Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 86: Quận Bắc Địa. Hai



Hoàng hôn ngả về trời Tây, xe ngựa chậm rãi lái vào trấn Định Xuyên.

Thị trấn này không lớn lắm, Đế Tố xuống ngựa tìm người qua đường nghe ngóng y công họ Phùng ở đây, rất nhanh sau đó có người chỉ rõ phương hướng cho hắn. Lại đi tới trước một lát, bảng hiệu Tồn Nhân Y Quán đã ở trước mặt.

“Là chỗ này, nghe nói Tồn Nhân Y Quán chính là của y công họ Phùng mở ra.” Đế Tố bảo bọn họ.

Dịch Diệp, Tử Thanh đều tò mò xuống xe ngựa, đánh giá y quán.

Chỉ có Oman có vẻ như không cảm thấy hứng thú lắm, lười nhác xuống xe, hờ hững quét mắt bốn bề.

Đế Tố đỡ Dịch Diệp vào y quán trước, Tử Thanh thấy Oman đứng tại chỗ không nhúc nhích, liền hỏi: “Sao thế?”

Oman uể oải cười, nói: “Anh trai cô mở y quán ở chỗ này, cô có thể yên tâm rồi.”

“Anh trai ta mở y quán ở đây?” Tử Thanh vẫn không hiểu.

“Lần trước không phải cô bảo Hoắc Tướng quân chuyện anh trai cô muốn mở y quán à, chắc chắn là hắn ta mua y quán chỗ này rồi, cho nên mới bảo anh trai cô tìm Phùng y công gì đó.”

Tử Thanh sửng sốt, nghĩ tới nghĩ lui: “Nhưng… Thế nhưng Trung Lang Tướng…”

Oman cười bảo cô: “Một y quán nhỏ này, với Hoắc Tướng quân mà nói cũng chẳng qua là chín trâu mất sợi lông, hắn ta không quan tâm tí tiền thưởng ấy đâu.”

Tử Thanh nhăn mày, bắt đầu tính toán mua chỗ y quán nhỏ này đến cùng cần bao nhiêu tiền lưỡng.

“Đừng suy nghĩ nữa, muốn ta nói không, phong hào Trung Lang Tướng này, cộng thêm y quán nhỏ kia nữa, được lợi là hắn, không phải cô.” Oman nhún vai.

Tử Thanh không hiểu nhìn hắn.

“Với thân phận của hắn ta, những thứ này chỉ là một ít ân huệ nhỏ xíu thôi.” Oman thản nhiên nói, “Người như cô, nếu một mực trung thành theo hắn, tất nhiên là hắn được lợi rồi.”

Tử Thanh trầm tư một lát, lắc đầu nói: “Tướng quân, ngài ấy không phải là người như thế.”

Oman phớt lờ, nghiêng đầu liếc cô, cười nói: “Cô xem, giờ đã bắt đầu nói đỡ cho hắn ta rồi này… Thật đáng thương cho ta cả nghèo hèn không quyền không thế mà.”

“Oman…”

Tử Thanh không biết phải làm sao, cũng không biết nên giải thích thế nào, đúng lúc này có tiếng Dịch Diệp vui vẻ gọi ra từ trong y quán:

“Thanh Nhi! Thanh Nhi! Em mau lại đây, em thật nghĩ không ra đâu, y quán này là tặng cho ta!”

Quả nhiên bị Oman nói trúng, Tử Thanh ngoảnh lại, Oman nhún vai, vẻ đúng như trong dự liệu.

Phùng y công tuổi đã lớn, cũng không phải là người Lũng Tây, vốn đã nghĩ đến chuyện lá rụng về cội, Hoắc Khứ Bệnh sai người mua chỗ y quán nhỏ này, nói cứ đợi Dịch Diệp đến đây tiếp nhận. Tuy y quán không lớn nhưng phía sau có luôn tiểu viện, khá là thuận tiện. Trên trấn chỉ có một y quán như thế này, người trên trấn bình thường đau đầu nóng lạnh, sống tạm không thành vấn đề. Nghĩ đến, Tướng quân cũng không phải là tùy tiện mua mà đã cân nhắc khá chu đáo vì Dịch Diệp.

