BTH dường như cũng đã nhìn thấu ánh mắt của hoàng thượng, chàng hoảng hốt quay ra nhìn Bắc thần Lẫm, TDD cũng vỡ ra, hướng theo ánh mắt của hai người họ mà nhìn BTL.
“Ngươi là người của Ninh vương? Hóa ra nội gián là ngươi!” TDD thốt lên.
“Là bổn vương thì đã làm sao? Phụ hoàng, chúng con đều là con của người, nhưng từ bé đến lớn, người chỉ yêu quí nhất đại hoàng huynh, người có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của chúng con không? Cũng là con của người nhưng người lại dành hết yêu thương cho đại hoàng huynh.” Bắc thần lẫm cười nhạt.
“Tam đệ, đệ điên rồi đấy hả, phụ hoàng đã bao giờ không quan tâm đến chúng ta, sao đệ lại có thể giúp Ninh vương tạo phản!” Bắc thần liệt bước tới, kích động gào lên.
Chàng không thể nào tin nổi, đứa em từ bé đến lớn đều sống rất tình cảm lại có thể gây ra thứ chuyện tạo phản hoang đường ấy.
“Phụ hoàng quan tâm các huynh, nhưng nào có quan tâm đến một kẻ không có quan hệ như ta? Nếu phụ hoàng quan tâm nhi thần, thì ngay từ đầu đã biết nhi thần yêu Duyệt duyệt, nhưng người đã gả DD cho người không yêu cô ấy là đại hoàng huynh, người không đếm xỉa đến lời thỉnh cầu của ta, phụ hoàng như vậy là đang yêu thương nhi thần ư?”
BT Lẫm kích động nói, nhân lúc BTH không chú ý, ngay lập tức nắm lấy tay TDD, kéo về phía vòng tay của mình.
Hắn cũng biết là cả một đại điện đang đông vui náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn sót lại vài vị hoàng tử, đến cả thái hậu và Nam Cung Tuyết ngu ngốc cũng đều đã chạy thoát thân, đương nhiên, hắn chẳng việc gì phải vội đuổi theo lũ đại thần quan viên đang đào thoát ấy, vì hắn biết, những kẻ đó sẽ bị người của hắn ở ngoài kia sẽ xử lý gọn gẽ.
“Tam đệ đệ làm cái gì vậy, mau thả Duyệt nhi ra!!” BTH tức giận quát.
TDD không ngừng kháng cự, nhưng Bắc thần lẫm đã giữ chặt lấy cô, quyết không để cô thoát.
“Làm gì ư? Đợi quân của ta tấn công vào thì bổn vương sẽ thành hoàng đế, đương nhiên, hôm nay ta sẽ bái đường, và TDD sẽ thành hoàng hậu của trẫm. còn các người, đừng mong ta sẽ tha tên nào.” Bắc thần lẫm cười nhạt, hoàn toàn không coi hoàng thượng đang mặt xa mày xẩm ra gì, ngay lập tức xưng trẫm này nọ.
“BT Lẫm, đồ cặn bã nhà người mau buông tay…” TDD nhìn hắn trừng trừng.
BTH phẫn nộ toan chạy tới, thì đột nhiên một toán lớn binh lính tràn vào, bao vây cả đại điện, Ninh vương bước ra từ trong đám thị vệ, lãnh đạm nhìn về phía hoàng đế.
“Hoàng thượng, thần hôm nay có chút lễ mọn, người có thích hay không?” Ninh vương cười khinh khỉnh nói.
“Ninh vương, không ngờ người thật sự dám tạo phản, càng không thể ngờ đến con trai ta cũng bị nhà người mua chuộc” Hoàng thượng tức giận nói, giọng nói có phần nhẫn nhịn, pha lẫn thất vọng và phẫn nộ.
“Ha ha ha… Hoàng thượng, quên không nói với ngài, Lẫm Nhi không cần ta mua chuộc, hắn vốn là con của bổn vương ta, đương nhiên là phải giúp phụ thân.” Ninh vương nói, nói xong thỏa mãn nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hoàng thượng.
BT Lẫm hậm hực nhìn Ninh Vương, có vẻ khinh bỉ những điều mà Ninh vương vừa nói.
“Ngươi… ngươi nói cái gì?” Hoàng thượng kích động đứng lên, toàn thân phát run lên vì kìm nén, hoàn toàn không thể tin được BT Lẫm không phải con của mình.
Ninh Vương cười: “Bổn vương nói, Lẫm nhi là do bổn vương với Lan nhi sinh ra, nó không phải cốt nhục nhà Bắc Thần các ngươi.”