Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 171: Ánh tà dương Lâu Lan. Một



“Tướng quân, cái này từ chỗ một người thương lái thường buôn bán tơ lụa với Tây Vực đưa tới, nói là nhận người nhờ vả, lời chúc của cố nhân, nhất định phải giao cho phu nhân.” Quản sự trình hộp gỗ lên cho Hoắc Khứ Bệnh.

“Có thẻ thư không?”

“Cũng không có thư, chỉ bảo phu nhân thấy sẽ biết.”

Hoắc Khứ Bệnh nhận hộp gỗ, mở ra, bên trong chỉ có một cành liễu đỏ đã khô dùng dây lụa buộc kỹ, còn lại không còn gì khác.

Hoắc Khứ Bệnh nhận ra cành liễu đỏ này đúng là từ phía Lâu Lan, đoán ắt là Oman đưa tới, chỉ là không biết ngàn dặm xa xôi cậu ta sai người đưa một hộp liễu đỏ dùng để làm gì.

Cầm vào phòng trong, vừa mới bước vào hai bước, đã thấy Tử Thanh vội vàng ra dấu im lặng với mình, Thiện Nhi nằm trong lòng cô dường như vừa mới ngủ.

Hoắc Khứ Bệnh tiến không được lùi cũng không xong, đành đứng im tại chỗ, ngoắc Tử Thanh ra hiệu cô ra nói chuyện.

Tử Thanh cẩn thận từng tí một buông Thiện Nhi, tỉ mỉ dùng tấm đệm bằng lụa dày mềm chèn hai bên, làm cậu bé vẫn cảm thấy mình còn được ôm… Sau đó, cô mới rón rén, cẩn thận thừng bước theo sát Hoắc Khứ Bệnh ra ngoài, trước khi mở miệng nói chuyện còn nhẹ nhàng đóng lại cửa, lắng nghe không có động tĩnh nào khác thường bên trong mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy mắt Tử Thanh muốn phát xanh, Hoắc Khứ Bệnh đau lòng nói: “Em chăm con thức cả ngày lẫn đêm thế này mãi cũng không phải là cách, tìm nhũ mẫu thôi.”

“Không sao! Trước kia mẹ sinh em, nghe nói cũng không mời nhũ mẫu.” Tử Thanh vẫn luôn kiên trì giữ ý mình, cười bảo chàng, “Lúc Thiện Nhi mới ngủ còn cười đấy, tiếc là chàng không nhìn thấy.”

Hoắc Khứ Bệnh ngạc nhiên nói: “Mới bây lớn mà biết cười rồi sao?”

“Đương nhiên là biết… Đây là cái gì?” Tử Thanh nhìn thấy hộp gỗ trong tay chàng.

“Ta đoán là Oman nhờ người đưa đến, nhưng lại không hiểu rốt cuộc ý hắn là gì?”

Hoắc Khứ Bệnh mở hộp, lấy cành liễu đỏ buộc lụa bên trong cho cô xem.

Tử Thanh nhìn thấy cả cười, nhận vào trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Là Oman tặng cho Thiện Nhi, cậu ấy có bảo em, Lâu Lan có tập tục, trẻ con mới sinh phải dùng cành liễu đỏ nấu nước tắm rửa, cả đời có thể trừ tai tránh nạn.”

“Thì ra là thế,” Hoắc Khứ Bệnh nhìn mấy cành liễu đỏ, thật đúng là lễ nhẹ mà tình nghĩa nặng, thở dài, “Cậu ấy còn nhớ nhung Thiện Nhi, thật hiếm thấy, thật lòng phải biết ơn cậu ấy.”

“Phía bệ hạ… gần đây có nói gì không ạ?” Tử Thanh lo âu nhìn chàng.

“Em yên tâm, nếu bệ hạ nổi tâm tư này, ta sẽ hết sức khuyên ngài. Dù sao thì Lâu Lan chỉ là một tiểu quốc, khác với Hung Nô, phải động đại quân tốn lương bổng chưa tính, còn lặn lội đường xa không khỏi được không bằng mất, bệ hạ sẽ không thể không cân nhắc điểm này.”

“Dạ, chỉ hi vọng như thế.”

