Mọi người xung quanh nhìn như không nhìn, lần lượt cúi đầu húp cháo của mình, chỉ có Tô Duyệt Duyệt mở to mắt nhìn Lâm Điệp Nhi thong dong ăn bánh quẩy.
“Nha, hóa ra Lâm Điệp Nhi cô nương cũng thích thổi tiêu a!! thật thú vị” Nàng ra điều ngạc nhiên nói.
Mọi người đều không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tô Duyệt Duyệt, hoài nghi nhìn nhìn nàng, chỉ có Lâm Điệp Nhi ngay lập tức khói bốc đầy đầu phẫn nộ nói: “Thái tử Phi, tỷ là có ý gì? Ta không biết thổi tiêu”
“ Thật vậy sao? Ta thấy ngươi thích ăn bánh quẩy như vậy, ngươi không biết bánh quẩy giống cái gì sao? Cái bộ dáng ngươi há miệng ăn bánh quẩy như thế nào lại có chút mơ màng a!!” Tô Duyệt Duyệt hảo tâm thay nàng ta giải thích một phen.
Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất thời đều quay ra nhìn Lâm Điệp Nhi, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn nàng ta đang ngậm chiếc bánh quẩy dài dài vẫn còn nóng hổi trong miệng, cuối cùng cũng đã hiểu được ý tứ của Tô Duyệt Duyệt. Lâm Điệp Nhi ngay lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt, vừa tức vừa hận trừng mắt liếc nhìn nàng.
Bắc Thần Hàn cũng sa sầm khuân mặt, trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng: “ Tô Duyệt Duyệt, câm miệng!”
Đáng chết, nữ nhân này sao có thể ngay cả khi ăn cơm cũng nghĩ đến chuyện đấy, mỗi lần nói ra đều làm người khác kinh sợ, trong đầu của cô ta rốt cuộc là đang chứa cái gì.
Tô Duyệt Duyệt cũng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt tỏ ra vô tội tiếp tục nói: “Lâm Điệp Nhi cô nương lại còn chỉ ăn bánh quẩy do thái tử gia đút!!có phải hay không, mùi vị thật sự rất tuyệt” ( Duyệt tỷ thâm quá =))
Bắc Thần Liệt bị lời nói của Tô Duyệt Duyệt làm cho ngay cả cơm ở trong mồm cũng phun ra sạch sẽ, chịu không được cười lớn lên: “ Hahaha…Duyệt Duyệt, tẩu từ lúc nào lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy? Bánh quẩy của hoàng huynh, vậy liền ám chỉ Điệp Nhi ngậm “cái ấy” của Hoàng huynh rồi…..Ha ha..” (>.<)
Tô Duyệt Duyệt cười tà mị liếc nhìn Bắc Thần Liệt, trực tiếp nhìn xuống phía dưới hạ bộ của hắn: “Lão nhị à, nếu như ngươi có thời gian, có thể đút bánh quẩy cho các tiểu thiếp của ngươi ăn, xem các nàng có phải sẽ có bộ dáng say mê như Lâm Điệp Nhi cô nương hay không a. ha ha”
Bắc Thần Liệt vừa nghe xong, ngay lập tức nở ra một nụ cười, những người còn lại cũng rầm rộ cười phá lên, cười đến nỗi ngay cả cơm cũng ăn không nổi.
“ Bánh quẩy đệ có thể đút, nhưng “lão nhị” của đệ thì không cần a….Ha Ha…” Bắc Thần Liệt ha hả nói lớn.
Bốn vị nữ tử ngồi ở đây lúc nãy đã hiểu rõ ý tứ, khuôn mặt bất giác đỏ ửng từ má đên tận mang tai, cái loại lời nói trắng trợn như vậy, Thái Tử Phi cư nhiên có thể không chút ngại ngùng trực tiếp công khai cùng nhị hoàng tử nói ra.
Tam hoàng tử vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt Duyệt, đối với phong cách táo bạo này của nàng, hắn là từ trước đến nay chưa từng thấy qua, lẽ nào mất trí nhỡ sẽ làm cho tính cách con người thay đổi sao?
Bắc Thần Hàn hận ý tràn đầy trừng mắt nhìn Nhị hoàng tử, ám chỉ hắn đã quá nhiều lời rồi, sau đó lại nhìn sang Tô Duyệt Duyệt phẫn nộ nói: “Tô Duyệt Duyệt, kể từ bây giờ đến lúc chúng ta dùng xong bữa ăn, ngươi không được nói thêm bất cứ một câu nào!”
Tô Duyệt Duyệt quan sát sắc mặt của hắn, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra tiếp tục dùng nốt bữa ăn. Riêng Lâm Điệp Nhi lại cầm chiếc bánh quẩy nóng hổi đang ăn dở vứt sang một bên, nàng ta thật sự không còn tâm trạng nào để tiếp tục ăn nó nữa rồi.
“Về sau bất kỳ ai cũng không được ăn bánh quẩy nữa” Bắc Thần Hàn trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, lạnh lẽo ra lệnh.
Bắc Thần Liệt lại một lần nữa cười phá lên, nhìn nhìn hắn: “ Hoàng huynh, cái bánh quẩy này lại không có đắc tội với huynh, Điệp Nhi cô nương nói không chừng vẫn còn muốn ăn a!”
Tô Duyệt Duyệt bên cạnh liền tặng cho Bắc Thần Liệt một ánh mắt tán dương, ám chỉ hắn ta nói thật đúng với ý của nàng.
Lâm Điệp Nhi nghe xong, sắc mặt ngay lập tức liền đỏ bừng, vội vàng lắc đầu lia lịa: “không,không, nô tỳ từ nay về sau không bao giờ muốn ăn bánh quẩy nữa”
Tô Duyệt Duyệt mâu quang nhất thời xuất hiện một tia đắc ý, dám đấu với nàng, nàng ta vẫn còn non lắm.