Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 75: Tuyệt địa. Hai



Cạnh dòng suối, Tử Thanh đang cho ngựa uống nước, vì chẳng biết lúc nào cần xuất phát nên không dám tháo yên ngựa. Nhẹ tay vuốt ve xương bả vai ngựa, rõ ràng đã nhô lên hơi cộm tay. Ngắn ngủi mấy ngày liên tục cho dù cưỡi thay phiên hai con ngựa chúng vẫn gầy rộc đi.

Từ Đại Thiết móc lấy túi lương khô đã rỗng tuếch từ lâu, vỗ mấy mảnh vụn dính tay vào miệng. Triệu Chung Vấn vừa hết cách vừa buồn cười nhìn cậu, cả đám đều đã ăn gần hết lương khô mang theo mình, đang đợi đến chỗ bộ lạc Hung Nô kế tiếp mới bổ sung.

Dịch Diệp vẫn đang nhìn quanh nhìn thấy Tướng Quân và bọn Ưng Kích Tư Mã từ trong rừng ra ai nấy lạnh như băng bèn giật tay áo Tử Thanh: “Thanh Nhi, em nhìn bên kia kìa?”

Tử Thanh nhìn theo tia mắt của hắn, nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh đang nhảy xuống ngựa cách đó không xa, sĩ tốt bên người theo lệnh gỡ một vật trên lưng, chạy nhanh tới, trải rộng một tấm địa đồ bằng da dê khá lớn ra trên đất…

Triệu Phá Nô ngồi xổm xuống trước, phủi phủi, chỉ vào một chỗ đại khái là vị trí hiện giờ của họ.

“Không thể đi tới trước, đi tiếp rất khó thoát thân.” Anh ta nói.

Hoắc Khứ Bệnh nhìn địa đồ da dê đăm đăm, nắng hơi chói, chàng hơi nheo mắt, phán đoán nhanh trong đầu — sẽ không chỉ có mỗi bộ lạc Chiết Lan Vương biết sự tồn tại của họ mà hiện giờ chắc chắn toàn bộ bộ lạc Hữu Hiền Vương Hung Nô đều đã đang bố trí làm thế nào bao vây tiêu diệt bọn họ. Chiết Lan Vương giấu lều vải dê bò, hiển nhiên là muốn khiến chàng nghĩ bộ lạc chỉ di chuyển bình thường, sau khi vồ hụt lại tiếp tục đi tới, đi nữa chính là đến bộ lạc của Hỗn Tà Vương, ắt lúc này chúng đã bài binh bố trận sẵn sàng đón địch rồi?

Đúng là không thể tiến lên.

Chỉ có thể lui!

Nhưng lui như thế nào?

Chàng không ngây thơ cho rằng người Hung Nô chỉ bố trí trọng binh ở phía trước, phía sau chắc chắn có phục binh của chúng đang chờ xử lý tàn binh quân Hán thua trận lui đi; hoặc nếu quân Hán chưa trúng kế, sẽ đón đầu tiêu diệt gọn triệt đi đường lùi phía sau của quân Hán. Lượng phục binh này trước mắt chàng không thể biết được, nhưng xét thấy thường thường người Hung Nô chiến đấu với cả bộ lạc, lượng phục binh này tất nhiên sẽ vượt xa quân Hán.

Có lẽ là hai vạn, ba vạn, hoặc là bốn năm vạn Hung Nô hung hãn, đang ở phía trước chờ chàng.

Chân chính dĩ dật đãi lao*, nhìn qua rất giống ôm cây đợi thỏ, hai đầu đều phá hỏng, chờ con thỏ quân Hán béo tốt này tự chui đầu vào lưới.

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày cực sâu, hạ quyết tâm.

Nếu buộc phải có một trận ác chiến mới được, thế thì trong trận chiến này con thỏ cũng sẽ không là quân Hán!

Rút lui!

Sau chỉnh đốn ngắn ngủi, toàn thể quân Hán lên ngựa, phía sau lưng họ là nắng chiều dần chìm. Bọn họ lao vụt tới, mãi đến khi bị bóng đêm hoàn toàn bao phủ.

Bị ngựa dằn xóc đến một câu phải nói thành ba đoạn, Dịch Diệp thấp giọng hỏi Tử Thanh: “Em nói xem… tại sao… đột nhiên phải… rút lui?”

Đối với mấy tiểu tốt như bọn hắn chỉ biết y lệnh làm việc, dĩ nhiên không ai sẽ giải thích nguyên nhân cho họ.

Tử Thanh im lặng lắc đầu.

