Thấy Tướng quân ngầm đồng ý mình đi cùng, Triệu Phá Nô cười đáp.

Xoay sang Kim Jindi và Zahim, Hoắc Khứ Bệnh thu nụ cười, nghiêm mặt nói: “Việc quan hệ đến sống chết của tộc nhân các ngươi, gặp tộc nhân của các ngươi, nên nói thứ gì, ta nghĩ hiện các ngươi nên nghĩ cho kỹ.”

Kim Jindi im lặng, còn Zahim hoảng loạn.

“Quả thật là Y Trĩ Tà đã phái người tới khuyên Hưu Chư Vương, dù ta không biết lão đưa ra điều kiện để Hưu Chư Vương quay về là hậu đãi bực nào, nhưng theo tình hình trước mắt mà nói, rất hiển nhiên là…” Hoắc Khứ Bệnh ngừng đoạn, “Y Trĩ Tà nhìn thấy hai đại bộ lạc Hung Nô dấy lên phân tranh, thậm chí còn có khả năng mở ra cuộc chiến cùng quân Hán một lần nữa, mà cũng không muốn ra tay cứu viện. Ngươi nói, phải chăng lão ấy cảm thấy các ngươi chết sạch sẽ thì thanh tĩnh hơn?”

Nghe vậy, Jindi thầm thở một hơi, không trả lời. Hắn hiểu Hoắc Khứ Bệnh là đang cảnh cáo hắn đừng có chủ ý lộn xộn nào khác, nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng rõ ràng tất cả lời Hoắc Khứ Bệnh nói tới đều là sự thật. Y Trĩ Tà vốn không để ý đến sống chết của tộc nhân Hưu Chư, cho dù mình có thể suất lĩnh tộc nhân quay về Hung Nô thì cũng chẳng qua là làm một quân cờ tùy có thể vứt bỏ bất kì lúc nào, há sẽ có cuộc sống dễ chịu.

Mà đầu hàng Hán, chí ít có thể để tộc nhân có được cuộc sống yên tĩnh.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn hắn chằm chằm, thu từng biến hóa trong thần sắc hắn vào đáy mắt, trong lòng đã nắm chắc.

“Thằng bé vẫn khỏe chứ?” Để Jindi tự mình suy nghĩ, chàng chuyện phiếm cùng Zahim.

Zahim ngẩn ra một lát mới hoàn hồn, ý thức được Tướng quân đang nói với mình, liền gật nhẹ: “… Khỏe.”

“Có không quen khí hậu không?”

“Lúc mớ đến có hơi không quen khí hậu, phát sởi, sau đó từ từ tiêu tan, không cần dùng đến cả thuốc.” Nàng ta đáp chi tiết.

“Vậy thì quá tốt.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nhẹ gật đầu, nhớ đến chuyện năm ngoái vì đứa bé này mà Tử Thanh mạo hiểm ở lại bộ lạc Hung Nô, thoảng như mới ngày hôm qua, câu tiếp theo như đang tự lầm bầm, “…Nói không chừng Tử Thanh cũng muốn nhìn dáng vẻ hiện giờ của đứa bé kia thế nào.”

Hôm đó ở trong phủ Tướng quân chỉ chợt thấy Tử Thanh một lần, còn chưa kịp nói câu nào, nhưng quan hệ thân mật giữa Hoắc Khứ Bệnh và Tử Thanh người ta chỉ liếc qua là thấy ngay. Zahim đương nhiên tưởng là Hoắc Khứ Bệnh đã biết thân phận thật sự của Tử Thanh, cười khổ nói: “Phải là bọn ta nên đi thăm nàng ấy mới đúng. Nhắc đến, ta, còn có con ta, may mà được Tử Thanh cô nương ra tay cứu giúp, chỉ tiếc chúng ta là tù binh, thân phận thấp hèn, không thể nào báo đáp.”

Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh sững người một chớp mắt, gần như là lập tức nhận ra trong câu nói có chỗ không đúng: “Cô mới vừa nói… cái gì? Tử Thanh cô nương?”

“Đúng đó, nàng ấy đã cứu con ta, đã cứu ta…” Zahim giải thích.

“Không, không phải câu này,” Hoắc Khứ Bệnh ngờ vực hỏi, “Sao cô lại gọi cậu ấy là Tử Thanh cô nương?”

Zahim ngẩn ra một lát, tưởng xưng hô như thế là bất kính, vội nói: “Chả lẽ thân phận hiện giờ của nàng ấy… Ta, ta không quá quen thuộc về quy củ của Hán đình, cũng không biết thân phận địa vị hiện giờ của nàng ấy, có chỗ mạo phạm, xin Tướng quân thứ lỗi.”

Hoắc Khứ Bệnh đi qua đi lại mấy vòng tại chỗ, cố làm cho nhịp tim mình ổn định lại, chàng không dám nghĩ sâu vào, chân tướng lờ mờ hiện ra làm chàng hít thở có phần khó khăn…

“Cô nói, Tử Thanh là cô nương?” Chàng dừng trước mặt Zahim, cố sức nói thật chậm.

Zahim nhìn chàng đăm đăm, từ từ gật đầu. Cũng lúc đó nàng ta mới từ từ hiểu ra rằng, vị Tướng quân thiếu niên tuy nhìn thì anh minh thần võ trước mặt này nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết chân tướng.

Không để nàng ta có cơ hội suy nghĩ, Hoắc Khứ Bệnh hỏi luôn: “Làm sao cô biết? Cô biết từ lúc nào?”

