Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 57: Đường về. Bốn



Vừa ăn bánh chiên xong, Midi vén mành lều vào đến, thấy Oman cởi khăn che mặt, hơi ngẩn ra, do dự bảo hắn: “Nói không chừng ở chỗ này sẽ có người nhận ra cậu, vẫn nên bịt lại đi.”

Oman lạnh lùng nhìn hắn: “Đứa nhỏ đã hạ sốt, chắc không có gì đáng ngại, đơn thuốc cũng đã đưa cho các ngươi, bọn ta đi được chưa?”

Nghe vậy, Midi hơi có phần khó xử, xoa đôi bàn tay nói: “Tuy đứa nhỏ đã hạ sốt, nhưng mà… hai người có thể chờ đến mai hãy đi không? Ta với Zashim đều lo lắng khi đêm tới, các cậu biết đấy, lúc nửa đêm luôn là lúc sốt dữ nhất.” Hắn nhìn Tử Thanh, ý cầu xin trong mắt.

Vốn dĩ không nắm chắc về tình trạng bệnh của đứa nhỏ, giờ rứt ra rời đi Tử Thanh cũng không yên tâm lắm, đang khó xử trong lòng

“Đến bình minh ngày mai đi, ta lo là lo ban đêm… hơn nữa, gió tuyết bên ngoài mỗi lúc một lớn, cũng không thích hợp lên đường.” Midi lại nói.

Thu biểu lộ của Tử Thanh vào trong mắt, Oman mỉm cười, bịt lại khăn mặt, đáp: “Được, vậy chúng ta sẽ chờ lại cho đến khi trời sáng.”

Midi vui mừng, nói: “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu bịt mặt, sẽ không ai dám đến hỏi cậu là ai, tất cả đã có ta cản trở.”

Oman chỉ hừ đáp, cũng không hề có ý cảm kích.

Đêm dần khuya, ý lạnh thấm người, lửa chậu than trong lều thi thoảng tí tách.

Tử Thanh cong gối ngồi dưới đất, nửa tựa bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, đứa bé ngủ trên giường ngay bên cạnh, chỉ cần nó khẽ nhúc nhích hay hơi thở không thuận, cô lập tức dậy kiểm tra. Zashim cũng nửa dựa vào giường, lo cho con giống vậy. Vì sợ hơi than hun bé, chậu than đặt cách giường khá xa, Midi và Oman vây quanh chậu than, im lặng khoanh tay.

Trong trướng đầy tĩnh lặng, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng gió gào thét bên ngoài.

“Lạnh không?”

Lúc Zashim vỗ về con đụng phải tay Tử Thanh, rất lạnh, thấy Tử Thanh phong phanh như thường ngày, quan tâm hỏi.

Tử Thanh mỉm cười lắc đầu, thuận tay đắp kín mền lông cừu cho bé.

Vốn đã cảm kích Tử Thanh giúp con trai hạ sốt, cộng thêm nhìn thấy cô rất tận tâm với con mình, Zashim cực kỳ biết ơn cô, lập tức thủ y bằng da dê của mình ra, khẽ nói: “Đeo vào đi, ở đây không giống Trung Nguyên các người, đông cứng chết người đấy.”

“Không cần.” Tử Thanh vội nhã nhặn từ chối, “Tôi cũng có thủ y…” Dứt lời tìm thử, mới nhớ bộ thủ y Hoắc Khứ Bệnh cho đã để trong túi treo yên ngựa, không mang theo trên người.

Zashim vẫn đẩy thủ y tới, nhẹ giọng: “Cầm đi, còn áo choàng này nữa, cũng chỉ để đàn ông mặc, ngươi mặc không quá ấm. Chờ trời sáng, ta lệnh người tìm một chiếc cho ngươi, trước khi xuất giá áo ta vẫn còn.”

Nghe thấy, Tử Thanh trợn to mắt, nhìn cô không thốt ra lời.

Midi ngồi bên chậu than cũng quay qua, ngạc nhiên hỏi Zashim: “Ngài muốn đưa áo choàng mình cho cậu ấy mặc ư?”

Zashim đương nhiên nói: “Cô ấy là cô nương gia, mặc mãi y phục đàn ông sao được, khó coi lắm.”

“Cô ấy là một cô nương?!” Midi kinh ngạc nhìn Tử Thanh, choàng tỉnh, “Thảo nào nom nhã nhặn thế, ta còn tưởng là do còn nhỏ tuổi. Sao cô phải giả trai thế?” Câu sau dĩ nhiên là hỏi Tử Thanh.

Xấu hổ vô cùng, Tử Thanh ngượng ngùng nói: “…ở đại mạc…như thế… thuận tiện hơn…” Cô bất an quay đầu nhìn Oman, Oman vẫn cúi đầu châm lò lửa, không nhìn rõ nét mặt hắn.

