Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 174: Ánh tà dương Lâu Lan. Bốn



Sau khi hạ triều, Hoắc Khứ Bệnh nghe tin Tử Thanh rời phủ, bèn nghĩ ngay đến Jindi mà Tử Thanh vừa mới gặp.

Ngắn ngủi hai ba câu, thậm chí không cần Jindi nói rõ, hắn cũng đã biết Tử Thanh vì sao muốn giấu diếm hắn rời phủ.

Chàng chỉ xuất phát trễ hơn Tử Thanh nửa ngày, nhưng chậm hơn gần hai ngày mới tới Lâu Lan. Thứ nhất là vì ngựa Tử Thanh cưỡi đi là Huyền mã Tuyết điểm điêu đều là thiên lý mã ngàn dặm mới tìm được một, Hoắc Khứ Bệnh không thể không đặc biệt đến phủ Vệ Thanh chọn ngựa; thứ hai là chàng kém may mắn một chút, trên đường gặp phải bão cát, ngựa khó đi nửa bước, đợi chừng nửa ngày mới có thể tiếp tục đi tới.

Sau khi đến Lâu Lan, trong thoáng chốc không tìm được tung tích Tử Thanh, chàng bằng tìm trong đám thương lái thông thạo tiếng Lâu Lan đi nghe ngóng tin tức, mới biết Lâu Lan Vương đã biến mất hai ngày, tung tích không rõ. Lại dùng tiền nghe ngóng một bước tiếp theo, mới loáng thoáng nghe nói có người nhìn thấy Lâu Lan Vương cùng một cô gái cưỡi ngựa đi về hướng Bạch Long Đôi, sau đó không còn xuất hiện.

Thế là Hoắc Khứ Bệnh bỏ khoản tiền lớn mướn thương lái dẫn đường đến Bạch Long Đôi tìm, hai người mang theo đầy đủ nước và thức ăn, đi vào Bạch Long Đôi.

Mỗi khi người dẫn đường vạch một vị trí chỉ chỗ cát lún, lòng chàng đều không chịu nổi muốn chùng xuống.

Không đâu, Thanh nhi đi với Oman, Oman sẽ không để cho nàng bị lọt vào cát lún, chàng tự an ủi chính mình.

Vì không có phương hướng, cũng không có mục đích, người dẫn đường chỉ có thể dẫn chàng không điểm đích đi vào sa mạc rồi quay trở ra, cát vàng mênh mông, người nhìn vào mắt cũng cô tịch hoang vu cõi lòng…

Mãi cho đến hoàng hôn, Hoắc Khứ Bệnh mới nhìn rõ trên đỉnh cồn cát xuất hiện một con ngựa, trên lưng ngựa hình như còn chở một người, trong chớp mắt lớp áo bào quen thuộc kia cháy bỏng mắt hắn.

Chàng giục ngựa chạy gấp tới, người trên lưng ngựa quả nhiên là Tử Thanh, cô rạp mình trên lưng ngựa, vẻ mặt đờ đẫn, còn không năm cả cương, hoàn toàn phó mặc cho ngựa tùy ý đi đường.

“Cô nhóc này! Nhóc…”

Hoắc Khứ Bệnh bế cô xuống ngựa, lo lắng gọi, vừa gấp gáp lệnh dẫn đường lấy nước túi tới.

Vừa định rót nước vào trong miệng, Tử Thanh đưa tay nắm chặt túi nước đẩy ra, “Không, em không khát.”

“Nhóc…”

Tử Thanh chậm rãi dời tiêu điểm ánh nhìn lên chàng, kinh ngạc nhìn hồi lâu, mờ mịt nói: “Tướng quân, trời sắp tối rồi.”

“Ừ, trời sắp tối rồi, cô nhóc à, chúng ta về nhà thôi.”

Hoắc Khứ Bệnh đau lòng khẽ vuốt tóc bên tóc mai cô.

Tử Thanh nhổm dậy, nhìn về hướng Tây, ráng đỏ che kín bầu trời, một vầng tà dương như máu chậm rãi lặn xuống.

Khi sợi nắng chiều cuối cùng tan biến, trước mắt cô tối sầm, ngất đi.

Hoắc Khứ Bệnh đưa Tử Thanh về Trường An, trên đường đi cô lúc tỉnh lúc ngất.

Lúc bất tỉnh, cô hàm hàm hồ hồ nói mớ không ngừng; lúc thức, đa số đều là một câu không nói, chỉ ngẩn ngơ.

Hôm ấy, bọn họ nghỉ ngơi trên đường.