“Lần đầu gặp nàng ấy ta đã biết.” Zahim nhớ lại, “Tuy nàng mặc nam trang, nhưng mặt mày thanh tú, ôn hòa mỏng manh, hiển nhiên là một cô nương. Jindi có hỏi vì sao nàng ấy phải giả nam trang, khi ấy nàng chỉ nói là để thuận tiện đi lại hơn trong đại mạc.”

Hoắc Khứ Bệnh quay phắt sang Jindi, biên độ lớn, tốc độ lại nhanh gấp mấy lần bình thường. Chàng không hỏi Jindi nữa, chỉ nặng nề trừng hắn một cái, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng — ngay cả cái tên tám gậy tre không đánh* đến Tử Thanh này còn biết, mà chàng thì vẫn cứ mơ mơ màng màng!

(*) mối quan hệ xa xôi không thể nào dính dáng.

Tử Thanh, Tử Thanh, Tử Thanh… trong chốc lát cái tên này như muốn che lấp toàn bộ tư tưởng chàng, mãnh liệt xúc động khiến cho chàng muốn đập đầu vào khúc cây gần nhất. (=]]]])

Sao mình lại không phát hiện cơ chứ, vóc người mảnh mai, đôi vai gầy gò kia, vốn là của con gái mới có. Nếu không phải lần đầu gặp mặt, sức lực dọa người mà đôi tay nàng ấy thể hiện kia, hẳn mình phải phát hiện từ sớm mới đúng!

Chàng nhớ đến nét mặt thanh tú, cánh môi mềm mại của nàng ấy, còn có mùi thơm thanh thanh ngọt ngào trên người kia, ảo não chán chường thở ra một hơi dài, mình thật là khờ quá khờ, như thế này mà còn không phát hiện. Chỉ biết là nàng ấy khác với người thường, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ phải đi tìm hiểu nguyên do tỉ mỉ bên trong.

Tử Thanh ở trong quân đã lâu mà vẫn luôn giấu được thân phận, nhất định là có người giúp nàng.

Hoắc Khứ Bệnh nhanh chóng loại bỏ từng cái tên một trong đầu:

Đầu tiên là Dịch Diệp, hắn vốn là nghĩa huynh của Tử Thanh, cùng nàng ấy nhập ngũ, lại ở cùng nhau, hắn giúp Tử Thanh che giấu thân phận không gì đáng trách.

Tiếp theo là Lý Cảm. Hễ nghĩ đến người này Hoắc Khứ Bệnh lại không kìm được nhíu mày, rốt cuộc chàng đã hiểu mục đích chân chính mà Lý Cảm còn có Lý Quảng nhiều lần muốn lấy Tử Thanh khỏi chỗ mình là gì.

Sau đó là Hình Y Trưởng, là ‘ông mụ’ đỡ đẻ cho mẹ Tử Thanh năm ấy, tất nhiên lão già ấy biết Tử Thanh là gái, nhưng lão ấy vẫn cố ý không nói! Lão già này! Hoắc Khứ Bệnh thầm mắng vài tiếng, nghĩ lúc về tất nhiên sẽ đến tìm lão già này tính sổ cho rõ ràng.

Cuối cùng là Oman, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh không thể xác định Oman biết được là khi nào, nhưng nhất định là cậu ta biết. Bởi lúc Tử Thanh bị thương vẫn luôn là Oman chăm sóc cho nàng ấy. Nghĩ đến chuyện Oman đã từng mấy lần dùng chuyện thích nam phong mỉa mai mình, dù đã qua bao bận, chàng vẫn không kìm được nổi cơn tam bành.

Cuối cùng của cuối cùng… Là chính Tử Thanh!

Sao nàng không nói với mình?

Là sợ mình hỏi chém nàng trước quân chăng?

Hay là sợ liên lụy người cả nhà Dịch Diệp?



Ngàn câu vạn chữ, hợp thành một nỗi thất vọng như thủy triều — tại sao chính chàng lại không nhận ra cơ chứ!!!

Ngay lúc Hoắc Khứ Bệnh đang bị đủ loại buồn bực, ảo não, hối hận chà rửa thì Triệu Phá Nô đã nói rõ quân vụ, dẫn thị vệ tùy hành sẵn sàng chờ xuất phát.

“Tướng quân! Tất thảy chuẩn bị sẵn sàng!” Triệu Phá Nô đến gần bẩm, ra hiệu Hoắc Khứ Bệnh nhìn sang, rồi ở bên thuận miệng thở dài, “Đáng tiếc Tử Thanh không đi, cậu ta là đứa không sợ chết, có cậu ấy một sánh bằng hai.”

Nghe thấy Triệu Phá Nô nhắc đến Tử Thanh, Hoắc Khứ Bệnh quay lại, không chớp mắt nhìn anh ta chằm chằm.

“… Tướng quân?”

Bị Hoắc Khứ Bệnh nhìn mà run cả người, Triệu Phá Nô không được tự nhiên nói.

“Lão Triệu…” Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi mở miệng, hỏi: “Anh nói xem, Tử Thanh có khi nào là nữ giả nam không?”

“Tử Thanh? Nữ giả nam trang?” Triệu Phá Nô hơi ngây ra một lúc, không rõ tự dưng sao Tướng quân lại hỏi thế, “Sao có thể! Tuyệt đối không thể! Tuy là nhìn có mỏng manh đấy, nhưng sức lực đó, thân thủ đó, đến Lão Cao còn bị cứng rắc quật ngã ra đất, ngài quên rồi ư?”

“Không.”

“Cho nên, ngài đừng đoán mò, không thể nào đâu!”

Hoắc Khứ Bệnh khoan thai thở ra một hơi dài, nói: “Lão Triệu, có anh ở đây, ta thấy tốt hơn chút rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.