Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 179: Tiếng đàn chưa tuyệt. Năm



Bình minh hôm đấy, lại thấy một bệnh nhân tắt thở, Tử Thanh quay người ra khỏi phòng tử, vô lực ngồi thụp xuống chân tường, nhìn đám du tước bịt mặt đang từ một phòng khác khiêng thi thể ra, một trong số đó chính là Công Tôn Dực… Cô lẳng lặng nhìn, trước mắt mờ mịt dần.

Ngẩn ngơ một lúc, nhớ đến mình còn phải đi rửa tay thay y phục trước, cô vừa định đứng dậy, đã thấy một y công râu dài bước từ trong phòng ra lảo đảo rồi té xuống đất. Cô hối hả lên đỡ, bàn tay chạm đến nóng hổi, lấy làm kinh hãi…

“Chớ đụng ta, tự ta vào bên trong đi nằm.” Y công râu dài chậm chạp đứng lên, ánh mắt tuyệt vọng, “Các cậu cũng chớ thử nữa, mau rời đi, vô dụng.”

Tử Thanh nhìn ông vịn tường chậm rãi đi vào buồng trong, ngơ ngẩn.

Nắng trời yếu ớt lạnh lẽo, không thể mang đến chút hơi ấm nào, toàn bộ lý Phượng Minh âm u đầy tử khí, đến cả tiếng gà gáy chó sủa cũng không nghe thấy, tràn ngập mùi chết chóc.

“Ông ấy nói đúng đó, nếu cô không đi, chúng ta phải chết cùng bọn họ ở đây!” Y công trẻ lùi lại mấy bước, trong ánh mắt là sợ hãi và tuyệt vọng đủ loại

Hắn xoay người chạy như điên cuồng.

Dõi theo bóng lưng hắn, Tử Thanh còn đang ngẩn ra, thì nghe thấy tiếng Đế Tố đứng cửa lý cao giọng gọi cô, “Tử Thanh, Hình Y Trưởng đến! Hình Y Trưởng đến! Cô nghe thấy không?”

Nghe thấy lão Hình tới, Tử Thanh vui mừng khấp khởi, chợt thấy dấy lên hy vọng. Y thuật lão Hình cao hơn cô nhiều lần, nói không chừng có thể nghĩ ra phương thuốc trị dịch bệnh.

“Nghe!”

Cô vội ra đến cửa, nhìn thấy Hình Y Trưởng đứng cùng Đế Tố, kéo khăn che mặt vải, thi lễ: “Hình Y Trưởng!”

Thấy mặt cô tiều tụy mỏi mệt, Hình Y Trưởng lắc đầu thở dài: “Được rồi được rồi, đến lúc nào rồi, còn thi lễ gì nữa.”

“Hai y công ở cùng với cô đâu?” Đế Tố ngạc nhiên nói.

Ánh mắt Tử Thanh ảm đạm, “Một người vừa nhiễm bệnh, còn một người… vừa đi.”

“Đi! Dẫn ta vào xem.” Hình Y Trưởng tự mình tìm một tấm khăn bịt kín mũi miệng.

“Dạ.” Tử Thanh bịt lại khăn, dẫn Hình Y Trưởng vào. Hình Y Trưởng bắt mạch, lại kiểm tra mũi miệng người bệnh, lại lấy kim châm thăm dò, nhíu mày thật lâu, mới ra ngoài.

Sau đó, hai người rửa tay thay y phục, mới ra lý Phượng Minh.

Hình Y Trưởng vẫn nhăn mày trầm tư, Tử Thanh biết ông đang tự tìm y phương, nên không dám mở miệng quấy rầy.

Đế Tố vội hỏi: “Có biện pháp điều trị chứ?”

Hình Y Trưởng không đáp, xoay qua hỏi Tử Thanh: “Mấy đứa đã thử đơn thuốc nào rồi?”

