Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 130: Vân Phá. Tám



Vệ Thiếu Nhi ra cửa đi thẳng đến Hoắc phủ, vào tới Hoắc phủ còn chưa ngồi xuống đã lệnh cho gia nhân gọi quản sự trong phủ tới.

Hoắc Khứ Bệnh thường một năm quá nửa không ở trong phủ, hơn phân nửa chuyện trong phủ đều phải nghe Vệ Thiếu Nhi sai dạy, nên gia nhân trong phủ tất nhiên không dám lơ là đối với mẹ của Tướng quân đại nhân. Chỉ qua một lát, quản sự vội bước đến sảnh đón, cung kính thi lễ với Vệ Thiếu Nhi.

“Mấy hôm nay, trong phủ có việc gì?” Vệ Thiếu Nhi hỏi rất gió thoảng mây trôi như rảnh rỗi hỏi thăm, nhưng hai mắt lại nhìn chằm chằm quản sự.

“Cũng không có việc gì lớn ạ.” Quản sự đáp.

Ngay sau đó Vệ Thiếu Nhi lại hỏi: “Có người ngoài nào đó vào ở trong phủ à?”

Không ngờ bà ấy đã biết chuyện, sắc mặt quản sự hơi xấu hổ: “Hai ngày trước, Tướng quân đưa hai người về, hiện vẫn còn dưỡng thương ở trong phủ.”

Vệ Thiếu Nhi thầm thở dài, cảm thấy Khứ Bệnh đúng là không biết chuyện, sao lại tùy tiện đưa người vào trong phủ chứ.

“Ở nơi nào?”

“Phía sau trong Cầm Uyển.”

Nghe tới Cầm Uyển, Vệ Thiếu Nhi hơi nhíu mày, hỏi: “Sao không thu xếp ở sương phòng phía đông, chả lẽ là quý khách nào?”

Quản sự vội giải thích: “Là Tướng quân tự mình căn dặn, không phải là tiểu nhân sắp xếp.”

“Ngươi dẫn ta đi xem.”

“Vâng.”

Trên đường đi tới Cầm Uyển, Vệ Thiếu Nhi hỏi quản sự một vài vấn đề không liên tục, chỉ tiếc quản sự cũng không rõ về lai lịch thân phận của Tử Thanh, phần lớn không đáp được.

Cho đến khi vào tới Cầm Uyển, quản sự dẫn Vệ Thiếu Nhi đến trước phòng Tử Thanh, chỉ thấy cửa mở, bên trong không có ai, đành chuyển qua phòng Oman.

Lúc này Tử Thanh đang ở trong bếp tỉ mỉ hầm cháo. Do độc tổn hại tì vị mà hai ngày qua Oman chẳng ăn được gì, Tử Thanh đành nấu cháo nát cho hắn cố húp thêm canh cháo. Mà Hoắc phủ đối với cô mà nói, đến đường đi còn lạ huống hồ là gia nhân trong phủ. Tuy nấu cháo rất dễ nhưng lại phí thời gian, cô sợ làm phiền người khác nên tự mình loay hoay trong bếp nấu.

Do ôm bầu tâm sự nặng nề, Oman nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần nhưng không ngủ. Khi có tiếng bước chân trên hành lang, hắn nghe được…

Nếu là Tử Thanh, nàng ấy vẫn lưu ý hắn đang nghỉ ngơi, nhất quyết tiếng bước chân không nặng như vậy, ắt là gia nhân trong Hoắc phủ đây. Oman không quá tò mò.

Tiếng bước chân dừng trước cửa phòng hắn, ngay sau đó có người gõ cửa.

Không phải là Tử Thanh, Oman mặc kệ, vẫn nhắm mắt giả đò như không biết.

Gõ mấy lần, thấy không ai mở cửa, cửa lại khép hờ, thế là quản sự đánh bạo đẩy cửa ra, Vệ Thiếu Nhi bước vào trong phòng thì thấy Oman đang nằm trên giường.

