Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 65: Đông chí. Một



Sau khi Tử Thanh về Chấn Vũ doanh, bẩm qua Mông Đường xong bèn trở về y thất. Vừa lúc Dịch Diệp mới đưa thuốc cho người ta về, thấy cô còn nguyên vẹn từ đầu đến chân, cả người chỉnh tề mới hoàn toàn yên lòng, tất nhiên là vui vẻ không hết, lẩm bẩm “Tổ tông phù hộ” mãi. Sau đó hắn lại hỏi chuyện Đế Tố, Tử Thanh kể rõ đầu đuôi.

“Thằng nhóc này…” Dịch Diệp thở dài, “Trước đây cậu ta cứ tâm niệm đi Hổ Uy doanh mãi, rốt cuộc giờ cũng hợp ý. Nhưng sau này muốn gặp lại một lần cũng khó. Lão Đại còn nói, mấy ngày Đông chí sắp đến, bảo chúng ta qua nhà anh ấy ăn thịt dê nướng, không biết có thể gọi cậu ấy không nữa.”

Tử Thanh ảm đạm, lát sau lại nghĩ tới một chuyện: “Khảo hạch cuối tháng, Lão Đại bắn trúng không?”

Dịch Diệp được cô nhắc nhớ tới một số việc, kéo Tử Thanh ngồi xuống giường trước: “Ta đang định kể đây — hôm ấy Lão Đại đúng là thiếu chút may mắn, bắn không trúng, ta thấy anh ấy cuống đến độ suýt đem chính mình đi cầm, ta mới trộm lấy mấy hộp thuốc sai người cầm đi bán, lấy tiền giải quyết chuyện gấp cho Lão Đại.”

Tử Thanh gật đầu, không hề dị nghị.

“Nhưng còn chưa đủ tiền… Hôm ấy ta đi cùng Lão Đại, cuối cùng đã gặp được chị dâu, cả mẹ Lão Đại nữa.” Dịch Diệp nhíu mày, lắc đầu, “Cả đời ta chưa từng gặp bà già nào có thể quanh co đến thế, chỉ vì thuê nhà ở, bà ta còn đánh nhau với người khác. Xem mấy căn đều không thỏa mãn, kén cá chọn canh. Khi thì ngại sân vườn không theo quy tắc; lúc thì ngại phòng tối tăm lạnh lẽo; rồi ngại lớp học con nít sát bên ồn ào quá… Ta thấy bà ta muốn ở nhà lớn, còn không ngừng lôi nhà Mông Giáo Úy ra nói, rằng người nhà Mông Giáo Úy ở nhà lớn cỡ nào cơ man bao nhiêu là phòng, muốn Lão Đại không được thua kém, đều là người cùng một thôn, bà ta không muốn bị người ta chế giễu.”

“Sau đó thì sao? Giờ các bà ấy đang ở đâu?” Tử Thanh cau mày nói.

“Gặp phải người mẹ như vậy, có tích góp bao nhiêu tiền cũng không đủ dùng!” Dịch Diệp cũng tức đầy bụng, “Bà ta không vừa căn nào, còn muốn trọ trong khách điếm kia, may mà gặp ta sống chết cản. Em nói xem, một ngày ở khách điếm có thể trả cả nửa tháng tiền thuê nhà, Lão Đại sao có thể chịu nổi hành hạ như thế. Nói hết lời mới chịu thuê tạm một chỗ, bảo chỉ ở tạm, chỉ được trả một tháng tiền, còn bảo Lão Đại mau tìm chỗ khác chuyển, làm sắc mặt chủ nhà trọ quá khó coi luôn.”

Tử Thanh lo lắng hỏi: “Hết tháng rồi phải làm sao?”

Dịch Diệp cười hắc hắc: “Ta bảo Lão Đại giấu mẹ, giao hơn hai tháng tiền thuê, đến chừng đó ta không tin bà ta bỏ mất trắng luôn tiền thuê.”

“Vẫn là anh có cách hay.” Tử Thanh mỉm cười nói.

“Đương nhiên, ta không muốn vì mấy thứ không chính đáng này, Lão Đại phải làm sao đây? Có cả người là sắt thì anh ấy có thể đúc mấy cây đinh chứ!” Dịch Diệp ung dung thở hắt, “Gặp qua mẹ anh ấy, ta cảm thấy mẹ của ta đúng là tiên nữ cửu thiên hạ phàm mà.”

Tử Thanh mím môi cười: “Phu nhân đúng là tốt vô cùng.”

Dịch Diệp dừng đoạn, nhớ tới chuyện khác, nghiêm mặt bảo cô: “Nhưng có chuyện phải bảo em, là liên quan tới tên Điêu Linh, cái đó chúng ta có thể trả cho Tướng quân trễ chút không?”

“…Làm hư rồi à?” Tử Thanh khá kinh hãi.