Tử Thanh bèn báo lên ba đơn thuốc đã thử qua, thẹn nói: “Đáng tiếc y giản đọc được quá ít, phương thuốc đều không có tác dụng, người vẫn cứ chết…”

“Không thể trách các ngươi, loại dịch bệnh mãnh liệt này ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua, cũng không biết sẵn phương thuốc nào có thể dùng.” Hình Y Trưởng hiếm khi không mắng người, “Ta chỉ có thể thử một chút, không nắm chắc. Phương thuốc thứ hai vừa rồi của cô, thêm vào mấy vị thuốc, chúng ta có thể thử lại!”

“Rõ!”

Dẫu sao cũng ở trong quân nhiều năm, việc đề phòng dịch bệnh trong quân là khắc nghiệt nhất, Hình Y Trưởng làm việc khá sấm rền gió cuốn, lập tức viết phương thuốc, Tử Thanh liền cùng Đế Tố về trong thành bốc thuốc.

Ngay sau đó, do dược liệu khan hiếm, tất cả dược liệu ở y quán các nơi trong thành Quảng Mục đều bị gom gọn, do tặc tào trông giữ, người bình thường cơ bản sẽ không lấy được.

Lúc phối dược, Tử Thanh kéo ngăn tủ chứa ma hoàng, thọc tay vào, chỉ bốc được có một nắm nhỏ, mới trút toàn bộ thuốc thế ra, thấy ma hoàng đúng là chỉ còn một nắm nhỏ.

“Sao vậy?” Đế Tố giúp cô bốc mấy loại dược liệu khác, nhìn sang bên này thăm dò, “… tới đáy rồi? Hi vọng Tướng quân có thể điều được ít dược liệu từ phía Quận trưởng bên kia. Chỗ hương Ngũ Bộ cũng đang kêu gào không đủ, còn lương thực nữa, từ khi chúng ta phát cháo phía bên này, dân lánh nạn phóng tới mỗi lúc một nhiều, hầy…”

Nạn dân đến càng nhiều, nghĩ là có nhiều chỗ gặp nạn, mà Huyện lệnh chịu phát cháo thì lại ít. Nạn dân tụ tập đến càng nhiều, dịch bệnh càng lan tràn càng nhanh. Trước mắt, Tử Thanh chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Tướng quân, mong chàng có thể khiến Quận trưởng Sóc Phương áp dụng biện pháp hữu hiệu để bố trí dân lánh nạn thích đáng, cũng mong chàng sớm ngày đưa lương thực và dược liệu về.

Tuy có Huyền mã, lại có du tước dẫn đường, nhưng vì cơn lũ Hoàng Hà, rất nhiều con đường bị phá hủy, làm bọn Hoắc Khứ Bệnh không thể không chuyển lộ trình, vòng vèo rất nhiều đường rốt cuộc mới đến huyện Sóc Phương.

Mấy ngày nay Quận trưởng Sóc Phương liên tiếp nhận tấu báo tai họa các huyện gặp phải, đã sứt đầu mẻ trán. Giữa lúc đó, lại thấy Đại Tư Mã Phiêu Kỵ Tướng quân từ trên trời giáng xuống, Quận trưởng sợ muốn chết. Đến khi nghe Hoắc Khứ Bệnh nói huyện Quảng Mục cũng gặp lũ lụt, dân tị nạn rất đông, còn xuất hiện dịch bệnh, yêu cầu ông ta nhanh chóng tăng cường chuyển đến lương thực dược liệu, Quận trưởng đúng là không thể làm được gì.

Do lương thực dược liệu trong huyện Sóc Phương vốn là có hạn, huyện Lâm Nhung tấu lên trước tiên, Quận trưởng đã sai người đưa qua một chút. Ngay sau đó tấu trình các huyện khác liên tiếp đưa đến, Quận trưởng đành phải điều động lương thực dược liệu từ mấy huyện chưa gặp tai họa như Tu Đô, Hô Đạo, Dũ Hồn, Cừ Sưu, nhưng đường sá khó đi, lương thực dược liệu vẫn chưa vận chuyển đến.

Có câu không bột đố gột nên hồ, quận Sóc Phương vốn là quận mới, lương thực dự trữ các loại đều có hạn, không so được các quận khác. Hoắc Khứ Bệnh cũng biết có ép Quận trưởng cũng vô dụng, đành nhẫn nhịn chờ đợi điều động lương thực dược liệu.