Từ nãy đến giờ không nghĩ rằng vốn ở nơi này là một người Tây Vực, cho nên vừa nhìn thấy Oman, Vệ Thiếu Nhi sửng sốt hồi lâu, nhăn mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Oman nhìn mấy vị khách không mời mà đến chằm chằm, gần như chỉ thoắt chốc hắn đã đoán được thân phận vị phu nhân mặc hoa phục trước mặt.

“Hắn…” Vệ Thiếu Nhi do dự một lúc, quay lại hỏi quản sự, “Hắn hiểu được lời chúng ta chứ? Biết nói chứ?”

“Biết ạ.” Quản sự từng nghe Oman trò chuyện cùng Tử Thanh.

Oman mỉm cười, khom người nói: “Vị này chắc là cao đường của Hoắc Tướng quân rồi, ta bị thương trong người, xin phu nhân thứ tội không thể toàn lễ.”

“Đã là bị thương, không cần đa lễ.”

Nhìn thấy hắn tự nhiên phóng khoáng, không hề co rúm rụt rè, phong độ cứ như đây là nhà hắn, trong lòng Vệ Thiếu Nhi không khỏi lớp lớp thầm ngẫm về thân phận hắn, đang nghĩ, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, hình như lại có người vào phòng…

Cháo vừa nấu xong bốc khói nghi ngút, Tử Thanh bưng khay ăn, hơi có chỗ không hiểu nhìn mấy người trong phòng.

“Thanh nhi, vị này là cao đường của Hoắc Khứ Bệnh, Trần phu nhân.” Oman nhắc nhở.

Hóa ra là mẹ của Tướng quân, Tử Thanh cúi đầu thi lễ, sau đó mới đặt khay ăn lên trên bàn trà. Vì không biết Vệ Thiếu Nhi đến đây có chuyện gì, lại không tiện hỏi, cô bèn im lặng đứng, chờ đối phương mở miệng.

Đúng rồi, chắc hẳn cô này chính là cô nương Khứ Bệnh lo lắng kia, Vệ Thiếu Nhi đánh giá Tử Thanh, thấy dung mạo cô bình thường, vẫn mặc nam trang, bèn nhíu mày nhẹ đến mức không thể thấy, sai quản sự: “Ngươi đi đi, không có lời ta, không cần tới.”

“Vâng.” Quản sự biết thức thời lui ra ngoài.

Trong phòng lặng im một lát, Vệ Thiếu Nhi dáng vẻ tôn quý tự tại chậm rãi ngồi xuống giường, mặt ấm áp nhìn cả hai cười nói: “Lần này Khứ Bệnh ra ngoài quá gấp, nó lại là đứa sơ ý chủ quan, rất nhiều chuyện không lại thưa rõ với ta. Cậu xem, ngay cả việc các cậu ở đây dưỡng thương ta cũng không biết, hẳn phải bảo người hầm chút thuốc bổ gửi đến mới đúng.”

Oman cười nói: “Phu nhân quá khách sáo, chút vết thương nhỏ của tại hạ, sao dám nhọc phu nhân quan tâm.”

“Cậu là người Tây Vực người à? Không biết nên xưng hô thế nào?” Vệ Thiếu Nhi hỏi.

“Tên người Tây Vực và Trung Nguyên khác biệt, e là tên của ta phu nhân sẽ ngại quá khó gọi, gọi ta Oman là được.”

Vệ Thiếu Nhi thấy hắn không muốn dùng tên thật gặp người, trong lòng lại chất thêm một tầng lo nghĩ, chuyển sang Tử Thanh hỏi: “Vị cô nương này xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Tần, tên một chữ Nguyên.”

“Nhà ở đâu?”

Tử Thanh ngẩn ra một lát, đành đáp lung tung: “Nhà… nhà ở quận Lũng Tây.”

“Lệnh tôn hiện giữ chức vụ gì?”

