Lúc quay lại Hổ Uy doanh, mặt trời đã lên cao giữa trời, từ rất xa đã có thể nghe được tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc như tiếng sấm cuồn cuộn chạy tới. Đã hơn tháng Tử Thanh chưa nghe âm thanh này, giờ gặp lại cảm thấy mấy phần thân thuộc. Lại nghĩ sắp sửa về lại Chấn Vũ doanh, có thể gặp được Dịch Diệp, Triệu Chung Vấn, Từ Đại Thiết, thầm sinh ra mấy phần vui vẻ yên bình.
Vào Hổ Uy doanh, Hoắc Khứ Bệnh đi thẳng về đại trướng của mình, mấy người kia cũng về chỗ, chỉ còn lại Tử Thanh, Oman Đế Tố chờ ngoài trướng, nhưng cũng không bảo rốt cuộc nên làm thế nào. Đế Tố không muốn đứng chung với Tử Thanh, bèn ra xa đứng một mình.
Oman từ lúc vào doanh vẫn ngó nghiêng xung quanh, thấy lúc Hoắc Khứ Bệnh không có ở đây, trong quân doanh vẫn nghiêm binh túc ngựa, bèn thở một hơi, quay sang bảo Tử Thanh: “Xem ra, tới đầu xuân tuyết vừa tan, các người sẽ dụng binh với Hung Nô rồi.”
Tử Thanh không lên tiếng, gật nhẹ đến mức khó thấy nổi. Chuyến này Hoắc Khứ Bệnh đã đánh dấu nguồn nước trên đường hành quân, về lý thuyết, cô là tiểu tốt không nên nhìn ngóng phỏng đoán quân cơ đại sự, nhưng cô có thể cảm giác được, thời gian chinh chiến nơi sa trường chân chính cũng đã đến gần.
Gió bấc mãnh liệt thổi lá cờ soái màu đỏ thẫm bay lật phật, chữ Hoắc như thiết hoa ngân câu làm Oman tỉ mỉ xem xét mãi lâu.
“Chữ kia là gì thế?” Hắn hỏi Tử Thanh, dù hắn biết nói tiếng Hán, nhưng với chữ Hán chỉ nhận biết vô cùng có hạn.
“Hoắc, chữ Hoắc trong Hoắc Tướng quân.”
Oman nghiêng đầu, cau mày nói: “Đây là chữ Hoắc ấy hả, đúng là không dễ nhìn thế nào ấy… Tên cậu viết thế nào? Dạy ta xem.”
Trái phải đều chẳng có chuyện làm, còn phải chờ ngoài trướng, Tử Thanh nhặt một viên đá nhỏ trên đất, từng nét từng nét viết trên đất cho hắn xem: Tần — Nguyên —
“Đẹp nè!” Oman khen, “Vừa nhìn là biết người cũng tốt.”
Biết hắn cố ý đùa cho mình vui, Tử Thanh cười ha ha, cũng hỏi: “Tên cậu viết theo chữ Lâu Lan thì thế nào?”
Oman cầm cục đá trong tay cô, viết nhanh trên cát, một chuỗi rất dài… Tử Thanh nghiêng đầu xem, quả là một trời một vực với chữ Hán, chả hiểu gì cả.
“Sao hả? Nhìn ra cái gì?” Oman cười hỏi.
“Ừm… Như một con người be bé đang nhảy múa,” Tử Thanh tập trung nhìn, duỗi ngón tay, di chuyển dọc theo đường cong chập trùng, cười nói, “Nhìn đây, đây là hắn đang quỳ một chân trên đất; đây là hắn giang tay; đây là hắn đang xoay vòng…”
Oman theo lời cô, tỉ mỉ nhìn, cười nói: “Sao trước giờ ta không cảm thấy, nghe cô nói phát hiện đúng thế thật nhỉ.”
“Người Lâu Lan đều biết nhảy múa hả?” Tử Thanh hỏi.
“Không chỉ biết nhảy múa, còn biết ca hát, ở mấy đường phố Lâu Lan, từ trẻ con ba tuổi đến ông già tám mươi, ai ai cũng yêu ca thích nhảy múa cả.”
Tử Thanh nhớ lại cảnh tượng đường phố Lâu Lan, mỉm cười nói: “Lâu Lan đẹp vậy, chắc hẳn các cậu sẽ rất hạnh phúc!”
“Nếu không giao chiến với Hán triều và Hung Nô, Lâu Lan sẽ càng đẹp.”