Không ngờ, mới qua hai ngày, Quận trưởng lại nhận được tấu từ huyện Quảng Mục, ở Quảng Mục đã xuất hiện bệnh dịch, lan tràn cực nhanh.

Sau khi Hoắc Khứ Bệnh biết được run lên trong lòng, vừa lúc có lương thực điều động từ huyện Tu Đô đã đến, chàng vội vàng ra lệnh vận chuyển về Quảng Mục, tự mình cũng phóng ngựa quay về.

Lúc này Vệ Kháng, cũng đã vào đến huyện Quảng Mục.

Dầu sao thì cậu ta vẫn còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng dân lánh nạn khắp chốn, xác thối trên đường, mới chân chính hiểu được khó khăn lũ lụt dịch bệnh ở dân gian, thấy ven đường người bị dịch bệnh chết rất thảm, thầm hoảng loạn, dùng khăn vải bịt mặt từ sớm, cho đến cổng thành lại bị ngăn lại.

“Lớn mật! Ngay cả ta cũng dám cản, ta là Nghi Xuân Hầu, phụng ý chỉ bệ hạ đến đây tìm Phiêu Kỵ Tướng quân.”

Du tước thủ thành nghe vậy, vội nhường ra một đường, lại hỏi: “Xin hỏi quân hầu, bệ hạ có phái y công đến đây không?”

“Đương nhiên, cước trình họ chậm hơn ta chút ít, đang ở phía sau.” Vệ Kháng hỏi, “Phiêu Kỵ Tướng quân có ở trong thành chứ?”

“Hồi bẩm Quân hầu, mấy ngày trước Phiêu Kỵ Tướng quân từng tới đây, thấy nạn dân ở Quảng Mục rất nhiều, đêm ấy ngài đã đi huyện Sóc Phương tìm Quận trưởng, chưa trở về.”

Thì ra biểu huynh không có ở đây, Vệ Kháng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Còn Phiêu Kỵ Tướng quân phu nhân thì có không?”

“Ở đây ạ.”

“Nàng ấy ở đâu?”

“Phu nhân theo Huyện úy đi lý Phượng Minh, vẫn chưa trở về.”

“Lý Phượng Minh?”

Du tước ngừng đoạn, “Huyện lệnh đã đưa toàn bộ người nhiễm dịch bệnh vào lý Phượng Minh, Tướng quân phu nhân đang cùng y công ở đó thử thuốc, muốn mau chóng tìm ra phương thuốc đúng để chữa bệnh.”

Vệ Kháng đứng tại chỗ, ngẩn người — trước khi đi cha cũng đã nói, cô ấy là Mặc nhân, tuyệt đối không chối từ với những loại chuyện như thế này. Huống hồ cậu ta cũng đã từng gặp người nhiễm bệnh dịch, người chết, trước đó cậu ta còn rất lo lắng, dịch bệnh mạnh mẽ thế, ai nấy đều muốn tránh đi, nhỡ Tử Thanh không muốn đi cứu bệnh nhân thì làm thế nào mới phải?

Không ngờ, chưa cần mình đôi câu vài lời, cô ấy đã đi.

Nếu lúc này cô ấy bị lây nhiễm dịch bệnh, vậy thì mình về Trường An cũng dễ dàng bàn giao. Nghĩ đến đây, không biết sao, Vệ Kháng cảm thấy điều đó quả thật làm người không thoải mái.

“Làm thế nào để đến lý Phượng Minh?

“Đi theo hướng Tây Nam, cưỡi ngựa cỡ một chén trà ắt sẽ đến.”

Nghe vậy, Vệ Kháng không vào thành, cưỡi ngựa thẳng tiến lý Phượng Minh.

Nắng trời cũng không gắt, có lẽ là vì mấy ngày liền bôn ba mệt nhọc, trước mắt Vệ Kháng hơi mờ mịt, hít thở không thông suốt, sau khi tung người xuống ngựa phải dựa vào mình ngựa thở hào hển, đồng thời cũng kéo khăn bị mặt xuống hít thở không khí. Vừa lúc gặp một xe chất đầy xác đi thiêu, cậu cuống quýt bịt mũi tránh sang một bên, hỏi du tước bảo vệ gần đó.

