Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 160: Suối nước nóng. Hai



Hoắc Khứ Bệnh như có điều suy nghĩ gật đầu, không quấn lấy đề tài này tiếp, mà hỏi: “Sao lại không cho ta xem vết thương trên vai em chứ?”

“Nó… xấu lắm, chính em sờ thấy được.” Tử Thanh lí nhí nói thật.

“Thế chả lẽ cả đời em vẫn không cho ta xem à?” Chàng lấn người sang, giữa hai người gần đến mức có thể mặt dán mặt, mỗi hơi thở chàng đều sưỏi ấm lấy da thịt cô.

Tử Thanh khó khăn lùi người ra sau, vì cách quá gần, nói chuyện đã hơi lắp bắp: “Em, chúng ta đã định ra quy củ, Tướng quân ngài, ngài, ngài không thể làm trái.”

“Ta đâu có làm trái.” Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi rút người đi, như cười như không ngắm nghía cô một lát, sau đó đứng dậy rời đi.

Trong lều, chỉ còn lại một mình Tử Thanh, cô vẫn cảm thấy hơi thở chàng vẫn còn quấn quanh chóp mũi, hai gò má nóng lên, vội lấy tay chà xát, thần người ra ngồi trên giường một lát.

Đang muốn trải chăn mền đi ngủ, chợt nghe bên ngoài có người gọi: “Ti Luật Trung Lang Tướng, Tướng quân lệnh ta đến đưa đồ.”

Tử Thanh xốc mành lều, nhận ra là quân sĩ theo hầu Tướng quân, ôm một chồng chăn đệm cao cao đứng bên ngoài.

“Chỗ ta đã có, không cần.”

Tử Thanh vừa dứt lời, quân sĩ đã dứt khoát trôi chảy tiếp lời, “Tướng quân nói, muốn ti chức lấy lại chăn đệm cũ.”

“Không cần…” Tử Thanh định từ chối.

“Tướng quân nói, đây là mệnh lệnh!” Sau đó quân sĩ ôm chăn nệm vào trong lều, nhanh nhẹn thu hồi chăn nệm cũ rồi trải mới lên, ngay cả Tử Thanh muốn phụ một tay cũng chen không lọt.

Sau khi tiễn quân sĩ đi, Tử Thanh gỡ tấm lông cừu thật dày đang cuốn trên đỉnh lều xuống, nghiêm túc che chắn cản gió, rồi mời ngồi xuống giường. Đệm lông dê rất dày dưới người, tay sờ chăn, vừa xem là biết Hoắc Khứ Bệnh đã đưa vật mình dùng sang cho cô.

Đêm đó, cô ngủ rất yên ổn mà ấm áp.

Bởi Tử Thanh có vết thương cũ, Hoắc Khứ Bệnh cũng chẳng phân bất kỳ việc gì cho cô, cả ngày trời quá nữa là làm chuyện lặt vặt cho Hình Y Trưởng. Lần này Thống soái năm vạn quân, chỉnh đốn nhân viên, thao luyện binh mã các thứ rất nhiều việc, Hoắc Khứ Bệnh cũng cực kỳ bận rộn.

Hôm ấy Hoắc Khứ Bệnh thao luyện trở về, vội đến gọi Tử Thanh, muốn cô lên ngựa cùng đi.

Chàng không nói là việc gì, cũng không bảo Tử Thanh rốt cuộc định đi đâu, hai người chỉ lao vụt một đường men chân núi, mãi qua nửa ngày, mới đến bờ sông.

Trước mắt xuất hiện một rừng cây, với Tử Thanh mà nói, thật quen thuộc.

Đến giờ, cô đã biết Hoắc Khứ Bệnh muốn dẫn mình đi đâu, thế là yên lặng theo sau lưng chàng, đi sâu vào trong rừng.

Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, đi tiếp một đoạn ngắn, cô đã thấy thấy chỗ đầm nước, đá đen rải rác xung quanh, như một thế cờ thiên nhiên, côn trùng kêu vang chim hót, như chốn bồng lai tiên cảnh (thế ngoại đào nguyên).

Hoắc Khứ Bệnh không dừng bước, rẽ sang bên trái khu rừng, cho đến khi một ngôi mồ hoang xuất hiện trong tầm mắt.

Tấm bia gỗ hai năm trước được Tử Thanh cắm kỹ không chịu được gió táp mưa sa, đã ngã xuống trong bụi cỏ dại, Tử Thanh bước tới nhặt lên, dùng tay áo tỉ mỉ lau sạch, nét chữ phía trên đã mờ khó mà phân biệt.

“Lại đây, đưa cho ta!” Hoắc Khứ Bệnh lấy bia gỗ từ tay cô, lau lại một lần, sau đó móc trong ngực áo một nghiên mực nhỏ, rồi thỏi mực…

Không ngờ ngài ấy còn chuẩn bị những thứ này, Tử Thanh cảm động trong lòng, cúi đầu mài mực cho chàng.