Tử Thanh thở hắt, lại nghe thấy tiếng khóc lanh lảnh bên trong, cô vịn trán chán nản kêu thảm, “Lại tỉnh rồi! Không bế nó không chịu ngủ yên mà!”

Cô vừa nhấc chân định đi thì bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại.

“Em đi nghỉ đi, để ta đối phó với nó!” Chàng đằng đằng sát khí sải bước qua bên kia.

“Chàng… được không thế?”

“Mấy vạn sĩ tốt còn phải ngoan ngoãn, chả lẽ ta còn không trị được nó! Em khỏi lo.”

Hoắc Khứ Bệnh đi đến trước giường, trừng mắt nhíu mày nhìn Thiện Nhi khóc lóc chân tay quơ quào, sau đó bế cậu lên. Tử Thanh tựa vào cạnh cửa ngắm nhìn hai cha con.

Thấy có người đến ôm, Thiện Nhi ngừng bặt, vươn bàn tay nhỏ xíu sờ gương mặt phụ thân, như cọ phải râu, vui thích cười khanh khách không ngừng, tiếng cười vang dội dị thường, Hoắc Khứ Bệnh lấy làm kinh hãi, nhướng mắt nhìn Tử Thanh đang dựa cửa.

Tử Thanh hé miệng cười.

Thấy chơi với cha vui, thế là Thiện Nhi lại thò tiếp tay kia qua sờ, sờ sờ nắm nắm. Hoắc Khứ Bệnh không thể làm gì, đành để mặc con trai chơi đùa, đưa mắt ra hiệu Tử Thanh nghỉ ngơi trước.

Tử Thanh mệt mỏi ngáp một hơi, đóng cửa lại cho họ, rồi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi, khi tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô vội đứng lên quay trở lại. Vừa mới đẩy cửa ra thì nhìn thấy một lớn một nhỏ nằm trên giường ngủ thiếp đi, Hoắc Khứ Bệnh nằm ngửa, còn ngáy; Thiện Nhi nằm trong vòng tay cha, một tay nắm chặt thắt lưng cha, một tay sờ mặt cha, ngủ rất say nồng.

Không muốn đánh thức họ, Tử Thanh đóng lại cửa, dựa vào dưới hiên, nhìn ý xuân trong vườn dạt dào.

Đối với đứa cháu nội này tất nhiên Vệ Thiếu Nhi rất yêu thương cưng chiều, nếu không thể đến mỗi ngày thì cách ngày cũng phải tới.

Hoắc Khứ Bệnh thấy Tử Thanh bị Thiện Nhi làm cho ngủ không ngon, gầy tọp đi rất nhanh, hơn nữa Tử Thanh lại kiên trì giữ ý tự tay nuôi Thiện Nhi mà không biết làm thế nào, hôm đó thừa dịp Vệ Thiếu Nhi vừa mới vào cửa, đã mời mẹ sang một bên thưa vài câu.

Vệ Thiếu Nhi biết con trai đau lòng Tử Thanh, cười nói: “Được rồi, cứ để mẹ xử lý.”

Kết quả là, hôm sau lúc Vệ Thiếu Nhi lại đến, theo sau là ba nhũ mẫu, trực tiếp dẫn các bà đến trước mặt Tử Thanh.

Thi lễ với Vệ Thiếu Nhi xong, Tử Thanh còn chưa kịp hỏi, Vệ Thiếu Nhi đã ôm Thiện Nhi, tường tận xem xét tỉ mỉ, thở dài: “Ôi, sao lại ốm đi thế này?”

“Ốm ạ?”

Tử Thanh chăm sóc Thiện Nhi rất chu đáo, khuôn mặt nhỏ nhắn béo phúng phính, cánh tay múp míp như mấy nhánh ngó sen non, nào có chỗ nào có dấu hiệu ốm đi.

“Là mẹ cháu nghỉ ngơi không đủ nên sữa không tốt, con chăm sóc Thiện Nhi ngày đêm điên đảo, tinh thần bản thân không tốt, kéo theo cháu ta ốm đi thế này.” Vệ Thiếu Nhi ra hiệu nhũ mẫu đi tới, “Ta đặc biệt chọn ba nhũ mẫu đến thay phiên con một lát, tinh thần con đầy đủ thì sữa cho Thiện Nhi uống vào mới chất lượng.”