Oman nhún vai, vừa quay lại, lập tức nhìn thấy một ông già đứng ngay sau lưng mình, sắc mặt rất nghiêm túc, đang dò xét mình từ trên xuống dưới.
Hắn vừa mở miệng hỏi, ông lão đã chụp tay, “phựt” bứt một lọn tóc của hắn, cầm trên tay xem xét tỉ mỉ, tự nhủ: “Tóc quăn à? Người Tây Vực thật này!”
“Ngươi…” Nếu không phải thấy ông ta khá lớn tuổi, Oman đã ra tay.
Bên cạnh, Tử Thanh tôn kính thi lễ với ông già: “Hình Y trưởng.”
“Thằng bé tóc quăn này, ở đâu ra?” Hình Y trưởng chỉ vào Oman hỏi Tử Thanh.
“Cậu ấy… lần này đã giúp chúng ta bớt đi một trận cực bận rộn, nên Tướng quân đặc biệt cho phép cậu ấy ở lại trong quân.” Tử Thanh vội bổ sung, “Cậu ấy tên là Oman.”
Hình Y trưởng không biết là có nghe thấy cô không, hỏi tiếp: “Hơn một tháng nay các ngươi chạy đi đâu thế? Còn nhặt được Tóc quăn này về.”
“Lão già! Ta tên Oman, không phải Tóc quăn.” Oman dùng đầu ngón tay chọc chọc vai Hình Y trưởng.
Nghe vậy, Hình Y trưởng nhíu chặt mày: “Sao tên Tóc quăn này nói tiếng Hán ngọng nghịu thế.”
Tử Thanh nhớ tới một chuyện phải báo cáo với Hình Y trưởng, bèn thử thăm dò trước: “Tướng quân, phải chăng hay bị bệnh ho vào mùa thu đông không?”
Hình Y trưởng ngẩn ra, nhíu cao mày, hỏi: “Mi nghe thấy nó ho à.”
“Dạ.” Tử Thanh thành thật bẩm, “Con nghe mấy lần, đều vào nửa đêm, Tướng quân cứ ho là uống rượu, còn uống không ít nữa.”
Chỉ nghe kể đã thấy không được, Hình Y trưởng giận đến phùng mang trợn mắt: “Ta đã dặn đi dặn lại, còn bảo nó cầm thuốc theo rồi, thế mà còn dám lấy rượu uống, xem ta có đập gãy chân nó không này!”
Vừa dứt lời, Hình Y trưởng đã nổi giận đùng đùng chạy thẳng đến đại trướng của Tướng quân.
“Ông ấy… mới vừa nói cái gì?” Tử Thanh không quá tin vào tai mình, nghi hoặc hỏi Oman.
Oman tươi cười nói: “Ông ta bảo muốn đi đập gãy chân Tướng quân!”
Đại khái qua một chén trà, họ mới nhìn thấy Hình Y trưởng từ đại trướng của Tướng quân bước ra, mặt vẫn một kiểu hầm hừ, nhưng hiển nhiên cơn giận đã tiêu tan không ít.
Hoắc Khứ Bệnh cũng bước ra theo.
“Xem ra lão già chỉ nói chứ không làm.” Oman có chút tiếc nuối nói.
“Hai người các cậu, tới đây!”
Hoắc Khứ Bệnh gọi.
Tử Thanh và Oman đi qua, Tử Thanh rõ ràng nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang lườm mình, chắc là đang buồn bực mình lắm miệng, đành yên lặng cúi đầu.
“Oman, Hình Y trưởng đang thiếu một tên dược đồng, cậu theo ông ấy trước, từ từ học ít quy định trong quân.” Hoắc Khứ Bệnh dứt lời, ra hiệu Hình Y trưởng có thể dẫn Oman đi.
Oman không nhúc nhích, nhìn Tử Thanh, hỏi: “Lão già này làm gì? Ta đi theo ông ta làm gì?”
“Ngài ấy là Y trưởng ở trong quân.” Tử Thanh giải thích, “Cậu làm dược đồng cho ông ấy, là giúp ép thuốc sắc thuốc, sửa sang dược liệu, còn có thể học y thuật, là chuyện rất tốt.”
“Thật hả?” Oman nheo mắt, nghi ngờ nói.
“Ừ.”
Oman giờ mới nhìn Hình Y trưởng, không hề gì nói: “Đi thôi!”