“… Gia phụ chỉ là một thôn phu nơi rừng núi, không có chức quan.”

Quả nhiên là thứ dân, Vệ Thiếu Nhi thầm thở dài, lại hỏi: “Sao Tần cô nương… phải giả nam trang?”

Bị Vệ Thiếu Nhi hỏi liên tiếp, Tử Thanh có phần không chống đỡ kịp, mặt lộ vẻ lúng túng: “Nữ giả nam trang là bất đắc dĩ, không phải có chủ ý lừa gạt, xin phu nhân thứ lỗi.”

“Ồ? Có nguyên nhân bất đắc dĩ gì thế?” Vệ Thiếu Nhi vẫn muốn truy đến ngọn ngành.

“Việc này…” Tử Thanh nghẹn lời, không biết nên giải thích với bà thế nào.

Tính tình Oman nhạy cảm bẩm sinh, nói tới đây, hắn đã nhìn ra trong lời Vệ Thiếu Nhi có ý bài xích Tử Thanh, bèn giải vây cho cô, cười nói: “Phu nhân thứ lỗi, là ta bảo cô ấy ăn mặc như thế, cũng chẳng qua là để đi lại thuận tiện chút. Ngài biết đấy, hiện nay bên ngoài thành Trường An không yên ổn, giả thành nam tử cũng ít gây sự chú ý không cần thiết.”

Vệ Thiếu Nhi cười cười, rốt cuộc không nhìn Tử Thanh đăm đăm hỏi tiếp nữa, bèn chuyển sang Oman: “Hai người đều không phải là người thành Trường An, không biết lần này đến Trường An có chuyện gì?”

“Từ lâu đã nghe nói Trường An phồn hoa, vẫn luôn muốn đến một lần cho biết,” Oman không cần nghĩ, há miệng có thể nói dối, giọt nước không lọt, “Nào ngờ lại xảy ra chút sự cố, may mà Hoắc Tướng quân thiện tâm, ra tay giúp đỡ, quả thật vô cùng cảm kích.”

Một tên là người Tây Vực, tên kia chỉ là thứ dân, lại thêm nhìn cách ăn mặc cô nương này dở dở ương ương không nói, dung mạo bình thường, ngôn ngữ chất phác, không hề có chỗ hấp dẫn người khác, Vệ Thiếu Nhi quả là không rõ Hoắc Khứ Bệnh suy nghĩ cái gì, cứ thế đón chúng vào trong phủ ở, cân nhắc một lúc thì nảy ý.

“Trên người cậu bị thương, hiện Khứ Bệnh không có ở trong phủ, ở bên kia ta cũng bận việc cả một nhà, không thể lui tới thường xuyên, ở trong phủ này không có ai chăm sóc, gia nhân ngang bướng khó thuần, khó tránh khỏi có chỗ hờ hững, tìm thầy hỏi thuốc cũng không quá thuận tiện. Ta nghĩ chuyển các cậu sang khách điểm Tử Phương ở trong thành, ở đó kế bên y quán, dưỡng bệnh là thích hợp nhất.” Vệ Thiếu Nhi cười hỏi, “Hai cậu nghĩ thế nào?”

Đây là lệnh đuổi khách, rõ ràng hơn hết.

Tử Thanh nhìn Oman, ngẩn ra, trong thoáng chốc không biết nên đáp lại thế nào.

Hiện giờ họ là người đứng dưới mái hiên, người mở miệng lại là mẹ của Tướng quân, quả thật họ không thể từ chối. Nhưng mà ở ngoài phủ vẫn còn nguy hiểm ẩn giấu, mà cơ thể Oman chưa khôi phục như cũ, giờ mà ra khỏi phủ thực quá mạo hiểm. Còn có… cô đã đồng ý với Tướng quân, phải chờ ngài tiếp nhận đầu hàng quay về, một khi đã đi, không chỉ là bội tín, mà e rằng kiếp này sẽ khó có ngày gặp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.