Hơi nước lượn lờ, chàng không uống, mày nhíu chặt, chỉ chăm chăm nhìn nước trà như đang suy nghĩ chuyện gì.
Không biết Tướng quân đang ôm tâm sự gì nhỉ? Tử Thanh thầm nghĩ, song không tiện mở miệng hỏi, thả bát canh hết nhẵn lại trên bàn, im lặng khoanh tay đứng một bên, không quấy nhiễu ngài.
Qua mãi lâu, Hoắc Khứ Bệnh mới thở ra một hơi thật dài, thấy Tử Thanh vẫn đứng đó, bèn ngoắc gọi cô: “Lại nếm thử trà này giúp ta nào.”
Tử Thanh y lệnh bước qua, nâng chung trà nhấp một ngụm.
“Sao hả?” Chàng hỏi.
“Uống được.” Tử Thanh nói.
Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được lắc đầu mỉm cười, hỏi: “Trong mắt cậu, chỉ có uống được với uống không được hay sao hả? Ta hỏi là hỏi cậu thấy hương vị trà này thế nào?”
“Có hơi đăng đắng chát chát.” Tử Thanh thành thật.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn chén trà, thản nhiên nói: “Uống trà thật ra là nếm tâm cảnh của người pha trà, nếu người pha trà lòng đầy vui vẻ, tự nhiên trà sẽ ngọt, còn người pha không vui, trà cũng sẽ đắng chát.”
Tử Thanh ngẩn ra một lát, hỏi: “Tướng quân đang có tâm sự gì sao ạ?”
Hoắc Khứ Bệnh không đáp, chỉ nhấc tay, đổ nước trà trong chén rồi đứng dậy, hỏi cô: “Cậu có muốn theo ta đi một nơi không?” Theo lý thuyết, chàng vốn là Phiêu Kỵ Tướng quân, muốn thuộc hạ đi cùng chỉ cần hạ lệnh là được, cần gì mở miệng, hỏi thế thật không hợp với lẽ thường.
Tử Thanh gật đầu: “Ti chức tình nguyện đi cùng.”
“Cậu cũng không hỏi phải đi đâu à?”
“Chỉ cần là Tướng quân sai bảo.”
“Tốt lắm, cậu mau đi thay một bộ y phục thường dân, dắt Tuyết điểm điêu đến chờ ở cửa Đông doanh.”
“Rõ.” Tử Thanh nhận lệnh, nhanh chóng về lều thay y phục rồi ra chuồng ngựa dắt Tuyết điểm điêu, ra đến cửa Đông doanh phát hiện Hoắc Khứ Bệnh cũng đã thay một bộ áo bào bình thường, đang dắt Huyền mã chờ đợi. Một quân sĩ ôm túi nước lương khô chạy tới, chia ra chất vào túi trên yên ngựa của họ.
Lúc này trời đã tảng sáng, hai người hai ngựa phóng ra khỏi quân doanh. Huyền mã lẫn Tuyết điểm điêu đều là thần câu ngày đi tám trăm dặm, được xưng tụng là ngàn dặm chọn được một, chỉ nghe tiếng gió vù vù bên tay, cây cối xung quanh như nối thành từng dải. Trên đường đi Tướng quân không nói không rằng chỉ chuyên chú đi, Tử Thanh theo sát, ngựa không dừng vó đi nửa ngày, mới thấy Tướng quân cho ngựa chậm lại, sau đó ghì cương xuống ngựa.
Dắt ngựa đến bìa rừng nghỉ ngơi uống nước, bọn họ cũng dùng chút lương khô tạm bợ.
Tử Thanh ngồi dựa gốc cây, yên tĩnh nhai bánh, ngẩng đầu nheo mắt nhìn hướng mặt trời, đánh giá sơ bộ là họ đã đi về hướng Đông, vẫn không biết là đi đâu.
Ăn hết một cái bánh, Hoắc Khứ Bệnh nhướng mắt liếc cô, thuận tay nhặt hòn đá ném qua, cười nói: “Sao cậu lại bình thản thế nhỉ, đến giờ cũng chẳng hỏi xem chúng ta đi đâu? Nếu đổi lại là Triệu Phá Nô, tai ta lúc này đã mọc ra lông tơ đóng kén dày cả rồi.”
“Đến nơi tất nhiên sẽ biết, ti chức không cần uổng công vô ích.” Tử Thanh đáp.
“…Mấy ngày trước ta nghe nói, ở gần đây có một chợ đen bán người, thiếu niên da mịn thịt mềm như cậu vậy rất được ưa chuộng, không biết có thể bán được mấy đồng, hôm nay ta định đưa cậu đi hỏi xem đấy.” Hoắc Khứ Bệnh từ tốn nói.
Tử Thanh cúi đầu cười: “Tướng quân nào phải loại người ấy chứ, đừng trêu tôi mà.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng cười: “Cậu tin tưởng ta thế?”
“Bởi Tướng quân là Tướng quân mà.”
Tử Thanh kệ cho nó là câu mở lời dây dưa quấn não, vẫn cứ để nguyên dáng vẻ như thế.
