Tiếng vó ngựa đã mỗi lúc một gần, Tử Thanh lo lắng nhìn Dịch Diệp, trong nháy mắt Dịch Diệp hiểu ý, quay đầu ngựa đón Đế Tố kéo dài thời gian. Cùng lúc đó, Tử Thanh lôi Lý Cảm đi sang một bên…
Từ Đại Thiết nhìn thấy quả nhiên Đế Tố đã tới, không kìm được vui mừng, vẫy tay gọi lớn, vừa vui vẻ chạy tới, lại bị trượt trong tuyết, ngã một phát đau điếng… Đế Tố thấy thế, tuy biết cậu ta không gì đáng ngại, vẫn chỉ lướt qua người Dịch Diệp chạy tới bên cạnh Từ Đại Thiết, tung người xuống ngựa.
“Thiết Tử!” Cậu vỗ tuyết trên người giúp Từ Đại Thiết.
Trái lại Từ Đại Thiết không quan tâm người có bẩn hay không, chỉ chờ mong hắc hắc cười ngây ngô với cậu ta: “Ta biết chắc chắn cậu sẽ đến, đi tới nhà Lão Đại ăn thịt dê nướng, sao lại không đến chứ.” Hắn lại moi từ trong ngực hồi lâu lấy ra một dê ngoặt xương, cưng như bảo bối đắc ý đưa tới, “Này là ta giúp Đôn Tử làm nhân sủi cảo, hắn cho ta hai cái, ta đặc biệt giữ một cái lại cho cậu”
Nhận dê ngoặt xương, Đế Tố cười cất vào trong ngực, quay sang chào Triệu Chung Vấn: “Lão Đại!”
Gần hai tháng không gặp, thấy như thằng bé này gầy đi trông thấy, Triệu Chung Vấn dùng sức nhéo bả vai cậu ta, cười nói: “Hổ Uy doanh thế nào? Tốt hơn chỗ chúng ta thật à?”
Đế Tố cười cười: “Tạm được.”
Vừa phát hiện người cưỡi ngựa bên cạnh Đế Tố là Oman, Dịch Diệp nhíu mày, không nghĩ thằng bé Tây Vực này tìm đến Thanh nhi thật, không biết có ý đồ gì khác chăng. Oman che nửa mặt, đưa mắt nhìn ngay đúng chỗ Tử Thanh xa xa, vì không biết người đứng bên cạnh cô là ai nên cũng không mạo muội tiến lên.
“Đi thôi đi thôi, còn phải mua đùi dê nữa…”
Biết ở đây không nên ở lâu, thừa dịp Đế Tố còn chưa nhìn thấy Tử Thanh Lý Cảm nên nhanh lên, Dịch Diệp cười giục giã.
Từ Đại Thiết không đi dẫn ngựa, ngu ngơ đưa tay chỉ: “Tử Thanh còn ở bên kia, chúng ta phải đợi cậu ấy!”
Nghe vậy, Dịch Diệp còn chưa kịp làm gì, Đế Tố liền đã lần theo hướng ngón tay Thiết Tử nhìn lại…
Mọi người đều lặng im, trừ Từ Đại Thiết, hắn giật giọng gọi to Tử Thanh: “Tử Thanh, mau lại đây! Mau lại đây! Chúng ta còn phải đi mua đùi dê!”
Tử Thanh đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích, dù không quay lại nhưng lường được Đế Tố đã thấy mình và Lý Cảm.
“Thiết Tử, Thiết Tử, đừng gọi nữa, Thanh nhi không đi với chúng ta.” Dịch Diệp bảo Từ Đại Thiết, đồng thời lo âu trộm liếc Đế Tố.
Đế Tố yên lặng nhìn qua hướng Tử Thanh và Lý Cảm, từ đầu đến cuối không nói một lời, mặt cứng đơ không chút cảm xúc, thật không nhìn ra cuối cùng thì cậu ta đang nghĩ gì.
Triệu Chung Vấn không biết khúc mắc giữa Đế Tố và Tử Thanh, chỉ lo Đế Tố tìm Lý Cảm sinh sự, bèn bước lên kéo hắn: “Đi thôi, hiếm khi mọi người có thể tề tụ cùng nhau, đừng gây chuyện. Hắn là Giáo Úy, chúng ta không thể trêu vào.” Đế Tố bị anh kéo mạnh xoay người, cổ cứng ngắc, vẫn không nói không rằng, im lặng lên ngựa.
Thấy cậu ta chịu lên ngựa, đại khái đã chịu đi, Dịch Diệp khẽ thở phào thả lỏng, nào ngờ Đế Tố hung ác quát một tiếng quay đầu ngựa, chạy qua chỗ Tử Thanh Lý Cảm, hắn vội đuổi theo.
“Thằng nhóc hỗn xược này!” Triệu Chung Vấn mắng một câu, cũng hấp tấp lên ngựa đuổi theo.
Có một người hành động trước cả bọn hắn, Oman đuổi tới bên cạnh Tử Thanh trước cả Đế Tố, nhíu mày đề phòng Đế Tố chạy tới gần.
Lý Cảm không quen biết Đế Tố, nhưng thấy sắc mặt Đế Tố lạnh băng, cũng biết người tới ý không tốt.
Tử Thanh xoay người, ngước nhìn Đế Tố ngồi trên ngựa phóng tới, thương xót giấu sâu nơi đáy mắt, há miệng lại không thốt ra lời.
“Cha mẹ ta chết rồi, cha mẹ cậu cũng đã chết…” Đế Tố nói cực kỳ chậm rãi, “nhưng kẻ chân chính đáng chết thì lại còn sống, ta thật không rõ, cậu lại còn có thể đứng chung với Lý Cảm, trong lòng của cậu, lẽ nào không hận sao!”
