“Có phải bổn cung nói chưa đủ rõ ràng, hay là cô cố tình không hiểu vậy Tô Duyệt Duyêt, cô phải biết là ta luôn căm ghét cái loại đàn bà cứ bám lấy người khác, nên ta mời cô đi ra cho, cút càng xa càng tốt, đừng có xuất hiện trước mặt ta nữa.”
“Hàn, chàng thật sự muốn thiếp đi ư? Chẳng phải chàng từng nói, vợ chồng có chuyện gì phải cùng nhau đối mặt sao? Sao giờ chàng lại như vậy?” Duyệt không kìm được mà hét lên, nước mắt cứ rơi lã chã.
Từ khi quay về quá khứ, Duyệt không biết cô đã phải khóc bao nhiêu lần, cô cảm thấy ghét những giọt nước mắt này, nhưng muốn kìm nén cũng không kìm nén nổi.
Ánh mắt Hàn trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt, bàn tay chàng bắt đầu run lên, nghe giọng của Duyệt nghẹn ngào, chàng biết cô đang khóc, trái tim chàng lúc đó cũng như bị bọp nghẹt, vừa thương xót, vừa đau đớn.
“Nàng đi đi! Lục đệ hợp với nàng hơn ta…” Hàn nói rồi, liền quay người mò mẫm đến bên giường.
Duyệt đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Hàn chăm chăm, trong lòng rối rắm, phẫn nộ có, thất vọng có, đau lòng có, luyến lưu có, nhưng nhiều hơn cả đau đớn.
Cô ngưng khóc, rảo bước đến trước mặt chàng, cô đưa đôi tay ôm lấy gương mặt chàng. “Hàn, thiếp hỏi chàng một lần nữa, chàng thật sự mong thiếp đi, mong thiếp không bao giờ xuất hiện trước mặt chàng nữa đúng không?”
Nhìn ánh mắt vô hồn của chàng, hoàn toàn không một chút lay chuyển, không biết tập trung vào đâu cả, lòng cô càng đau như cắt.
“Đúng…” Hàn ngay lập tức đáp lại, nhưng nhanh chóng, chàng bắt đầu thấy hối hận.
Chàng thật sự muốn cô rời bỏ chàng? Tất nhiên không, nhưng nếu cô không đi, chẳng lẽ để cô phải chịu đựng chàng mãi sao?
Chỉ nghĩ đến những khốn khổ mà cơ thể tàn tật này sẽ mang đến cho Duyệt là chàng có thể đè nén lại những luyến tiếc và đau đớn trong lòng.
Đúng vậy, chỉ cần Duyệt rời khỏi chàng là Ngạo sẽ chăm sóc cho cô, mang đến cho cô hạnh phúc thật sự.
Nhưng rồi, chàng lại nghĩ đến khi Ngạo ôm chặt lấy cô, Ngạo hôn cô, thậm chí là cùng lên giường với cô, là trong lòng lại dâng lên những hối hận, phẫn nộ và chua xót.
“Hàn, chàng biết không? Mỗi khi thiếp đau đớn chịu đựng độc dược phát tác, là thiếp lại chẳng muốn sống nữa, chàng và đứa con trong bụng là động lực duy nhất để thiếp nhẫn nhịn, là hai người khiến thiếp muốn sống tiếp, kiên trì đến cùng.
Duyệt nhẹ nhừng vuốt ve gương mặt chàng, cảm nhân những cơn run rẩy của cơ thể chàng, cô tiếp tục nói.
“Ngay cả khi thiếp sinh, cũng là chàng ở bên cạnh thiếp, cổ vũ thiếp, chỉ có chàng mới có thể khiến thiếp chịu đựng cơn đau hơn cả cái chết ấy, thiếp kiên trì đến bây giờ là vì ai? Vì chàng đó!”
Hàn cố kìm nén những xúc động trong lòng, ánh mắt trống rỗng của chàng lần theo tiếng nói mà tìm đến Duyệt, muốn nói mà chẳng thể cất lời.
“Giờ nếu chàng đã không còn cần thiếp nữa, thì thiếp cung chẳng còn sống để làm gì, vả lại thiếp đã trúng phải Túy Hồng Nhan, sớm muộn cũng phải chết, thiếp không thể tiếp tục chịu đựng những đau đớn mà nó mang đến nữa, thật sự đau lắm. Nếu như chàng đã không còn cần thiếp nữa, thì thiếp sẽ vĩnh viễn rời xa mọi người, Hàn, điều cuối cùng thiếp phải nói là Thiếp yêu chàng… thê tử của chàng yêu chàng nhất!”
“Duyệt nhi, nàng muốn làm gì? Duyệt nhi, không phải nàng định làm chuyện ngốc nghếch đấy chứ?” Hàn cảm nhận rõ ràng sự tuyệt vọng nơi DUyệt, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi, bất an.