“Phiêu Kỵ Tướng quân phu nhân có trong ấy không?”

Du tước gật đầu, “Có! Đang thử thuốc cho bệnh nhân?”

Vệ Kháng ngập ngừng, muốn cất bước đi vào trong, lại bị du tước ngăn lại.

“Không có chỉ lệnh của Huyện Úy đại nhân, không được vào!”

“Lớn mật, ta là Nghi Xuân hầu! Chẳng lẽ còn phải nghe Huyện Úy mới được.”

“Quân hầu bớt giận, Huyện Úy đại nhân không muốn người bên ngoài bị nhiễm dịch bệnh, cho nên mới hạ lệnh, bên trong đó đều là người nhiễm bệnh dịch, tội gì ngài phải đi vào?” Du tước khuyên nhủ.

Sao Vệ Kháng không biết, nhưng cậu ta cần nhìn thấy Tử Thanh, thấy Tử Thanh chạy vội từ lý Phượng Minh ra, cuối cùng sắc mặt đã đầy vui mừng…

“Được cứu rồi được cứu rồi! Rốt cuộc đã tìm được toa thuốc!”

Du tước nghe vậy cũng vui vẻ nói: “Có thể trị bệnh này rồi ư?”

Tử Thanh gật đầu lia lịa, hoàn toàn chưa nhìn thấy Vệ Kháng bên cạnh, giao một thẻ thư ba cạnh cho du tước, “Chiếu theo đơn thuốc này, lập tức xin Huyện Úy đại nhân đưa dược liệu đến! Phải nhanh đấy!”

“Rõ!”

Một du tước nhận thẻ thư cất vào trong ngực, phóng ngựa đi ngay.

Mấy ngày nay, nhìn thấy bệnh nhân chết đi từng người một, Tử Thanh và Hình Y Trưởng không ngừng sửa đổi phương thuốc, rốt cuộc tìm được cách trị đúng chứng bệnh, người uống thuốc vào đã hạ sốt, nốt ban tím đen trên người cũng lặn bớt. Cô thở phào một hơi, mệt mỏi vặn người, đến lúc này mới nhìn thấy Vệ Kháng ở bên cạnh chưa lên tiếng.

Cô sửng sốt, một lát sau thi lễ: “Sao Quân Hầu phải đến đây?”

“Bệ hạ…” Vệ Kháng thốt ta hai chữ xong, cũng không biết làm sao nói tiếp.

“Là muốn giết ta à?”

Tử Thanh rất rõ mối thù hận của Lưu Triệt về cô, ông ta sẽ không tha thứ một người bẻ gãy thanh vũ khí tuyệt thế sắc bén yêu dấu của mình, ông ta sẽ tha thứ Hoắc Khứ Bệnh, nhưng lại tuyệt đối sẽ không tha cho cô.

Nghe vậy, Vệ Kháng đứng đực ra nhìn Tử Thanh, ánh mắt bình tĩnh của cô càng làm cậu ta không nắm chắc trong lòng.

Mãi lâu sau, cậu mới nói: “… là sai ta tới truyền chỉ, gọi biểu huynh trở về.”

“Chàng đã đi huyện Sóc Phương vời Quận trưởng điều động lương thực dược liệu.”

“Ta biết.”

Tầm mắt Tử Thanh dừng nơi nào đó xa xa, như đang suy ngẫm điều gì, nhưng ngay sau đó cô thu tầm mắt, bảo Vệ Kháng: “Đây là chỗ thu xếp cho người mắc bệnh ở, ngài ở đây có nhiều bất tiện, tốt nhất vẫn nên vào trong thành chờ Tướng quân. Còn chuyện kia, ta sẽ không để cho ngài khó xử.”

“Chuyện…, chuyện gì?”

Tử Thanh cố cười một tiếng, không nói gì nữa, quay người đi vào bên trong.

