Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 136: Biệt ly khổ. Ba



Ra đến chuồng ngựa phía sau, quả nhiên có mười mấy thớt lạc đà hoặc nằm hoặc đứng, nom rất nhàn nhã, lông bóng bẩy béo tốt, nhìn đầy tinh thần hơn đám lạc đà gầy trơ xương ngoài chợ nhiều.

Oman bèn bước lên lựa lạc đà.

Lý Cảm kéo Tử Thanh sang một bên, hỏi: “Rốt cuộc là vì sao muội phải đi Tây Vực?”

“Huynh chớ hỏi nữa, hiện giờ thật sự là tôi không thể kể cho huynh.” Tử Thanh áy náy.

“Thế… khi nào muội về?” Lý Cảm lại hỏi.

Tử Thanh im lặng một lát, biết nếu nói sẽ không về, đại khái Lý Cảm sẽ không dễ dàng thả cho đi, đành hàm hồ nói: “Chuyện mai này, không thể nói chính xác.”

Câu trả lời qua loa giống như không nói, Lý Cảm thẳng thừng nhìn cô, dưới ánh nắng chói chang, thần sắc cô hoàn toàn bình tĩnh lạnh nhạt giống như trước đây, cực kỳ giống với chú Tần năm đó.

Trong cơ thể mỏng mảnh ấy, lại có ý chí ương ngạnh vượt người thường, không thể rung chuyển.

Thở dài, Lý Cảm biết chắc mình không thuyết phục được nàng ấy, đành hỏi: “Mộ chú Tần với dì Tần ở chỗ nào?”

Tử Thanh khẽ giật mình.

“Muội đi Tây Vực không biết khi nào mới về,” Lý Cảm nhìn cô, ngữ điệu đắng chát mà chân thành, “Ta có thể thường đi thăm họ thay muội.”

Nghe vậy, Tử Thanh lập tức không thốt ra lời, một dòng nước ấm xen lẫn chua xót phun trào trong lồng ngực, qua thật lâu, mới nói: “Đều đã là mộ hoang chốn núi rừng, huynh tìm không thấy đâu, không cần. Nhưng vẫn đa tạ huynh, cha mẹ biết rằng huynh vẫn còn nhớ họ chắc chắn sẽ rất vui.”

“Trong lòng ta, kể từ năm mười ba tuổi đã xem chú Tần dì Tần như chính cha mẹ mình, còn với muội…” Lý Cảm nghiêm nghị nói, dừng đoạn, cuối cùng vẫn không nói hết câu. Năm anh ta mười ba tuổi, cha và chú Tần đã định ra hôn ước sớm cho anh với Tần Nguyên, kể từ đó, anh không chỉ kính trọng xem chú dì Tần như cha mẹ, mà càng thêm phần bảo vệ với Tần Nguyên. Khi đó vẫn cho là có thể cùng Tần Nguyên bên nhau cả đời, chẳng thể nào ngờ được ngày sau sẽ có biến cố thảm liệt đến thế.

Sự đời khó liệu, tám chín phần đã không như ý muốn. Tử Thanh im lặng, vô thức quay đi nhìn Oman, mới phát hiện Oman đã chọn xong lạc đà nhưng không gọi cô, chỉ im lặng đợi.

“Hai thớt lạc đà kia có tiện bán cho bọn tôi không?” Tử Thanh chỉ lạc đà hỏi.

Lý Cảm cũng không xem là chọn hai con nào, nói: “Muội muốn dắt thì cứ dắt, đừng nói tiền bạc với ta.”

Sớm biết anh ta sẽ thế, Tử Thanh thở dài: “Tôi đã nợ người ta rất nhiều, không muốn mắc nợ nữa. Nếu huynh không lấy tiền lưỡng, vậy tôi đành đi mua chỗ khác.”

“Muội…”

Lý Cảm phát hiện đúng là mình không có tí biện pháp nào nắm giữ được Tần Nguyên.