Cô thật sự không biết, cô chỉ theo bản năng phát hiện rằng quân Hán đang lọt vào nguy hiểm trí mạng. Đã vào dãy Kỳ Liên, lại chưa tập kích bộ lạc Hung Nô đã lùi về, chuyện này chỉ có nghĩa là quân Hán đã bị người Hung Nô phát hiện.

Lọt vào lãnh địa của Hung Nô, chỉ là một vạn quân Hán, gần như là không có chỗ trốn.

“Tớ đói…” Đã gần cả một ngày chưa được ăn đủ, Từ Đại Thiết đói đến ngực dán vào lưng, đầy đầu toàn nghĩ đến chuyện ăn uống.

“Đừng nói nữa… cũng đừng nghĩ, vẫn ổn thô…” Triệu Chung Vấn không biết là mình đang an ủi mình hay là an ủi người khác.

“Đằng trước… có thức ăn không?” Từ Đại Thiết hỏi.

Không ai trả lời cậu ta.

Núi Cao Lan, dưới ánh trăng mênh mông, như một con rồng đen to lớn lẳng lặng nằm, đầu đuôi hơn hai mươi dặm. Nửa đêm, quân Hán mới tới được dưới bộ vuốt của con rồng đen này.

Trên đoạn đường về này, điểm bố trí mai phục dễ nhất chính là chỗ đầu rồng núi Cao Lan, ở đó đường nhỏ hẹp, người Hung Nô chỉ cần thắt lại cứ điểm, là có thể dẹp quân Hán thất bại lui về.

Ngựa bị trùm vải đen, đại quân lẳng lặng chờ đợi ở chân núi, chờ lệnh của Tướng quân.

Hoắc Khứ Bệnh hơi cúi đầu, dựa trên vách đá, chậm rãi vẩy roi ngựa. Chàng cũng đang đợi, hai mươi mấy tiếu tham phái ta vẫn còn chưa trở về…

Bầu trời đêm lạnh lùng, một ánh trăng tàn như móc câu, lộ ra mùi máu tươi thoang thoảng.

“Tướng quân, bọn họ đã về!”

Triệu Phá Nô cúi người, dùng giọng thấp đến không thể thấp hơn nói.

Một viên tiếu tham trong số đó bị trúng tên nhờ quân sĩ trợ giúp mới có thể xuống ngựa, lăn lộn định nửa quỳ xuống, Hoắc Khứ Bệnh vượt lên một bước đỡ lấy hắn, vội hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người ngựa?”

“Rất nhiều… có thể nhìn thấy cờ của bộ lạc Chiết Lan Vương và bộ lạc Lư Hầu Vương, hai bộ lạc cộng lại chừng hơn bốn vạn, đang ở ngoài năm dặm.” Tiếu tham thở gấp nói.

Quân số hơn bốn vạn!

Triệu Phá Nô nghe vậy ngầm hít một hơi lạnh, nói cách khác Hung Nô phía trước mặt gấp bốn lần bọn họ, binh cường mã tráng, chờ đợi kẻ địch mệt mỏi rồi tấn công. Mà quân Hán thì đã tác chiến liên tục nhiều ngày, binh mệt ngựa mệt mỏi, cộng thêm lương thảo thiếu hụt, đại đa số sĩ tốt lúc này đều đã bụng đói kêu vang.

“Ta biết rồi, dẫn cậu ta xuống dưới trị thương!”

Hoắc Khứ Bệnh phất tay cho người dẫn tiếu tham đi, nhíu mày một lát, ngay sau đó hạ lệnh: “Lệnh Giáo Uý các doanh đến đây.”

“Rõ!”

Binh sĩ tùy thân hối hả chạy đi, chưa đến một lúc, tám viên Giáo Úy đều đã đến đông đủ, vừa nhìn thấy sắc mặt Triệu Phá Nô xanh xám, lại gặp vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh lạnh băng, đám người có thể cảm giác được tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt đè ép đến.

“Tiếu tham đến báo, phía trước mặt năm dặm là hơn bốn vạn quân Hung Nô nằm quân đang chờ chúng ta.” Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng nói, lần lượt đưa mắt lướt qua từng khuôn mặt các Giáo Úy.

Các Giáo Úy hoặc đổi sắc hoặc ánh mắt hơi kinh ngạc, bọn họ cũng không phải là không có can đảm đánh một trận ác liệt, nhưng số lượng quân Hung Nô vẫn quá lớn, to nằm ngoài dự đoán của họ.

“Là một khúc xương cứng,” Hoắc Khứ Bệnh hạ giọng, ngữ điệu chợt trở nên vô cùng kiên định, “Nhưng không phải không thể gặm! Hiện giờ, ta cần một doanh, dẫn dụ bốn vạn người này ra, là một việc làm liều mạng, trong các người có ai muốn đi?”