“Không có không có, em yên tâm, chỉ là giờ nó đang nằm trong tay người khác, chờ qua khảo hạch cuối tháng sau tí là có thể trả lại.” Dịch Diệp vội nói, “Ta cũng không còn cách nào khác, thấy Lão Đại cũng sắp bị tiền ép chết nên mới tự làm chủ cho thuê tên Điêu Linh, sau khảo hạch cuối tháng sẽ lấy về.”

“Thuê?”

“Đúng rồi, không thể cầm đi bán, đành phải cho thuê, giá cũng hời, ai cũng muốn đoạt lấy.”

Việc đã đến nước này, đành trễ chút vậy, nếu Tướng quân có hỏi mình sẽ nhận tội thôi. Tử Thanh không hề trách cứ Dịch Diệp, chỉ đứng dậy móc túi tiền ra cho Dịch Diệp: “Anh, ở đây có ít tiền lưỡng.”

Không nghĩ là trên người cô có tiền, Dịch Diệp tò mò nhận lấy, mở ra xem, vui mừng quá đỗi: “Nhiều tiền thế, một, hai… năm đồng vàng, ở đâu mà em có thế?”

“Lần này ai ra ngoài đi theo Tướng quân đều được, đại khái xem như thù lao.”

“Rốt cuộc mọi người đi đâu thế? Người gầy hốc hác cả.” Dịch Diệp hỏi.

“Tướng quân không cho nói.”

Dịch Diệp ra vẻ nhíu mày, nói: “Sao chứ, ngay cả ta cũng không được nói?!”

“Ừm, không thể nói.” Tử Thanh khó xử gật đầu.

Thấy dáng vẻ của cô, Dịch Diệp nhịn không được vỗ đầu cô, cười nói: “Không nói thì không nói, ta đi nấu nước cho em. Đúng rồi, có đói bụng không, hay để ta lại chỗ Đôn Tử xem còn gì ăn được không.”

“Em không đói.”

“À, đúng rồi, ta phải cất kỹ tiền lưỡng trước đã.”

“Anh à, tính giùm em, sau khi trừ mấy chuyện linh tinh, cầm đi trả Lý Cảm có đủ không?”

“Không cần tính,chắc chắn là đủ…”

Đại khái là vì chia cách một hồi, cả Tử Thanh cũng không khỏi mở lòng hơn. Hai người nói liên miên mấy việc vặt, cực kỳ yên bình.

Buổi chiều Triệu Chung Vấn Từ Đại Thiết tới cả, thấy Tử Thanh bình yên trở về dĩ nhiên đều vui mừng. Chuyện Đế Tố, Tử Thanh giấu khúc mắc giữa hai người, chỉ kể là Tướng quân rất thưởng thức cậu ta nên đã giữ lại Hổ Uy doanh. Nghe xong, Từ Đại Thiết thấy mất đồng bọn, rầu rĩ méo xệch không vui. Triệu Chung Vấn dù vui cho Đế Tố nhưng bình thường che chở cậu ta thành thói quen, đột nhiên biết cậu ta đi Hổ Uy doanh đúng là không yên lòng.

“Vốn còn định vào dịp Đông chí chúng ta mua cái đùi dê xuống nhà ta ăn thịt dê nướng chứ.” Triệu Chung Vấn hơi thất vọng mất mát, “Giờ muốn gặp một lần cũng không dễ.”

“Tìm người truyền lời là được.” Dịch Diệp an ủi, “với lại, thằng nhóc kia mà quên chúng ta được sao, cứ chờ đó, nói không chừng qua mấy ngày tự nó phải tới tìm chúng ta đấy.”

Triệu Chung Vấn cười cười: “Tìm hay không tìm chúng ta cũng không quan trọng, đừng có ở bên kia gây chuyện là được rồi, cứ đàng hoàng đừng gặp rắc rối, là tốt hơn cả.”

Nửa tháng trôi qua trong tuyết lớn đầy trời, thoắt cái Đông chí đã đến.

Đúng câu xuân sinh hạ trường, thu thu đông tàng*, tuyết lớn rơi liên tiếp, thao luyện trong doanh cũng hầu như phải ngừng cả. Để gói hoành thánh thịt dê ngày Đông chí, Ngụy Tiến Kinh đã bắt người khắp nơi trước hai ngày xuống bếp để hỗ trợ chặt thịt dê làm nhân.

(*) xuân sinh sôi, hè lớn lên, thu thu hoạch, đông ẩn nấp.

Tử Thanh tốt nết, lại là người dễ phái đi nhất, vì y thất không có chuyện làm nên bị Ngụy Tiến Kinh kéo xuống bếp, chặt thịt dê gần một ngày, cả người ám toàn mùi dê. Dịch Diệp bèn giục cô thay áo, thay xong vẫn cảm giác còn mùi bèn hối cô gội luôn đầu.

Bình thường thao luyện còn bẩn hơn nữa, mà không thấy Dịch Diệp hối vậy, Tử Thanh chẳng hiểu sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lệnh, đi nấu nước nóng tháo tóc gội sạch.