Nghe xong, Hoắc Khứ Bệnh im lặng một lát, chợt thản nhiên nói: “Năm đó, cha cậu cũng tin Lý Quảng như vậy sao?”
Thật lâu sau, cô mới chán chường nói: “Nghĩ đến, chắc cũng đúng.”
“Thế cậu không sợ rằng, ta cũng làm ra chuyện giống Lý Quảng ư?”
Chỉ một câu, đã khóa cứng Tử Thanh đứng im tại chỗ, Hoắc Khứ Bệnh chợt thấy bản thân quá mức tàn nhẫn, chỉ vì không kìm được muốn biết đáp án nhưng tội gì phải ép hỏi cậu ta vậy chứ.
Sau một hồi lâu, Tử Thanh mới lí nhí: “Sợ.”
“Vậy sao cậu còn muốn tin ta?” Chàng nghiêm túc nhìn cô.
“Có nghĩ đến, cũng muốn tin tưởng.” Tử Thanh trầm tư một lát, nói, “Giống như bị ngã nhiều lần, vẫn muốn đứng lên đi tiếp, đâu thể bò cả đời chứ.”
Chàng ngắm nhìn cô.
Ánh nắng đầu hạ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống người thiếu niên, hóa thành từng đốm sáng tròn trịa, gió thổi qua, đốm sáng nhảy nhót trên người. Thiếu niên cúi đầu, im lặng không nói, trong tóc đuôi mày đều lấp lánh.
“Cậu là nữ ta cũng thích, là nam ta cũng thích, tóm lại là cậu là được!” — tự dưng, câu Oman nói với Tử Thanh trong đại mạc vang lên trong đầu chàng, lúc ấy, chàng chỉ thấy hoang đường đến buồn cười, mãi cho đến giờ chàng mới hiểu, âu cũng là vì lần đầu tiên Oman nhìn ra nét đáng ngưỡng mộ hiếm thấy của Tử Thanh.
Thiếu niên này, thiện lương đến nao lòng, chấp nhất đến đáng thương.
May mà, lúc này cậu ấy đang ở bên cạnh mình.
Hoắc Khứ Bệnh xuất thần một lúc, mới chợt ý thức được mình đang suy nghĩ điều gì, ngay lập tức trong lòng có chỗ hỗn loạn, vội tập trung ý chí quên đi mọi tạp niệm, đứng dậy cố ý tằng hắng nói: “Ăn no còn không mau lên, đi đường quan trọng!”
Tử Thanh nghe vậy vội đứng dậy thu dọn lương khô, định đi dắt ngựa.
“…Nhớ uống thêm miếng nước.” Vẫn là ngày hè chói chang, Hoắc Khứ Bệnh nhắc cô.
Tử Thanh dừng bước, uống một ngụm nước lớn, mới đi dắt ngựa, bèn nghe giọng Tướng quân sau lưng:
“Chúng ta đi huyện Bình Dương.”
“Huyện Bình Dương?”
“Cha ta ở đó.”
Đi gần một ngày đường, may mà ngựa thần tuấn, trước lúc hoàng hôn, bọn họ đến huyện Bình Dương. Đang cảnh tan học đường, một đám trẻ nít choai choai đeo túi chéo đựng sách bút chạy ngang qua trước mặt bọn họ, thấy họ là người nơi khác đến, không nén nổi nhìn thêm mấy lần.
“Xin hỏi tiểu ca, nhà họ Hoắc ở đâu?” Hoắc Khứ Bệnh đuổi theo một cậu bé tóc để chỏm, ngồi xổm xuống hỏi.
Tiếng trẻ con ngây thơ, chững chạc đàng hoàng hỏi: “Anh hỏi nhà họ Hoắc nào?”
“Là người chủ quản văn thư viết lách cho Huyện chủ.”
Cậu nhóc nghe xong, chỗ hiểu chỗ không nghĩ một lúc, bèn gọi to một cậu bé khác chừng bảy tám tuổi: “Hoắc Quang, có phải cha mày làm văn thư viết lách chỗ huyện chủ không?”
Hoắc Quang!
Hoắc Khứ Bệnh đăm đăm nhìn theo, thấy cậu bé cũng nhìn sang bên này, giữa mày có mấy phần quen thuộc.
Hoắc Quang tách khỏi đồng bọn chạy tới chỗ họ, hỏi: “Mấy anh tìm cha em à.”
“…Không, không phải…” Hoắc Khứ Bệnh nhìn đệ đệ mình, trên áo nó vẫn còn vương vài miếng cỏ vụn bụi đất đang chơi, bèn tự nhiên đưa tay phủi giúp.
“Vậy mấy anh tìm ai?” Hoắc Quang hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh cười cười, đổi chủ đề, nói: “Tại hạ đang muốn mở một thư quán ở đây, chỉ là không biết mấy em học gì ở học đường?”
Hoắc Quang đánh giá chàng một lúc, không trả lời mà hỏi lại: “Tiên sinh muốn dạy món gì thế? Nếu vẫn là món sách thánh hiền buồn muốn chết thì thật chẳng thú vị.”