“Xem kìa, thứ khẩu âm này, ta còn phải dạy nó cách nói nữa, thật đã còn không đủ bận rộn sao ấy!” Hình Y trưởng nhìn Hoắc Khứ Bệnh bất mãn phàn nàn rồi hừ hừ mũi một cái, cuối cùng không dông dài nữa, nhấc chân dẫn Oman đi.
Hiện giờ, chỉ còn Tử Thanh đứng trước mặt Hoắc Khứ Bệnh.
“Vào đây!”
Hoắc Khứ Bệnh quay đầu đi vào trướng. Tử Thanh đành cúi đầu y lệnh theo vào.
Vào trướng chưa tới hai bước, Hoắc Khứ Bệnh chợt dừng lại, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, hỏi: “Chuyện ho khan, là cậu kể cho lão Hình à?”
“Vâng.”
“Chuyện uống rượu cũng là cậu nói?”
“Vâng.”
Tử Thanh thừa nhận từng chuyện một.
Hoắc Khứ Bệnh vừa tức vừa hết cách, nói: “Không phải ta đã căn dặn cậu, chuyện này đừng đi nói lung tung khắp nơi hả?”
“Báo cho Hình Y trưởng không thể tính là nói lung tung khắp nơi mà…” Tử Thanh không hiểu rõ ý của Tướng quân, “Ông ấy là Y trưởng, nên biết rõ tình trạng bệnh của ngài chứ.”
“Ngụ ý của ta lúc đó chính là — chớ có nói với Hình lão đầu!” Hoắc Khứ Bệnh không kìm được gõ trán cô một cái, “Cậu đó! Suýt nữa thì Hình lão đầu xách chuyện này đi méc chỗ Cậu rồi. “
Trán đau điếng, Tử Thanh đành cúi đầu không nói.
Hoắc Khứ Bệnh ngẫm lại vẫn cảm thấy chưa hết giận, nhìn cô chằm chằm nói: “Cậu, cầm thủ y trả lại cho ta!”
“Hở?!”
Tử Thanh ngây ngốc.
“Ngẩn ra làm cái gì, thủ y đưa cho cậu đêm đó, trả lại cho ta!”
Tử Thanh không nghĩ rằng Tướng quân còn có thói quen muốn lấy lại đồ, chần chừ nói: “Nhưng mà, đôi thủ y ấy tôi đã đưa cho Oman rồi.”
Hiển nhiên là không ngờ Tử Thanh sẽ đem đồ của Tướng quân tặng thuận tay tặng cho người ta, Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày: “Cậu lấy đồ của ta tặng cho người khác hửm?”
Tử Thanh không thể không cẩn thận sửa lời chàng: “Ngài bảo theo quân nhu cấp cho tôi, ắt hẳn nó xem như là của tôi rồi.”
Hoắc Khứ Bệnh trừng cô, nghẹn ngào mãi lâu.
“Nếu ngài thực sự cần, tôi đi tìm Oman đòi lại.” Tử Thanh đành nhấc chân định ra ngoài.
“Được rồi!” Hoắc Khứ Bệnh tức giận hét to gọi cô, lại giường ngồi xuống, ngắm nghía cô mãi lâu mới nói: “Thân thủ của cậu không tệ, can đảm lại đủ lớn, làm một y sĩ ở Chấn Vũ doanh thật có phần nhân tài không được trọng dụng, hay đến Hổ Uy doanh đi.”
“Đa tạ Tướng quân nâng đỡ, Hổ Uy, Chấn Vũ đều cần giết địch, ti chức vẫn muốn ở lại Chấn Vũ doanh.” Tử Thanh đáp.
“Cậu là vì anh trai mình à?” Hoắc Khứ Bệnh thản nhiên nói, “Chỉ cần cậu hiểu, trên chiến trường chẳng có ai lo được cho ai.”
“Ti chức rõ.”
Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát: “Cậu muốn về Chấn Vũ doanh cũng tốt, ta sẽ giữ Đế Tố lại Hổ Uy doanh, tránh hai cậu lại sinh chuyện, quậy trong quân không được yên bình.”
Tử Thanh cúi đầu im lặng, tự biết là đã gây thêm phiền cho Hoắc Khứ Bệnh.
“Được rồi, về đi!”
“Ti chức cáo lui.”
Tử Thanh quay người định ra khỏi lều, vừa tới trước mành lều lại bị Hoắc Khứ Bệnh gọi lại.
“Nhóc ngốc này!”
“Hửm?”
“Đừng quên…” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cậu thiếu niên ấu thụ, lời đến khóe miệng lại đổi thành: “… bút của ta!”