“Ngày mai chúng ta phải đến nhà Lão Đại, mẹ anh ấy không phải ngọn đèn cạn dầu, chúng ta tươm tất chút tránh chừng ấy bà lại tìm chỗ đâm chọt, Lão Đại khó mà giữ thể diện.”

Dịch Diệp khều chậu than đượm lửa hơn. Tử Thanh ghé vào một bên hong tóc, không để ý bị cháy rụi một cọng, thuận tay dùng kéo cắt, ngước lên hỏi Dịch Diệp: “Ngày mai hai ta đều đi, thế trong y thất không còn ai có ổn không?”

“Yên tâm, ta báo cả rồi. Mai đều cùng người nói xong. Ngày mai Ngưu Tử bên Khúc hai sẽ đến trực giúp chúng ta một hôm, sau đó ta sẽ qua đó thay hắn. Đông chí nghỉ ba ngày liên tiếp, bọn hắn cũng muốn ra ngoài đi vòng vòng.”

Chợt có người gõ cửa, Tử Thanh Dịch Diệp liếc nhau, cô vội búi mớ tóc đang hong còn ướt, thuận tay rút thanh gỗ nhỏ bên cạnh cài lên rồi mới đứng dậy mở cửa…

Cửa vừa mở, một người đội mũ trùm lụp xụp mang theo tuyết bay đầy người đứng trước trước mặt, cười rạng rỡ.

“Oman!”

Tử Thanh nhận ra hắn, rất vui, vội nghiêng người mời hắn vào, thò đầu nhìn quanh không thấy Hình Y Trưởng, mới đóng cửa lại.

Do hành động ở đại mạc kia không tiện kể lại cho Dịch Diệp, nên Tử Thanh cũng không nhắc đến Oman với hắn, giờ Dịch Diệp đột ngột nhìn thấy Oman, tất nhiên là không nhận ra.

Đợi Oman cởi mũ trùm, lộ nét mũi cao mắt sâu, Dịch Diệp ngẩn ra: “Người Tây Vực ư?! Thanh nhi, em quen biết người Tây Vực hồi nào vậy?”

“Anh à, cậu ấy là Oman, là dược đồng của Hình Y Trưởng.”

Tánh nết Hình Y Trưởng cổ quái có tiếng, Dịch Diệp bĩu môi nói: “Hình Y Trưởng cổ cổ quái quái, đến dược đồng cũng dùng người Tây Vực… Cậu nghe ta nói có hiểu gì không?” Câu sau cùng hắn hỏi Oman.

Oman cười nhún vai, không đáp.

Dịch Diệp thông cảm nhìn hắn, nói: “Nghe còn chưa hiểu, làm sao mà hầu dưới tay Hình Y Trưởng cho được chứ, bị lão già nhắm vào mà đánh mấy trận mất, thằng bé đúng xúi quẩy.”

Tử Thanh biết Oman cố ý trêu chọc Dịch Diệp, nên chỉ cúi đầu mỉm cười không lên tiếng.

Đổi lại Oman thấy tóc cô còn ướt, bèn tự nhiên rút que gỗ ra, tỉ mỉ nhấc tóc cô kéo cô đến cạnh chậu than, nhẹ nhàng bảo: “Mau hong cho khô, tóc ướt sẽ làm đau đầu đấy.”

Tử Thanh cười cười nói: “Ta biết, vừa rồi không biết là cậu mới búi vội.”

Dịch Diệp ở bên cạnh trừng to mắt, ngẩn ra một đỗi, mới kéo Tử Thanh sang một bên, hạ giọng nói: “Cậu ta, biết em là… Hả?”

“Ừm, cậu ta biết rồi.”

“Sao mà cậu ta biết được?!” Dịch Diệp càng kinh ngạc.

Nhắc tới, Tử Thanh cũng không rõ lắm, thú thật: “Cậu ấy nói lần đầu nhìn thấy em đã biết em là một cô nương, nhưng mà cậu ấy luôn giúp em giữ bí mật này.”

Dịch Diệp lại nhìn Oman, trong lòng mãi vẫn không thích ứng lắm, nhăn mày nói: “Người Tây Vực? Có thể tin được à?”

Tử Thanh cười không nói, biết Oman từ Hổ Uy doanh lặn lội gió tuyết cả đường, tự tay đến bếp lò rót một bát nước ủ ấm người.

“Là Hình Y Trưởng sai cậu sang đây?” Dịch Diệp hỏi Oman.

“Ừm, tờ tổng kết dược liệu cuối năm của doanh các anh còn chưa đưa tới, lão đầu đang nổi khùng, phái ta đến tìm mấy người lấy.” Oman gỡ túi đồ sau lưng xuống, “Đúng rồi, còn có cái này, Đế Tố nhờ ta mang tới.”

Dịch Diệp nhìn túi đồ, chưa mở ra đã cười nói: “Biết thằng nhóc kia còn nhớ tới chúng ta mà, còn gửi nhiều đồ vậy, ta xem xem…”

Vừa mở túi,thấy đồ bên trong, Dịch Diệp ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.