Hoắc Khứ Bệnh đưa túi nước cho cô, vì tay phải Tử Thanh cầm quýt, bèn duỗi tay trái tới đón nhận.

Vừa chạm tới, cô mới ý thức tay trái đã không lấy sức nổi, đến túi nước cũng không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống đất, đổ một vũng nước nhỏ.

“Tay em sao thế?” Hoắc Khứ Bệnh biến sắc.

Tử Thanh nhìn tay trái mình, từ từ nắm ngón tay lại rồi mở ra, bề ngoài không nhìn ra bất kỳ khác thường nào nhưng chính cô có thể cảm giác được, dù có cố gắng thế nào, ngón tay đã không thể nắm chặt, chứ chưa nói là cầm vật nặng.

“Không có gì, chỉ là bất cẩn trượt tay thôi.” Cô miễn cưỡng cười với chàng.

Hoắc Khứ Bệnh lại phát hiện đây tuyệt đối không phải chuyện sơ sẩy, nhăn chặt mày nói: “Có phải vết thương cũ trên vai tái phát rồi không?” Chàng vẫn còn nhớ rõ những gì hai năm trước Hình Y Trưởng đã nói, vết thương trên vai Tử Thanh đã tổn thương đến kinh mạch, không cẩn thận thì nguyên cả cánh tay sẽ phế bỏ.

“Không phải, có thể là mấy hôm nay quá mệt, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.” Tử Thanh chuyển quýt sang tay trái, đó là một quả quýt nhỏ, cô cười nhạy nói, “Chàng xem, không sao mà.”

Hoắc Khứ Bệnh không nói một lời, cầm trái quýt thả vào tay trái cô…

Tay trái không chịu được sức, dù cô cắn răng thế nào, cuối cùng cũng mềm oặt mất lực rủ xuống, hai trái quýt liên tiếp rơi xuống đất.

Nhìn quýt lăn tròn trên đất, mặt Tướng quân tái xanh, Tử Thanh lại nói không ra lời.

Hoắc Khứ Bệnh kéo cô lên ngựa, khoái mã lao vụt đến thành lớn gần nhất, dừng trước y quán, kéo cô vào để y công kiểm tra cánh tay cho cô.

Y công là một ông cụ râu bạc trắng, bắt mạch xong, lại lấy kim châm kiểm tra mấy huyệt đạo kinh mạch của cô, lắc đầu thở dài, hỏi Tử Thanh: “Có phải không cầm được vật nặng không?”

Tử Thanh gật đầu.

“Kinh mạch bị hao tổn.”

“Phải trị thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh vội hỏi.

Ông cụ lắc đầu, “Vết thương cô ấy vốn dĩ không nặng đến vậy, nhưng bản thân không cẩn thận, nhất định là đã đi nơi cực kì lạnh lẽo. Kinh mạch bị hao tổn mà sao lại còn để lạnh cóng, hầy… phế rồi, phế rồi.”

Nơi cực lạnh, Tử Thanh nhớ tới cái đêm mình nằm trong Bạch Long Đôi.

Trên đầu sao lấm tấm đầy trời, xa xôi, trong lành.

Dưới người cát vàng mênh mông, lạnh cóng, thấu xương.

Có lẽ là bị đông cứng khi đó chăng?

Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi dồn: “Lẽ nào không có cách khác? Thuốc có đắt cỡ nào cũng không sao, ông cứ nói phương thuốc là được.”

Ông cụ vẫn lắc đầu, “Không còn cách nào khác, kinh mạch không như những thứ khác, tổn hại chính là tổn hại, là không cách nào có thể cứu, trừ phi đầu thai làm lại từ đầu.”

“Ngươi… Đúng là đồ lang băm!”

Hoắc Khứ Bệnh cả giận, vứt tiền xem bệnh xuống, kéo Tử Thanh đi luôn.

Y công râu bạc trắng không phục, nói với theo sau lưng họ: “Lão phu là lang băm, hừ, có là thái y trong cung ở thành Trường An cũng không nói được câu gì khác đâu.”

“Tướng quân…”

Tử Thanh sợ chàng tức giận nhất thời quay lại gây sự với ông cụ, vội kéo chàng đi.

Đêm tới, họ ở lại khách điếm.

“Đợi về đến Trường An, ta sẽ đi mời Thái y lệnh đến xem cho em.” Hoắc Khứ Bệnh nói, “Em chớ nản chí.”