Vệ Kháng dõi theo bóng lưng cô, trong đầu nghĩ đến “chuyện kia” …

Rốt cuộc là cô ấy ám chỉ chuyện nào?

Chẳng lẽ là ám chỉ chuyện bệ hạ muốn cô ấy chết?

Không để hắn khó xử? Cô ấy phải làm gì mới có thể không để hắn khó xử chứ?

Vệ Kháng là tên cơ bắp, mấy chuyện đoán độ này cậu vốn chẳng am hiểu, tự dưng thấy choáng đầu, vừa định đuổi theo mấy bước hỏi cho rõ, nhưng không ngờ lại lảo đảo té ra đất.

“Quân hầu! Quân hầu! …” Du tước thủ vệ vội tiến lên đỡ cậu.

Tử Thanh nghe tiếng, ngoảnh lại nhìn.

Du tước sờ đến Vệ Kháng đã thấy không đúng, cuống quýt gọi Tử Thanh: “Phỏng tay! Cả người ngài ấy rất nóng!”

Ngay lúc này, triệu chứng như thế chỉ có thể đại biểu một chuyện, Tử Thanh vội chạy tới, giúp đỡ Vệ Kháng dậy, đưa tay qua bắt mạch cậu, quả nhiên giống như mạch mắc dịch bệnh, mới dìu cậu ta vào lý Phượng Minh.

“Ta sao rồi?”

Tử Thanh không đáp, Vệ Kháng trơ mắt nhìn mình bị Tử Thanh dìu vào một gian phòng, sau đó lại thấy Hình Y Trưởng.

“Sao thằng bé này cũng tới rồi?” Hình Y Trưởng nắm tay thăm dò, thử nhiệt độ trán, lật mí mắt, nắm vuốt cằm nhìn bựa lưỡi, thở dài, “Sao mi cũng nhiễm mất rồi?”

Vệ Kháng thế mới biết mình cũng đã nhiễm dịch bệnh, những người nằm vật xuống ven đường kia, thi thể chất trên xe đẩy đi thiêu kia, từng cảnh tượng lập tức hiện ra trước mắt. Cậu kinh hoảng bắt lấy Tử Thanh, “Ta không được chết, ta không muốn chết…”

“Yên tâm đi, cậu sẽ không sao.” Tử Thanh nói.

Hình Y Trưởng cười khà khà nói: “Thằng nhãi cậu may mắn lắm, ta vừa sửa xong phương thuốc, cậu muốn chết à, còn chưa chết được!”

“Có thể cứu?”

“Đương nhiên là có thể, chờ dược liệu đưa tới, sắc thuốc xong uống vào, sẽ không sao.”

Liên tiếp bận rộn mấy ngày đêm, Hình Y Trưởng càng lộ vẻ mệt mỏi, cộng thêm đã thả lỏng được tâm sự, vừa nói, đã dựa tường thiếp đi.

“Ta thật sự sẽ không sao chứ?” Vệ Kháng không yên tâm hỏi Tử Thanh.

“Ừm, đã cho người đi lấy dược liệu.”

Tử Thanh gật đầu, dìu cậu ta nằm xuống giường, cũng không muốn nhiều lời với cậu, tự mình đi đến cạnh cửa, dựa vào khung cửa ngồi trên bậc đất đắp, vừa chờ dược liệu, vừa nghĩ đến xuất thần…

Quả nhiên không lâu lắm, Đế Tố tự đưa dược liệu tới.

Tử Thanh ra đón, nhìn thấy dược liệu trên xe thì ngẩn người, “Chỉ có ngần ấy ư? Sao đủ?!”

Nom Đế Tố còn rầu rĩ hơn cô, “Mấy vị thuốc trong đơn đều không dư nhiều, ta đã lấy hết toàn bộ, lại phái người sang hương đình gần đây gom góp. Không phải Tướng quân đã đi chỗ Quận trưởng sao, lại còn tấu lên Trường An, hẳn là sẽ có số lớn dược liệu đưa tới ngay thôi.”

Tử Thanh không biết làm sao, trước mắt cũng đâu còn cách gì khác, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu người trước.