Yên lặng một lát, nghe tiếng hít thở lẫn nhau trong đêm giá rét rõ ràng đến lạ thường.

Mông Đường đứng ra, ôm quyền nói: “Mạt tướng nguyện đi, lấy sức lực toàn doanh xông mở con đường máu, xin Tướng quân cho phá vây.”

Thi Hạo Nhiên ngăn lại, nói: “Chấn Vũ doanh là doanh cỡi ngựa bắn cung, còn đây là chuyện tiếp cận gần không chơi lại, hãy để ta đi!”

“Cậu…” Mông Đường giận trừng cậu.

“Cậu cái gì mà cậu!” Thi Hạo Nhiên đầu cao hơn hắn, “Lúc này còn tranh với tôi làm gì!”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn Thi Hạo Nhiên, gật đầu nói: “Được, cậu đi đi, nhưng phải nhớ, không phải muốn cậu đi giết mở con đường máu, mà là muốn cậu thua, vừa đánh vừa lui, dẫn dụ người tới đây! Đã hiểu rõ chưa.”

“Đã rõ.” Thi Hạo Nhiên cười khẩy tự giễu, “Đó là làm mồi câu, làm bọn chúng thấy được mà ăn không được.” Giọng cậu thật nhẹ nhàng, cũng hiểu rõ cái giá phải trả khi làm mồi nhử, một doanh vẻn vẹn hơn ngàn người, đối mặt với hơn bốn vạn người, lại còn phải vừa đánh vừa lui, đây chả khác nào là biết rõ bị đánh còn phải cố mà chịu đựng.

“Được.” Hoắc Khứ Bệnh nói tiếp, “Ngựa trong quân cậu còn sót lại cần mang theo cả, cần bày ra thanh thế thật lớn, phải làm cho bọn Hung Nô nghĩ rằng đám các cậu là toàn bộ quân Hán. Sau khi lui ra, ta sẽ để hai doanh Hổ Yy, Chấn Vũ mai phục hai bên tiếp ứng. Cậu đi trước chuẩn bị!”

“Rõ!” Thi Hạo Nhiên không thêm một lời thừa thãi, sải bước rời đi.

Sau đó, Hoắc Khứ Bệnh nhìn các Giáo Úy còn lại, nói: “Hai doanh Hổ Uy, Chấn Vũ mai phục ở hai bên giao lộ phía trước, sau khi Hạo Nhiên lui ra tới, bắn ba lượt tên nỏ đến đám quân Hung Nô đuổi theo, sau ba lượt, Hai doanh Kiến Vũ Kiến Uy lập trận hình mũi khoan cắm vào, các doanh còn lại nghe hiệu lệnh ta, biến trận thành — xe lăng.”

Xe lăng!

Đám người nghe tên trận pháp, đều rùng mình.

Xe lăng, ý nghĩa như tên, toàn bộ trận pháp phát động giống như từng chiếc bánh xe chuyển động, kỵ binh dùng tốc độ cao giết chóc tạo thành mỗi chiếc bánh xe chuyển động, sinh sôi không ngừng, chuyển động không ngừng, cho đến khi chia cắt nghiền nát quân địch. Các bánh xe nhỏ quay vòng quanh bánh xe lớn, vòng nhỏ sát bên vòng nhỏ, canh chừng lẫn nhau.

Có điều yêu cầu của trận pháp này với người chủ trận cực kỳ cao, người chủ trận cần có sức phán đoán cực kỳ nhạy cảm và độ quyết đoán cực kì nhanh chóng mới có thể chỉ huy các vòng biến hóa có hiệu quả, chỉ cần hơi không cẩn thận, một vòng phạm sai lầm sẽ dẫn dắt phát toàn trận bị nuốt chửng.

Bởi vậy, tuy đây là một trong các trận pháp cổ xưa, đám người đều biết hiệu nghiệm kinh người, nhưng người chân chính dùng lại là ít càng thêm ít.

Hoắc Khứ Bệnh, viên Tướng quân năm nay chỉ gần hai mươi, ngài cho là thật sự có thể khống chế trận này ư?

Khuôn mặt của Tướng quân nấp khuất bóng dưới ánh trăng, chúng Giáo Úy nhìn không rõ nét mặt ngài, chỉ có thể nhìn thấy đôi mi đen đặc. Bỗng nhiên, Hoắc Khứ Bệnh hơi nghiêng đầu, hai mắt sâu thẳm, nhìn không thấy mảy may bối rối, sương trắng lờ mờ tiêu thành nước đọng, hơi thở của ngài trầm ổn mà kiên định,

Chúng Giáo Úy hít sâu một hơi, nói: “Rõ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.