Đã là ý của người lớn, lại còn rất hùng hồn đầy lý lẽ, dĩ nhiên Tử Thanh không tiện phản bác, có điều thấy ba nhũ mẫu thật cũng hơi quá nhiều.

“Mẹ nói đúng, nhưng ba nhũ mẫu thì có phải hơi nhiều không ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Không nhiều, một người trông bốn canh giờ, ba người vừa đủ mười hai canh giờ.”

Tử Thanh trố mắt, vừa thấy Hoắc Khứ Bệnh xuất hiện ngay cửa ra vào vội ném cho chàng một ánh mắt.

Hoắc Khứ Bệnh sải bước vào đến, cười nói: “Mẹ đến rồi ạ! Mấy người này là?”

“Đều là nhũ mẫu ta tìm cho Thiện Nhi, mấy hôm nay ta thấy Tử Thanh nghỉ ngơi không tốt, làm Thiện Nhi cũng ốm đi, nên ta mới dẫn mấy nhũ mẫu này tới, đều là người rành rẽ, gốc gác rõ ràng, thay phiên cho con bé.”

“Vẫn là mẹ nghĩ chu đáo.” Hoắc Khứ Bệnh ôm mẹ tán thưởng, lại liếc nhìn Tử Thanh, mới nói, “Ba nhũ mẫu hình như hơi nhiều, con thấy giữ lại một là được rồi.”

“Một sao được, ít nhất phải giữ lại hai người.”

“Được được, vậy nghe theo ý mẹ, giữ lại hai người.”

Hoắc Khứ Bệnh lu bu gọi người vào dẫn nhu mẫu về chỗ ở, mặt khác còn đi thay đồ tắm rửa xong mới lại ôm con.

Đã là ý của Vệ Thiếu Nhi, lại là ý tốt, Tử Thanh không tiện bác bỏ, đành tạ ơn Vệ Thiếu Nhi.

Đợi đến chừng đưa Vệ Thiếu Nhi hồi phủ, Hoắc Khứ Bệnh đích thân đưa mẹ leo lên xe ngựa, “Mẫu thân thật thông minh, hôm ấy con nói mời hai nhũ mẫu đến, hôm nay người đã dẫn đến ba người.”

“Con bé tuy hiền lành, nhưng bướng bỉnh lắm, đưa ba người đến, con bé đẩy qua, ta nhường một bước lại, thế là vừa vặn giữ lại hai người.” Vệ Thiếu Nhi cũng cười nói, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con đó, muốn gì được đó, còn con bé này thì vẫn kiên trì mọi chuyện tự tay mình làm, thật không dễ.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Mẫu thân cũng yêu thương nàng rồi đấy?”

“Sao không đau lòng cho được, lúc sinh Thiện Nhi…” Vệ Thiếu Nhi thở dài, “Thôi không nói nữa, hiện hai mẹ con chúng nó đã bình an, không còn gì bằng.”

Xuân đi hạ đến, ngày hè năm nay trong thành Trường An không nóng bức như mọi năm, còn chưa đến cuối hè, lá trên cây đã bắt đầu ố vàng, lác đác rụng.

Tử Thanh ngẩng nhìn cây ngân hạnh trước mắt, lá đã rụng hơn phân nửa, cô vẫn còn nhớ rõ lời cha từng nói, hạ đi thu đến này, trời đất có khí chết chóc. Năm cha nói lời này, Lý Quảng giết tám trăm người Khương, cha tự sát.

Một vẻ lo lắng chẳng lành lướt qua trong lòng cô.

Hoắc Khứ Bệnh vừa hạ triều, thay y phục xong, việc đầu tiên là đến thăm Thiện Nhi.

Tử Thanh đón chàng, tuy sắc mặt Hoắc Khứ Bệnh chẳng khác gì ngày thường, cô vẫn nhìn ra trong lòng chàng có chuyện. Bởi vì mỗi khi chàng có chuyện lại không muốn khiến cô lo lắng, sẽ vô thức né tránh ánh mắt cô.