“Không muốn, em cũng là thầy thuốc, tự em tâm lý nắm chắc, mời thái y nhìn cũng là uổng công.” Tử Thanh ngắm nghía tay trái của mình, miễn cưỡng cười nói, “Với lại, chỉ là không thể cầm vật nặng thôi, cũng đâu phải việc gì ghê gớm.”

Hoắc Khứ Bệnh nghe cô cố ý phớt lờ nói, nhưng lại biết đến cùng với cô mà nói mang ý nghĩa thế nào, thuật bắn tên của cô giỏi nhường ấy nhưng từ đây đã không thể dùng cung tên nữa.

“Nhóc à…”

Chàng ngửa mặt lên trời thở dài, bao nhiêu bất đắc dĩ, bao nhiêu không nỡ đều hàm chứa.

Tử Thanh từ sau lưng nhẹ nhàng ôm chàng, dán mặt trên lưng chàng, hấp thu ấm áp từ trên người chàng truyền tới, ánh mắt đầy bi thương.

“Sao chàng không mắng em?” Cô thì thầm, “Em đã bỏ lại chàng và Thiện Nhi, sao chàng không mắng em?”

“Mắng em thì được gì à? Có quay lại một lần nữa, em vẫn sẽ làm như vậy.” Chàng thở dài, xoay người lại ôm cô.

Tử Thanh tựa đầu vào ngực chàng, “Em, chẳng làm được gì cả, chẳng làm được một chuyện gì cả.”

“Oman hắn…”

Chàng vừa mở miệng đã bị cô ngắt lời, “Chàng đừng hỏi em, em không muốn lừa dối chàng, nhưng em đã nhận lời cậu ấy là không thể nói.”

Hoắc Khứ Bệnh không hỏi tiếp, chỉ thở dài ôm chặt lấy cô.

Sau khi về lại Trường An, Tử Thanh không nhắc tới chuyện ở Lâu Lan một lời, mỗi ngày đều chỉ chơi với Thiện Nhi. Cô vốn ít nói, qua chuyến này, càng thêm tư lự..

Năm Nguyên Sóc thứ sáu, đầu xuân.

“Bệ hạ ban chỉ, ngày mai đi săn ở cung Cam Tuyền, lệnh hai chúng ta theo cùng.”

Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống giường, cau mày nhìn Tử Thanh. Thánh dụ không phải do chính Lưu Triệt ban ra ngay trước mặt, mà là đợi Hoắc Khứ Bệnh hồi phủ mới sai người truyền chỉ, vốn dĩ không cho chàng có đường trống thối thoác.

Nhìn bề ngoài mà nói, sắc mặt Tử Thanh như thường, hờ hờ hững hững, cũng không hề tỏ ra miễn cưỡng, chỉ hỏi: “Phải đi mấy ngày?”

“Chắc tầm năm ba ngày.”

Mấy năm nay Lưu Triệt đều vào cung Cam Tuyền từ tháng năm, ở mãi đến tháng tám mới về. Lúc này chỉ mới đầu xuân, hiếm khi thấy Lưu Triệt có nhã hứng đi săn như này.

“À, vậy em chuẩn bị quần áo.”

Hoắc Khứ Bệnh thấy cô không hề phản ứng, cho là cô chưa nghe rõ, nhắc nhở: “Trong ý chỉ của bệ hạ, muốn em cũng cùng đi.”

“Em biết.”

“Nhưng cánh tay em không dùng sức nổi, làm sao đây?”

“Cưỡi ngựa không lo.”

“Nếu nàng không muốn, ta có thể từ chối cho nàng.”

“không sao, cũng chỉ là một chuyến đi săn, ra ngoài một chút cũng tốt.” Dáng vẻ cô cứ như đang nói về chuyện chẳng liên quan gì đến mình, đứng dậy bảo: “Em đi gói ghém quần áo.”

Hoắc Khứ Bệnh kéo tay áo cô, bình tĩnh nhìn cô, “Nhóc này, em có biết không, em cứ thế này làm ta rất lo lắng.”

Tử Thanh khựng người, chậm rãi xoay lại, cố hết sức nặn ra vẻ tươi cười, “Em không sao.”

Nụ cười cô lơ mơ, mơ hồ giống như một người đang nằm mơ, Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy vừa đau lòng vừa lo lắng, từ dạo từ Tây Vực trở về, cô vẫn luôn thế này, khiến chàng cảm giác như rằng mình chỉ đưa được xác cô về, còn hồn cô đã ở lại Bạch Long Đôi.

“Lại đây, ngồi xuống đây.” Chàng vỗ vào giường bên cạnh mình.