Lấy cây tử sương hào kia từ trong ngực, chấm mực, Hoắc Khứ Bệnh cẩn thận đồ lại từng chút một nét bút ban đầu trên tấm bia gỗ.

Bút tích ban đầu rất xinh đẹp, giống như là nét bút từ tay một cô gái.

“Chữ này là em viết sao?” Chàng hỏi..

Tử Thanh lắc đầu, “Là chữ của mẹ em, em tập viết là do mẹ dạy bảo.”

“Chữ như người, hẳn bà là một người phụ nữ dịu dàng, cha em thật là có phúc lớn.” Hoắc Khứ Bệnh ngắm cô một chút, cười nói, “Có phúc phần hơn ta! Còn nhớ cái lúc đến đây, em ôm tấm bia gỗ này, cứng đầu cứng cổ dám xung đột với ta. Nếu tính khí ta hung bạo chút, chém em cũng không chừng.”

Nhớ tới chuyện khi ấy, Tử Thanh hé miệng cười, “Em cũng là thật sự không còn cách nào khác, ai bảo ngài dọa em lấy nó làm củi đốt chứ.”

“Cô ngốc!” Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, cắm lại bia gỗ đã vẽ lại nghiêm túc, lại tìm đá dằn ở xung quanh, dùng sức cố định vững chắc.

“Ta vốn suy nghĩ sẽ đổi một tấm bia đá mới tinh giống như thế này, nhưng Mặc nhân tiết dụng tiết táng*, ta sợ làm như thế sẽ chọc giận cha em, nên là…” Hoắc Khứ Bệnh nhìn bia nói.

(*) đã giải thích ở nhiều chương, đại ý người theo Mặc gia đơn giản hóa toàn bộ nhu cầu sử dụng và mai táng.

“Ngài biết nghĩ vì ông như thế này tất nhiên cha sẽ rất vui.” Tử Thanh ngồi xổm xuống, chậm rãi vuốt ve tấm bia, nói thật nhỏ, “Mai này nếu có một ngày, em chết đi, em muốn cứ thế chôn xuống, không cần mộ phần cũng không cần bia, không để lại dấu vết gì; hoặc giả chỉ cần một mồi lửa đốt đi, để tro cốt tan theo gió, càng gọn gàng hơn chút.”

“Cô nhóc này,” chàng ở sau lưng trầm giọng nói, “Ta không cho phép em nói mấy câu như vậy..”

Tử Thanh ngoảnh lại, nhìn thấy hình như trong mắt chàng lấp ló ánh nước, thầm kinh sợ, mãi không nói ra lời.

Lúc này trời đã lặn về phía Tây, đã đến hoàng hôn.

Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt, nhìn sắc vàng áng chiều tà lấp lánh lặn xuống trong rừng, chợt nói: “Sính lễ đã đưa hồi lâu, chúng ta cũng nên thành thân, ở ngay đây đi!”

Tử Thanh sửng sốt.

“Giờ là lúc chạng vạng, cha em cũng ở đây, ngay trước mặt cha em, chúng ta cử hành hôn lễ.”

Chàng kéo tay cô, bản thân quỳ xuống trước mộ trước, ngẩng nhìn cô…

Tử Thanh bình tĩnh nhìn chàng chăm chú, sau một lát, cũng chậm rãi quỳ xuống theo.

“Trời đất làm chứng, anh linh làm giám, ta Hoắc Khứ Bệnh cưới Tần Nguyên làm thê, cả đời này không rời không bỏ, sống chết làm bạn.” Chàng nghiêm túc nói, sau đó dùng lực dập đầu.

Lời chàng khiến cho cô không nhịn được đỏ cả mắt, lặng lẽ dập đầu theo chàng.

Trong rừng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, gầm rú tạt qua, thổi một gốc tùng gần đó đong đưa cành lá, kêu xào xạc, đúng như một ông lão đang vê râu gật đầu.

Hai người quay lại bờ đầm, Hoắc Khứ Bệnh khom người nhìn xuống đầm, lẻ tẻ bảy tám con cá con đang bơi.

Tử Thanh cũng thò người ra xem, nghiêng đầu cười bảo chàng: “Tướng quân, chàng còn nhớ hôm ấy chàng nói với Ưng Kích Tư Mã câu gì không?”

Hoắc Khứ Bệnh giật mình, ngẫm nghĩ, quả không nghĩ ra, “Lão Triệu là tay nói nhảm, ai biết ta bị anh ta kéo theo nói những gì chứ!”

“Hôm đó anh ấy bắn được rất nhiều cá, Tướng quân bảo với anh ấy, ‘Trong đầm này không nhiều cá, không đáng chém tận giết tuyệt, để chúng giữ nòi giống."” Tử Thanh mỉm cười nói, “Lúc ấy em ôm củi từ trong rừng ra, nghe vậy, trong đầu liền nghĩ, viên Tướng quân này tâm địa thật tốt.”