Hoắc Khứ Bệnh đón lấy Thiện Nhi, bế đứng ôm vào trong ngực, dụi vào sau cổ con hít sâu một hơi, mùi sữa thơm chỉ có ở trẻ con đong đầy chóp mũi, chàng thỏa mãn cọ cọ lấy con trai.

Nếu là lúc bình thường, tất nhiên là Tử Thanh sẽ không miễn cưỡng chàng.

Nhưng hôm nay, tự dưng thấy trong lòng khói mù âm u bao phủ, cô không kìm được đã hỏi: “Là có chuyện gì sao ạ?”

Vốn dĩ không muốn nói cho cô biết, nhưng Tử Thanh đã hỏi, trong lòng Hoắc Khứ Bệnh biết không lừa được cô, gật đầu nói: “Thật ra phải gọi là chuyện tốt, bệ hạ đã không còn nhắc đến chuyện phát binh Lâu Lan.”

Tử Thanh nghe vậy cũng mừng, “Thật chứ? Bệ hạ quyết định nghỉ ngơi lấy lại sức, không còn có ý nghĩ xuất chinh Tây Vực ư.”

“Bệ hạ nói, chỉ cần tiểu quốc Tây Vực có lòng thuần phục Hán đình, thì không cần phải làm to chuyện.”

“Lòng thần phục…”

Tử Thanh nhớ tới trước đó vì sứ giả người Hán nhiều lần ngược đãi ngược sát người dẫn đường Lâu Lan, Oman nguyên là Quốc Vương Lâu Lan, dưới cơn nóng giận không còn cung cấp người dẫn đường, cũng không còn cung cấp nước và thức ăn cho Hán sứ.

“Chàng là đang lo lắng bệ hạ sẽ không từ bỏ ý đồ với Lâu Lan ạ?” Cô hỏi.

Để mặc Thiện Nhi gảy gảy ngọc quan trên đầu mình, Hoắc Khứ Bệnh cau mày nói: “Tính tình bệ hạ… Ta chỉ sợ…” Chàng thở dài, không nói thêm gì nữa.

“Chàng nói, là ngài có thể phái người khác xuất binh?” Tử Thanh đoán chừng.

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu: “Ta không biết, gần đây cũng không nghe nói bệ hạ có triệu kiến Tướng quân nào khác, có lẽ là bệ hạ đang chờ Lâu Lan có kế sách tạ lỗi.”

“Nhưng Oman cậu ấy…”

Tử Thanh hiểu Oman rất rõ, sau khi Hán triều đối đãi như thế với người Lâu Lan, cậu ta tuyệt đối sẽ không để Lâu Lan tổn hại tôn nghiêm cúi đầu trước Hán đình.

“Chớ sốt ruột, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến trước đã, nói không chừng sẽ có chuyển biến.” Hoắc Khứ Bệnh an ủi.

Còn chưa vào thu, Vệ Thiếu Nhi đã tự tay may cho Thiện Nhi mấy bộ đồ thu be bé, tài nghệ cắt may của bà rất tinh xảo, tất nhiên so với Tử Thanh không biết giỏi hơn bao lần. Tử Thanh cầm y phục mùa thu trong tay, mềm mại đâu ra đấy, đường may chặt khít tỉ mỉ giấu bên trong, không lộ một sợi chỉ.

“Mẹ à, tay nghề mẹ giỏi thật đấy.” Cô khen ngợi từ đáy lòng.

“Lớn tuổi rồi, chỉ có thể làm mấy bộ đồ con nít thôi.” Vệ Thiếu Nhi thở dài, “Quần áo Khứ Bệnh khi xưa đều là tự tay ta may, con không biết chứ, thằng bé phá y phục cực kì, ngày nào cũng, không phải mài rách chỗ này, thì chỗ kia bị toác một miếng lớn.”

Tử Thanh bế Thiện Nhi vỗ về nhè nhẹ, cười nhìn Vệ Thiếu Nhi, không biết sao đến liền nghĩ đến Zahim. Nghe nói Jindi nhận Lưu Triệt thưởng thức mà từ mã phu được đề bạt làm Quang Lộc đại phu, hiện hoàn cảnh Zahim chắc có lẽ sẽ khá hơn chút nhỉ? Không biết phải chăng là đã được ra khỏi Hoán Y đình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.