“Hoàng thượng, người có biết người đang nói gì không?” Thái hậu tái mặt, tức tối quát.
“Thái hậu, chuyện TDD là công chúa của triều đại trước, trẫm đã biết từ mười năm trước rồi”_Hoàng thượng bình thản trả lời.
Thật ra ngay từ khi Nê Bồ Tát mang TDD giao cho ông, đã nói rõ ràng thân phận của TDD, khi ấy, ông cũng muốn ngay lập tức trừ khử đứa con gái này, nhưng nghĩ đến tiên nữ mà Nê Bồ Tát nói nên ông đã quyết định sẽ chờ 10 năm, nếu như 10 năm nữa, tiên nữ vẫn chưa giáng lâm, có thể ông sẽ lại suy xét xem có nên giết TDD hay không.
Trong quãng thời gian qua, hoàng thượng đã hết mực cưng chiều TDD, ngoài lí do có thể cô là tiên nữ ra, thì còn vì một nguyên nhân khác là ông mong TDD sẽ vì tình thân mà quên đi việc mình là hậu duệ của Nam Chiếu Quốc, quên đi việc phục quốc.
“Hoàng Thượng, nếu người đã biết TDD là công chúa của triều đại trước thì tại sao còn gả cô ta cho thái tử, dù sao thì ai gia cũng quyết không cho phép, người đâu! Lôi ra…” Thái hậu nổi giận đùng đùng thét lên.
Đám thị vệ nghe thấy mệnh lệnh của thái hậu, đương muốn nhào tới, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Hoàng thượng và BTH, đều co rúm lại không dám làm bừa.
“Thái hậu, đây là giang sơn của trẫm, là giang sơn của Bắc Thần gia, không phải giang sơn của Nam Cung Gia các người, trẫm không hi vọng người tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.” Hoàng thượng lạnh lùng ra lệnh.
Nếu không phải vì nể mặt tiên đế, thì ông cũng chẳng việc gì phải tôn trọng bà Thái hậu không có chút quan hệ máu mủ này.
Thái hậu luôn bày mưu tính kế để gả Nam Cung Tuyết cho BTH làm thái tử phi, chẳng qua cũng vì muốn củng cố quyền lực nhà Nam Cung, việc này sao qua nổi mắt Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, đó là thái độ nói chuyện người dùng với ai gia sao?” Thái hậu chỉ thẳng vào ông nói.
Hoàng thượng quay mặt đi không thèm đếm xỉa đến thái hậu, ông nhìn BTH, BTH cũng hiểu ý tứ của ông trong ánh mắt ấy, chẳng quan tâm xung quanh đang có bao nhiêu người phản đối, chàng nắm lấy tay của TDD, hoàn thành nghi thức cuối cùng của việc thành thân, danh chính ngôn thuận mà hoàn thành hôn lễ.
“Động phòng hoa trúc…” Ngưới chủ trì dõng dạc hô.
Hoàng thượng thở phào một hơi, nhị hoàng tử và tứ hoàng tử cũng hết sức vui mừng chúc phúc cho BTH và TDD, khi mọi người còn đang vui mừng náo nhiệt thì đột nhiên một toán khoảng 2 chục cấm vệ quân từ bên ngoài chạy vào, khuôn mặt ai nấy cũng đều hết sức lo lắng.
“Hoàng thượng, không hay rồi, Ninh vương đã cầm đầu 30 vạn đại quân, tấn công đến hoàng cung.” Một viên tướng đi đầu sắc mặt hết sức hoảng hốt nói.
Gương mặt của mọi người ở đó đều biến sắc, tất cả đều hốt hoảng, sự tình xảy ra quá đột ngột, khiến họ trở tay không kịp, ý đồ của Ninh vương đã quá rõ ràng, chính là muốn làm phản đoạt ngôi.
“Sao có thể như vậy? Trẫm chẳng đã phái 20 vạn binh mã nghiêm thủ ư? Sao lại đợi đến lúc chúng tấn công vào thành mới báo tin lại?” Hoàng thượng cau mày quát mắng.
“Hoàng thượng, mạt tướng cũng không biết tại sao, 10 vạn binh ở ngoại thành hoàn toàn không truyền lại bất cứ tin tức gì, hiện tại ở cửa cung có 10 vạn binh đang giao chiến với 30 vạn binh của Ninh vương, nhưng e là không cầm cự được bao lâu.” Viên tướng nặng nhọc nói.
Hoàng thượng nghe xong, sắc mặt càng tồi tệ, chẳng nhẽ đám binh lính ngoại thành đã bị Ninh Vương mua chuộc, nhưng 10 vạn binh mã đó đâu phải Bắc Thần Ngạo chỉ huy, mà là…
Phút chốc, một ý nghĩ đáng sợ nảy ra khiến hoàng thượng ngay lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào vị hoàng tử ấy.
Hoàng tử ấy hình như cũng đã hiểu ra sự nghi hoặc và ánh mắt bàng hoàng của hoàng thượng, hắn nhếch mép cười lạnh nhạt.
Không sai, hoàng đế đã giao 10 vạn binh mã cho hắn, để hắn đưa quân mai phục ở ngoại thành, ngăn cản Ninh Vương đưa quân tấn công kinh thành, và cũng đã giao cho hắn cơ hội để hắn cho Ninh Vương dễ dàng tấn công vào thành, thậm chí 10 vạn binh mã ấy cũng đã thành người của Ninh Vương.
Hoàng thượng đã hoàn toàn không ngờ tới, hóa ra nội gián vốn không phải Bắc Thần Ngạo mà là hắn…