Y thuật Dịch Diệp ổn thỏa, định cư được ở chốn này, rốt cuộc Tử Thanh đã yên lòng.

Lại đi mấy ngày, cuối cùng đến quận Bắc Địa, còn chưa tới quân doanh đã nghe tiếng thao luyện đinh tai nhức óc, chắc đã sắp thấy cảnh binh ngựa nghiêm túc rồi.

Đương đi tới đại trướng Tướng quân được một nửa thì gặp phải Triệu Phá Nô.

“Tới rồi à? Vết thương lành chưa?” Triệu Phá Nô trông thấy Tử Thanh, không hề kinh ngạc, cứ như là tình cờ đụng phải hàng xóm sát vách.

Tử Thanh chắp tay hành quân lễ, mới cười nói: “Đã khỏi hẳn.”

Nom cô từ đầu đến chân còn toàn vẹn khá chỉnh tề, Triệu Phá Nô cười vui vẻ, lại nói: “Tướng quân tính rằng các cậu sẽ đến vào hôm kia, chậm nhất là hôm qua, đã hỏi mấy lần.”

Vì đưa Dịch Diệp nên đi đường hơi vòng, Tử Thanh áy náy nói: “Có việc chậm trễ.”

Triệu Phá Nô cười cười, chỉ đại trướng xa xa: “Đúng lúc Tướng quân đang có ở bên trong, cậu tự sang đi. Còn hai cậu theo ta.” Anh ta chỉ Đế Tố và Oman.

Tất nhiên rằng Đế Tố không dám hỏi nhiều, y lệnh mà làm. Còn Oman thì hơi nhíu mày hỏi: “Làm gì?”

“Các cậu đi đường rề rà, thư của Hình Y Trưởng còn đến sớm hơn các cậu, muốn cậu dọn dẹp y thất cho ông ấy.” Triệu Phá Nô vừa đi vừa nói.

“Y thất của lão có dọn hay không dọn thì có khác nhau sao?!”

Oman hết cách cười nói, ngoảnh nhìn Tử Thanh làm mặt quỷ, rồi mới sải bước đuổi theo Triệu Phá Nô.

Tử Thanh cười đi đến đại trướng Tướng quân.

Quân sĩ ngoài cửa trướng thấy Tử Thanh tuy còn trẻ nhưng đã mặc quân bào quân hàm là Trung Lang Tướng, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc ra mặt. Thông báo xong, ra hiệu Tử Thanh vào đại trướng, vẫn không kìm được lom lom nhìn Tử Thanh thêm mấy hồi.

Đợi vào đến đại trướng, nhìn thấy Tướng quân đang đưa lưng về phía mình, đứng trước tấm địa đồ to lớn bằng da dê như đang suy tư…

“Ti chức tham kiến Tướng quân.” Tử Thanh nói.

Hoắc Khứ Bệnh thuận miệng “Ừ” đáp, cũng không xoa lại.

Không nói thêm nữa, Tử Thanh im lặng đứng nghiêm chờ.

Qua hồi lâu, Hoắc Khứ Bệnh chậm rãi xoay người lại, liếc nhìn Tử Thanh cực nhanh rồi thu tầm mắt ngay, ngồi xuống giường, ra vẻ như thuận miệng hỏi: “Vết thương đều ổn cả chứ?”

“Đã khỏi hẳn ạ.” Tử Thanh đáp.

Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày, không tin tưởng lắm ngẩng lên nhìn cô: “Ta nhớ lần trước cậu bảo ta vết thương đã sớm liền mặt, mà Oman lại báo Hình Y Trưởng là, vết thương trên vai cậu sắp thối rữa thành một cái động tới… Nói thật đi! Nếu không ta tự mình nghiệm thương đấy.” Chàng nhìn cô chằm chằm đầy cảnh cáo.