Tử Thanh thả năm thỏi vàng vào trong tay anh ta, Lý Cảm lấy hai, đẩy ba thỏi trả lại cô.

“Nhiều rồi, lạc đà không đắt vậy.” Anh ta lại hỏi, “Khi nào thì các người lên đường?”

“Mua chút lương khô nước uống rồi đi ngay.”

“Vội thế sao?!”

“Ừm, có việc không thể chậm trễ.”

Tử Thanh giúp Oman dẫn lạc đà ra, Lý Cảm quay đi tìm yên lạc đà các thứ, giúp cô đóng lên lưng lạc đà.

“Hai người chờ chút, lương khô nước uống ở đây đều có, ta lập tức đi chuẩn bị.” Thấy Tử Thanh như muốn mở miệng, Lý Cảm cười khổ, “Cũng đâu phải thứ đáng tiền gì, không phải ngay cả những thứ này muội cũng muốn từ chối ta chứ.”

Tử Thanh đành nói: “Đa tạ.”

Lý Cảm vội đi, sân sau chỉ còn lại hai người Tử Thanh và Oman. Hai họ tìm chỗ bóng râm dưới mái hiên ngồi xuống, Tử Thanh đưa túi nước cho Oman uống, còn mình chống tay nghe tiếng côn trùng kêu vang, bụng đầy tâm sự.

Mãi một lúc lâu, Oman khẽ gọi: “Thanh nhi…”

“Hửm?”

“Nếu cô đi Lâu Lan, sau này muốn viếng mộ cha mẹ thì phải làm thế nào?”

Không ngờ cậu ta lại nhắc việc này, Tử Thanh ngờ vực nhìn hắn, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu sao thế?”

Oman không nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tuy Lý Quảng có thể làm ác, nhưng ta nhìn ra Lý Cảm đối với cô là thật lòng thật ý. Nếu cô không muốn về Trường An, nếu cùng Lý Cảm giữ ở biên cảnh, cũng xem như không phụ hy vọng của cha cô.”

Tử Thanh lặng im một lát, bình tĩnh nói: “Nếu cha còn sống, tất nhiên sẽ cùng ta đi Lâu Lan.”

“Thanh nhi, sao cô…” Oman nhăn mày thật sâu, quay qua cạnh nàng, “Chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ, có lẽ cô đi lần này, đời này kiếp này có thể sẽ không quay về được?”

“Ta biết, ta vốn không nghĩ đến chuyện về lại Trung Nguyên.” Tử Thanh không hiểu nhìn Oman, “Cậu sao thế? Lúc trước không phải cậu luôn hy vọng ta có thể theo cậu đi à?”

“Hiện ta có hơi hối hận!”

Oman bỗng nhiên quay mặt đi, mắt dán chặt mặt đất đầy cát sỏi, giọng trầm thấp. Từ nhỏ hắn sống long đong, lang bạt kỳ hồ, dựa vào sức một mình vạch ra con đường đi tới. Cho nên, hắn vẫn cho là dù có dẫn Tử Thanh cùng về, tất nhiên là hắn sẽ không để Tử Thanh có bất kỳ tổn thương nào, dù có đến lúc Lâu Lan tràn ngập nguy hiểm, hắn cũng có năng lực đưa tiễn Tử Thanh đi trước.

Nhưng lần trúng độc này đã làm hắn hoảng hốt trong lòng. Hắn không dám nghĩ, nếu lúc ấy Tử Thanh theo hắn cùng về khách điếm, cũng uống phải nước bị hạ độc, thì hiện nàng ấy sẽ sống sót thế nào?!

Sau đó, hắn lại nhìn thấy được nỗi lo lắng và quyến luyến Hoắc Tướng quân trong mắt Tử Thanh.

Chỉ cần nàng ấy có thể sống êm đẹp, như vậy thì, hắn tình nguyện buông tay.

Xem như biết rõ là thành Trường An không thích hợp với nàng, hắn vẫn mở miệng khuyên nàng ấy quay về.