Đế Tố giúp cô chuyển dược liệu vào lý Phượng Minh, trên đường như sực nhớ ra, hỏi: “Ta nghe du tước nói, Nghi Xuân Hầu đến đây tìm cô và Phiêu Kỵ Tướng quân à.”

“Ừm.”

“Người đâu?”

“Hắn cũng nhiễm bệnh rồi, đang nằm trong kia.”

“Ơ…” Đế Tố lắc đầu thở dài, “Tới thật đúng lúc. Hắn đến tìm các người để làm gì?”

“Đến truyền ý chỉ, bệ hạ cho Tướng quân về Trường An đi.”

Đế Tố ngẩn ra chốc lát, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Đúng rồi, theo lý Phiêu Kỵ Tướng quân đang được thánh quyến sủng ái, sao bệ hạ cắt cử ngài đến đóng giữ Sóc Phương? Chưa đến mấy ngày, lại gọi về gấp, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Động tác trên tay Tử Thanh hơi khựng lại, một lát sau, lại tiếp tục bù đầu, lấy cân thuốc ước lượng dược liệu, cho vào nồi sắc thuốc, “Quân tâm khó dò, ai mà đoán được… Cậu đi nhóm lửa đi, chúng ta phải nhanh chút.”

“Ừm.”

Đế Tố vội đi nhóm lửa, cuối cùng không hỏi nữa.

Sắc trời dần tối, Hình Y Trưởng nghỉ ngơi đã tỉnh, thấy thuốc trong nồi đã sắc xong, bèn cùng Tử Thanh múc thuốc đi đút bệnh nhân. Rất nhiều bệnh nhân đã sốt đến hôn mê, phải dùng ống và muỗng bạc cưỡng ép đổ vào.

“Uống thuốc đi.” Tử Thanh đánh thức Vệ Kháng.

Vệ Kháng sốt đến hơi mơ màng, cũng may thần trí hoàn toàn tỉnh táo, mở to mắt, chống lên thân thể, nhìn trước mắt chén kia đen sì dược đạo: “Uống ta liền không sao đi?”

“Ừm.”

Tử Thanh kê bát lại gần miệng cậu, Vệ Kháng không chê đắng, từng ngụm từng ngụm uống.

Lúc này, bao thuốc gian ngoài đã thấy đáy, mà trong số dược liệu còn lại, thiếu ba vị thuốc trong phương thuốc, đã không thể dùng.

Một đêm trôi qua, trời đã tờ mờ sáng, Hình Y Trưởng thức dậy xem bệnh nhân, lại thấy Tử Thanh đang ngồi dựa dưới chân tường.

“Tử Thanh!” Không biết cô bị làm sao, ông thử thăm dò gọi một tiếng.

Sau một lúc lâu, cũng không nghe thấy Tử Thanh trả lời, Hình Y Trưởng định đi qua đó xem đến cùng cô thế nào.

“Đừng tới đây!”

Tử Thanh nói rất nhỏ, chậm rãi gượng người dậy, trên khuôn mặt cô dưới ánh nắng sớm mai đã đỏ hồng vì bệnh.

“Mi! Mi nhiễm dịch rồi sao?!” Hình Y Trưởng vội la lên, “Sao mi… trước mắt dược liệu đang thiếu, sao mi cứ phải vào lúc này…”

“Hình Y Trưởng, nếu ngài nhìn thấy Tướng quân, chuyển lời giúp cháu, bảo chàng chăm sóc Thiện Nhi thật tốt…” Tử Thanh đợi lâu như vậy, chính là vì một câu nói.

“Con bé này, nói ngốc nghếch gì thế!” Hình Y Trưởng vừa đau lòng vừa tức giận, “Không phải bọn nó đã đi điều động rồi sao? Dược liệu mới chẳng mấy chốc sẽ được đưa tới, mi sẽ lập tức không sao, muốn nói thì tự mi đi mà nói.”

Tử Thanh giả lơ như không nghe thấy, nói tiếp: “…đừng để Thiện Nhi lại thành Trường An, phải ở bên cạnh chàng mới được.”

“Mi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.