Tử Thanh cười xấu hổ, đành khai chi tiết: “Vẫn còn tụ máu, cho nên mỗi ngày còn phải thay thuốc, nhưng mà Hình Y Trưởng nói, uống thuốc thêm một quãng thời gian nữa là được.”

Quả là còn chưa ổn, dù nằm trong dự liệu song Hoắc Khứ Bệnh vẫn không thể che hết sắc u ám trong mắt.

“Tướng quân lệnh cho Đế Tố triệu gấp tôi tới đây, là có chuyện quan trọng ạ?” Tử Thanh nhìn ra ngài ta không vui, vội nói, “Vết thương của tôi đã không còn đáng ngại, xin Tướng quân cứ việc sai bảo.”

“…Ờ.” Hoắc Khứ Bệnh nhăn mày tự cân nhắc một lát, mới sực nhớ tới gì đấy, lại nghiêm túc hỏi cô: “Bút của ta?”

Tử Thanh ngớ ra.

“Cậu đã nhận lời làm tặng ta cây bút, tử sương hào.” Chàng nhắc nhở.

“…A, đã làm xong rồi.” Nói thế nào thì đây cũng không thể tính là một chuyện nghiêm chỉnh được, tuy Tử Thanh cảm thấy quái lạ, vẫn đáp, “Trước khi xuất chinh tôi có để ở trong y thấy quân doanh ở Lũng Tây, hẳn là còn ở đó. Nếu Tướng quân cần dùng gấp, tôi lập tức khởi hành đi lấy.”

“Thế thì không cần,” Hoắc Khứ Bệnh bác đi cực nhanh, “Tự ta sẽ phái người đi lấy.”

Sau đó, giữa hai người lại chìm vào im lặng.

Thư đao chuôi bạc lại thoăn thoắt múa lượn trong những ngón tay thon dài của Hoắc Khứ Bệnh, chàng không nói là còn có chuyện gì căn dặn nữa không, cũng không để cô lui ra, hình như đang lưỡng lự chuyện gì.

Tử Thanh đứng mãi, cũng không biết nên nói cái gì, mới nghĩ tới một chuyện, mở miệng nói: “Về chuyện y quán của anh trai tôi, đa tạ Tướng quân, tiền…”

“Không cần tạ ơn ta, tiền lưỡng sẽ trừ từ lương tháng của cậu.” Hoắc Khứ Bệnh cắt lời cô, hiển nhiên là đã đoán trước lời tiếp theo cô muốn nói, “Lúc đầu ta có thể trực tiếp thưởng tiền lưỡng cho cậu, nhưng mà… cậu đi làm chuyện này chắc chắc sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn, được không bù mất.”

Tuy giọng chàng rõ là có ý trêu chọc, nhưng Tử Thanh không hề có chút dị nghị, cười nói: “Đa tạ Tướng quân cân nhắc chu đáo.”

Chàng sát lại gần cô một lát, bất ngờ nói: “Đói bụng không?” Không đợi cô trả lời, chàng đã lệnh quân sĩ ngoài trướng vào đến, sai chuẩn bị hai phần cơm canh.

“Ngồi đi, kể chuyện y doanh bên kia nghe xem.” Nom như Hoắc Khứ Bệnh bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, bảo Tử Thanh.

Tử Thanh y lệnh, ngồi xuống tháp dưới, nói: “Thuốc còn đủ, huyện úy đưa đến không ít thức ăn, mấy ngày qua tốt hơn trước nhiều. Chỉ có tiền trợ cấp vẫn chậm chạp chưa thấy phát, mọi người đều nghĩ đến trong lòng.”

Hoắc Khứ Bệnh ừm một tiếng trầm thấp: “Ta biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.