Lời nói đầy mập mờ song Midi lại tự ngẫm hiểu ra: “Khách thương qua lại bên ngoài thật hiếm khi gặp được nữ tử, cô giả trang thành đàn ông là để đi đường thuận tiện, đúng không?”

Tử Thanh chỉ đành gật đầu.

Ánh mắt Zashim càng thêm mấy phần thương hại: “…Thật là không dễ dàng.”

Midi nhìn Tử Thanh, như suy nghĩ gì, đột nhiên lại xoay qua Oman, vừa mừng vừa sợ nói: “Thảo nào cậu đi chung với cô ấy… thì ra cậu cũng đã thành hôn.”

“Không có…” Tử Thanh lúng túng không biết nên giải thích thế nào, “Bọn tôi không phải…”

Cho đến lúc này, Oman mới ngẩng lên, nhìn Tử Thanh cười cười, không nói.

“Suỵt…”

Thấy tiếng Midi quá lớn, Zashim ra hiệu bảo hắn nhỏ giọng chút, không yên tâm nhìn con, rồi mới chỉ Oman, nhỏ giọng hỏi Midi: “Ngài quen biết hắn à?”

Midi ngây ra, vừa rồi xúc động đã buột miệng, giờ muốn che giấu cũng không biết nên nói gì.

Zashim thấy ánh mắt Midi lấp liếm, càng thêm sinh nghi, hạ giọng hỏi dồn: “Rốt cuộc hắn là ai? Sao phải luôn che mặt?”

“Đừng hỏi nữa, Zashim. Hắn tới để giúp chúng ta…” Midi nói.

Tử Thanh ở bên lặng lẽ đứng dậy, tay giấu dưới áo bào, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nếu Zashim phát hiện ra thân phận Oman mà hô hoán, cô lập tức bổ một tay vào sau cổ Zashim đánh ngất, cũng không đến mức làm nàng ta bị thương.

Midi càng muốn che giấu giúp Oman, Zashim càng thêm hiếu kì, thò người ra nhìn kỹ: “Là ai, ta cũng biết, đúng không?”

Tử Thanh nhìn nàng ta chằm chằm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng đúng lúc này, Oman chậm rãi ngước lên, cởi khăn che mặt, bình tĩnh nói: “Vẫn khoẻ cả chứ, Zashim.”

Thấy được khuôn mặt thật của hắn, Zashim hít một hơi dài, tay chặn ngực thật chặt, cố nén giọng nói: “Là cậu, Tieliman! Cậu… Thật sự không chết?”

Oman câu môi cười khẩy, ánh mắt băng lãnh: “Sao hả, ta không chết, khiến các người thất vọng lắm à?”

“Không, sao lại thế…” Zashim vội nói, “Chúng ta đều mong cậu tốt đẹp, thật đó, bọn họ đã khiến cậu gánh chịu quá nhiều đau khổ, cậu chạy thoát được, thật là quá tốt!”

Oman không lên, nhìn quen biết cũ ngày xưa, cảnh tượng trước kia một lần nữa hiện lên ở trước mắt —

Ngày hè nóng bức, muỗi bay vo ve quanh mình, hắn bị lột trần nửa trên, trói vào cọc gỗ, trên người đầy rẫy vết thương bị côn trùng cắn, mưng mủ thối rữa, vừa đau vừa ngứa. Mặt trời sáng rực, phơi dưới nắng, thần trí đã mê man, môi đầy nứt nẻ.

“Nước, nước…” Hắn thì thào.

Trong hai người đang đứng trước mặt, tên thiếu niên kinh ngạc nhìn hắn thoi thóp.

“Midi, có phải cậu ấy đã chết rồi không?” Cô bé trốn sau lưng thiếu niên hỏi.

“Không, còn thở mà.”

Lúc này cô bé mới dè dặt thò đầu, sợ hắn nhìn thấy, nói: “Hôm qua còn đang êm đẹp, sao tự dưng hắn lại bị trói nhỉ?”

“Suỵt, nghe nói hắn muốn chạy trốn, bị Tát Mỗ Hãn cho bắt trở lại.”

Hắn vẫn còn lẩm bẩm: “Nước, nước…”

“Hắn muốn uống nước.” Cô bé thủ thỉ, “Làm sao bây giờ? Hay chúng ta cho hắn uống nước nhỉ?”

Thiếu niên lắc đầu: “Không được, để Tát Mỗ Hãn biết, chúng ta sẽ bị mắng đấy.”

“Hình như hắn sắp chết rồi, ta… sợ.”

“Chúng ta đi nhanh một chút đi.”

Hắn còn có thể nhìn thấy thiếu niên kéo cô bé chạy đi, vì choáng, ánh mắt nhanh chóng mơ hồ hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.