Quả là chẳng ngờ một câu thuận miệng của mình lại làm cô nhớ kỹ, Hoắc Khứ Bệnh cười cười, nói: “Còn trước đó? Lúc luyện binh, có phải trong đầu mắng ta trăm tám mươi lượt không đấy.”

“Không có…” Tử Thanh hé miệng cười, đảo mắt nói, “cùng lắm cũng chỉ bảy tám lần thôi.” Dạo này, cô được Hoắc Khứ Bệnh nuông chiều, tính tình cởi mở hơn trước nhiều, trong vô thức toát ra bản tính thiếu nữ hồn nhiên chút ít.

“Mắng ta cái gì đấy?” Chàng sấn tới, cố ra vẻ ác ôn hỏi.

“Em không rành mắng người, chàng biết mà, cùng lắm là lúc…” Tử Thanh cười né trước, sau đó mới nói, “… người ta mắng chàng, em phụ họa đôi câu trong lòng thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh thò chân dài qua bắt cô, chẳng thể làm gì được Tử Thanh rất linh hoạt, xuyên qua giữa khu rừng trốn tránh.

Tiếng cười ngấm sâu trong ánh chiều tà.

Trải qua một thời gian châm cứu, vết thương cũ của Tử Thanh dường như tốt hơn rất nhiều, đã lâu không thấy tái phát nữa.

Gần đây, lật xem danh sách dược liệu các doanh báo lên, trong quân cũng không có xảy ra bệnh dịch lớn nào, mà lượng dược liệu tổn hao rất lớn. Hình Y Trưởng nghi ngờ y sĩ bên dưới nảy ý không tốt trong bảo quản dược liệu, định đi các doanh xem xét một chút. Sáng sớm hôm đó, ông kéo theo Tử Thanh, định đi kiểm tra đột kích hai doanh Kiến Uy, Kiến Công.

Hai doanh Kiến Uy, Kiến Công ở cùng chỗ. Kiến Uy Doanh là chỗ doanh của Lý Cảm, còn Kiến Công Doanh là chỗ doanh của tướng hàng Hung Nô Phục Lục Chi, đa phần sĩ tốt đều là người Hung Nô.

Tử Thanh theo Hình Y Trưởng đi gần nửa canh giờ mới đến Kiến Công Doanh, bị sĩ tốt ngăn lại ở cổng doanh, là một người Hung Nô, nói tiếng Hán còn ngọng nghịu, chỉ bảo không được Giáo Úy cho phép, không được tự ý vào doanh. Sĩ tốt đó còn không đi báo, nói là vì lúc này Giáo Úy không ở trong doanh, bắt họ chờ ở bên ngoài doanh trại.

Hình Y Trưởng giận đến dựng cả râu, thả bước đi mấy vòng tại chỗ, vừa định nhấc chân đi luôn thì đụng phải Phục Lục Chi và Lý Cảm.

Lý Cảm thấy Tử Thanh mặc một bộ quân bào đỏ thẫm, sửng sốt trong chớp mắt, sải bước đến hỏi: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”

Tử Thanh còn chưa kịp trả lời, đã thấy Phục Lục Chi lướt qua bên cạnh mình.

“Ti Luật Trung Lang Tướng!” Phục Lục Chi nhíu mày nhìn cô, “Đêm đó cậu và Y Tức Kiền chưa phân xong cao thấp, Y Tức Kiền vẫn thất vọng mãi.”

“Cậu tỉ thí cùng Y Tức Kiền?” Lý Cảm ngạc nhiên hỏi.

Tử Thanh xấu hổ cười nói: “Chỉ là tỉ thí bình thường trong quân mà thôi…”

“Cậu biết dùng cung tên chứ?” Phục Lục Chi đột nhiên hỏi.

Tử Thanh không đáp, Lý Cảm liền cười đáp thay: “Tất nhiên là biết, tiễn thuật không kém ta.”

“Người Hán các người nói chuyện luôn thích khiêm tốn mình, thổi phồng người khác, không tin được.” Phục Lục Chi lắc đầu, bảo Lý Cảm, “Đã vậy, chúng ta đọ sức, xem như cậu ta là người của cậu, ra sân thử một lần là biết.”

“Đọ sức? Đọ sức gì?” Tử Thanh nghi ngờ nhìn Lý Cảm, không biết anh ta với Phục Lục Chi đã quyết định đọ sức kiểu gì.

“Ta và Lý Giáo Úy mỗi bên dẫn hai mươi người, cậu có thể vào đội bên đó.”

“Bắn bia?”

“Không phải bắn bia, chả có ý nghĩa gì cả!” Phục Lục Chi nói, “Phải giống như chân chính trên chiến trường vậy, mới có thể phân ra cao thấp! Phải không nào, Lý Giáo Úy?”

Tử Thanh nhìn sang Lý Cảm, Lý Cảm bất đắc dĩ cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.