Tử Thanh ngoan ngoãn theo lời ngồi xuống.

Chàng nhìn cô, nhẹ vờn đùa tóc mai bên trán, trầm tư hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: “Oman chết rồi, đúng không?”

Tử Thanh giương mắt, yên lặng nhìn xem hắn. Từ sau khi đón cô từ Bạch Long Đôi về, đây là lần đầu tiên Hoắc Khứ Bệnh hỏi cô vấn đề này, trước đó chàng chưa từng nhắc đến.

“Đúng không?”

Nhìn vào mắt cô, chàng biết, dù phải máu me đầm đìa, nhưng nhất định mình phải giúp nàng ấy vạch trần vết thương, nếu không, cô bây giờ chính là đứa bé năm đó vì không muốn gặp người mà trốn vào núi thẳm.

Tử Thanh kinh ngạc nhìn chàng, qua hồi lâu, mới nói: “Em không nói được, cậu ấy… cậu ấy không muốn để cho ai khác biết.”

Hoắc Khứ Bệnh tha thứ mà hiểu rõ cười nhẹ, “…Ta có thể hiểu được, Oman là người như thế đó, hắn có ngạo khí và tôn nghiêm của mịn.”

Tử Thanh cúi đầu, ánh mắt vô thần nhìn bàn tiệc.

“Trước đó vài ngày, Lâu Lan tân vương vào chỗ. Bọn hắn vẫn luôn không có tìm được Oman, không có ai biết tung tích của hắn.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn qua nàng nói, “Ngươi biết ta vì sao chưa hề cũng không hỏi qua ngươi chuyện này a?”

Tử Thanh lắc đầu.

“Bởi vì từ giây phút ta gặp được em, ta đã biết Oman đã chết.”

Tử Thanh ngẩng lên, không hiểu nhìn chàng.

“Cậu ấy tốt với em như vậy, nếu không phải cậu ấy đã chết, sao lại để em lại một mình trong sa mạc chứ.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô, chậm rãi nói.

Tử Thanh ngơ ngốc, hai mắt từ từ đong đầy nước mắt, sau đó trào ra, không thành chuỗi, mà vỡ vụn rơi xuống thưa thớt.

“Cô ngốc!”

Hoắc Khứ Bệnh ôm cô vào lòng mình, đầu cô gác lên ngực chàng, cố gắng gượng, tiếng nức nở bị đè nén thật lâu giờ mới thoát khỏi cánh môi…

“Em không đến kịp, không đến kịp…” Cô nghẹn ngào, “Cậu ấy bị đâm trúng hai đao, trên đao có độc, không thể nào cầm máu được…”

Chàng ôm cô, vỗ lưng cô nhè nhẹ.

“Vì để em còn về được Hán đình, Oman đã dẫn thích khách vào Bạch Long Đôi, mãi đến lúc đó, em, em mới biết cậu ấy đã trúng đao…” Lời chôn giấu tận đáy lòng nhiều ngày, rốt cục cô đã có thể thổ lộ, “Cậu ấy vẫn luôn suy nghĩ cho em, vẫn luôn suy nghĩ cho em, đến chết cũng ở đấy suy nghĩ cho em… Nhưng em chẳng làm được gì cả, chẳng làm được gì cả…”

Chàng có thể cảm giác được cơ thể cô đang run rẩy, phần cực kỳ bi ai và bất lực kia, chàng cũng cảm nhận lây, cũng làm chàng càng thấy đau lòng.

“Cậu ấy muốn em đẩy cậu ấy vào dòng lưu sa, cậu ấy nói, cậu muốn Hoàng đế triều Hán mãi mãi không thể nào biết được tung tích của mình. Cậu ấy là đức Vương của Lâu Lan, không phải thịt cá trên thớt…”

Hoắc Khứ Bệnh cọ cọ tóc trên đỉnh đầu cô, gượng cười nói: “Đúng là điệu bộ của Oman, đến phút cuối cùng, vẫn biểu hiện tôn nghiêm đến cuối, có chết, cậu ấy cũng tuyệt đối không muốn kẻ địch vừa lòng đẹp ý.”

“Em nhìn thấy cậu ấy nhìn xuống, em không ngờ là cát sẽ chìm nhanh đến như vậy, người lập tức đã không còn, một chút vết tích cũng không còn,…” Tử Thanh khàn khàn nói, cô căm hận sự bất lực của mình, “Cậu ấy chết, nhưng em chẳng làm được gì cả, chẳng thể làm gì cả…”

Chàng dùng hết sức ôm chặt cô, thở thật dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.