Xem như biết rõ là có thù nhà với Lý Cảm, nhưng biết Lý Cảm sẽ đối đãi nàng thật tốt, hắn vẫn sẽ khuyên nàng ấy ở lại.

“Oman!”

Giọng Tử Thanh đã chứa vẻ tức giận, mà cô đâu phải là một người dễ dàng tức giận.

“Ta không phải…” Oman thầm thở dài, không biết nên nói thế nào, hắn biết nếu nói thật với Tử Thanh, vậy Tử Thanh càng không rời đi, đang trù trừ suy nghĩ thì Lý Cảm đã sang tới.

Lý Cảm không cầm theo nước uống lương khô, mà là trong tay cầm hai cây Tiểu Hoàng nỏ, còn có hai bao mũi nỏ, mỗi bao đều đựng sẵn ba mươi mấy mũi.

“Chỉ có hai người vào đại mạc, nhất định phải đeo cái này vào.” Lý Cảm giao Tiểu Hoàng nỏ vào tay Tử Thanh, giọng điệu không cho phép từ chối.

Tiểu Hoàng nỏ rất nhẹ, có cưỡi trên lưng ngựa cũng có thể một tay bắn tên. Tử Thanh vốn nghĩ cũng cần chuẩn bị một bộ cung tên, thấy Lý Cảm nghĩ chu toàn vậy, rất cảm kích.

“Nước cùng lương khô ta đã sai người chuẩn bị, sẽ đến ngay đây.” Lý Cảm lại nói.

“Đa tạ.”

Ngoài hai chữ này, Tử Thanh quả không biết nên nói gì.

“Cô bé ngốc! Trên đường phải thật cẩn thận đấy, trong đại mạc có đao khách, có sói đàn… Lần trước muội theo quân Hán không cần kiêng dè, nhưng lần này chỉ có hai người các muội, nhất thiết phải cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.” Tử Thanh đáp.

Lý Cảm lo lắng, luôn cảm thấy rất nhiều chỗ không ổn, lại hỏi: “Mà sao không đi theo bọn thương lữ? Tây Vực là bang man di, rất nhiều người Hồ không biết lễ nghi, chưa được giáo hóa…”

Nhận thức của người Trung Nguyên về Tây Vực rất ít, trước giờ vẫn xem Tây Vực là vùng đất hoang man rợ, Lý Cảm càng kiểu quan tâm ắt bị loạn, trong thoáng chốc quên béng Oman là người Tây Vực, Tử Thanh vội ngắt lời: “Tôi tự biết sẽ cẩn thận.”

Oman há không nghe ra, cười cười nhẹ nhàng, trên mặt cũng không thấy nét buồn bực, nhưng trong ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ nhè nhẹ.

Ngay sau đó, hai gia nhân trong phủ mang nước lương khô tới, Tử Thanh nhanh nhẹn chất nước lương khô lên lưng lạc đà, cất Tiểu Hoàng nỏ vào túi yên ở chỗ có thể chạm tay đến, bao nỏ buộc sau lưng.

Lý Cảm chần chừ một lát, chợt dắt ngựa mình từ chuồng ra, lên ngựa nói: “Ta đưa các người ra quan.”

“Không cần, huynh còn có việc trong người phải làm mà.”

Tử Thanh nhắc nhở.

Lý Cảm khoát tay nói: “Nếu không phải chuyện chỗ cha khó bàn giao, ta đã đưa muội đi đại mạc. Ở đây cách tắc điểm không xa, muội chớ từ chối nữa.”

Chẳng qua là không xa ở trong miệng anh ta, đi vòng đi vòng về cũng phải tốn hai ngày.

Tử Thanh lo Oman sẽ bất mãn, nhưng thấy cậu ta đang cưỡi lên lưng lạc đà, nét mặt lạnh nhạt tựa như không quan tâm đến chuyện Lý Cảm đi cùng. Cô khẽ thở dài, bảo Lý Cảm: “Làm phiền huynh!”

Lý Cảm mỉm cười: “Đi thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.