“Đế Tố…”
“Cha mẹ cậu ở dưới cửu tuyền, nhắm mắt thế nào?!”
Ánh mắt Đế Tố cực hận, hung tợn nhìn Lý Cảm chằm chằm, không nói thêm nữa, thúc ngựa quay về. Thấy cuối cùng cậu ta không có ra tay gây hoạ, Triệu Chung Vấn thoáng yên tâm, vội thúc ngựa đuổi theo.
“Thanh nhi?” Dịch Diệp lo lắng nhìn Tử Thanh.
“Anh, em không sao, anh mau đi đi.” Tử Thanh miễn cưỡng nở nụ cười nói, ” Thiết Tử hẳn không đợi nổi nữa rồi.”
“…Ừ, vậy ta mang cho món ngon về cho em.”
“Ừm.”
Dịch Diệp rời đi, Tử Thanh xoay lại, mệt mỏi bảo Lý Cảm: “Tám trăm người Khương năm ấy cha huynh đã giết, Đế Tố là hậu nhân của họ. Nếu là lần sau, cậu ấy có hành động vô lễ gì với huynh, xin huynh thông cảm.”
Oman ở bên cạnh đã rõ thân phận Lý Cảm, ánh mắt tối xuống, thấy Tử Thanh không muốn nhiều lời với kẻ này bèn xuống ngựa dắt cô đi, thấp giọng: “Đi thôi, chúng ta quay về thôi.”
Sau lưng có tiếng gió, là Lý Cảm đưa tay trái, chụp vào bàn tay Oman đang ôm cả bờ vai Tử Thanh.
Cổ tay bị anh ta chụp phải, Oman quay người cười lạnh, lật bàn tay bị nắm chụp ngược lại cổ tay Lý Cảm, đồng thời, loan đao đã xuất vỏ, tiếng vang nhẹ như suối ngâm, giòn như ngọc bích…
Sắc lạnh phản chiếu trên đất tuyết, trong giây lát loan đao sáng đến chói mắt, vẽ đường vòng cung, bổ thẳng xuống tay Lý Cảm!
Biến cố quá nhanh, Lý Cảm chẳng thể nghĩ thiếu niên trước mặt lại ra tay tàn nhẫn như vậy, muốn rút cánh tay thì đã bị hắn túm chặt lấy.
Thấy đao sắp chém đứt cánh tay, Lý Cảm vung chân đá văng tay cầm đao của Oman.
Oman nghiêng người tránh, nhưng vẫn không buông tay Lý Cảm, tay ra sức, mượn lực cánh tay Lý Cảm, tung hai chân lên không, liên hoàn cước đá vào Lý Cảm.
Áo bào đỏ thẫm tung bay trong gió.
Hai chân tung đá, vừa hung ác vừa chuẩn xác đá vào lồng ngực Lý Cảm.
Công phu Lý Cảm vốn không yếu, nhưng thấy thiếu niên này và Tử Thanh rất thân thiết, không muốn ra tay nặng, nên tạm rơi xuống thế hạ phong, bị đá lùi liên tiếp về phía sau.
“Oman!” Tử Thanh nhăn mày không hiểu, vất vả lắm Đế Tố mới đi, chả hiểu sao hai người này lại đánh nhau.
Nghe thấy tiếng Tử Thanh, Oman mới buông cổ tay Lý Cảm, nhảy qua một bên, loan đao vẫn không tra vào vỏ, quay lại nhìn Tử Thanh cười nói: “Ta biết hắn là con trai Lý Quảng, cô xem, ta đến giúp cô hả giận!”
“Chuyện năm ấy, không liên quan gì với huynh ấy, cậu chớ tổn thương huynh ấy. Trong quân dám đánh nhau, nếu đả thương Giáo Úy thì Tướng quân cũng không giữ được cậu.” Tử Thanh vội la lên.
Oman nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bèn thu đao, cười nói: “Thì ra là cô lo lắng cho ta, không phải lo cho hắn.”
Tử Thanh không đáp, nhíu mày nhìn Lý Cảm, thở dài: “Huynh đi đi, đừng quay lại, tiền tôi sẽ nhờ người chuyển đến quận Vân Trung.”
“Nguyên à, ta chỉ hỏi muội một câu!” Lý Cảm đi tới trước mặt cô, bình tĩnh nhìn cô, “Vừa rồi lời Đế Tố là thật ư? Chú Tần và dì Tần thật sự đã chết?”
Tử Thanh lặng im một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu: “Ừm.”
Thảng như bị cây chùy lớn đánh trúng, người Lý Cảm khẽ chao đảo, gắng gượng hỏi: “Thế nào, chết như thế nào?”
Tử Thanh không muốn đáp lại, cũng không muốn thêm đôi câu vài lời, quay người chậm rãi rời đi.
“Tự sát!” Oman gần như tàn nhẫn nhìn Lý Cảm, “Là vì áy náy, là vì cảm thấy có lỗi với tám trăm người Khương kia, ông ấy đã tự sát.”
Nghe vậy, Lý Cảm lảo đảo lùi lại.
Oman ép tới, hung tợn nói tiếp: “… Nếu ta là ngươi, tuyệt đối không còn mặt mũi nào đến gặp cô ấy!”
Dứt lời, hắn không thèm nhìn Lý Cảm thêm nữa, dắt ngựa đuổi theo Tử Thanh.
Giữa trời đất mênh mông, Lý Cảm đứng trong tuyết, đau lòng như cắt, muộn phiền khôn xiết, nhưng không phát tiết, đành mặc cho thế sự như thuỷ triều phủ lấy mình, cho đến khi ngạt thở.