Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 52: NGười đó đã đến rồi



Bắc Thần Hàn mâu quang có phần phức tạp, gật gật đầu: “Vâng, Duyệt Duyệt không cẩn thận bị va chạm ở đầu, sau khi tỉnh lại thì bị mất trí rồi”.

Hắn đương nhiên không muốn nói cho hoàng thượng biết Tô Duyệt Duyệt trước đây đã chết rồi, Tô Duyệt Duyệt bây giờ là linh hồn xuyên không, chuyện này mà nói ra sợ rằng hoàng thượng sẽ sợ chết luôn.

“Như vậy a!! Chỉ cần Duyệt Duyệt không sao thì tốt rồi”. Hoàng thượng mâu quang lóe sáng, nội tâm dường như đang tính toán cái gì, cuối cùng cười mà nói.

“Tốt rồi, ngươi mau đi mời Duyệt Duyệt, Các ngươi nhớ tối nay lưu lại dự yến tiệc” Hoàng thượng tiếp tục nói.

Sau khi BẮc Thần Hàn gật đầu, liền rời khỏi ngự thư phòng hướng tới phía hoa viên, còn hoàng thượng nhìn cánh cửa trống không, sự thân thiệt ôn hòa trên khuôn mặt liền biến mất, đột nhiên mang vẻ mặt thần bí.

“Xem ra, người đó đã đến rồi….” Hắn hạ giọng nói.

Hoàng cung— Hoa viên

Tô Duyệt Duyệt cùng Lãnh Phức Hươnglượn vài vòng cảm thấy vô cùng vô vị, lúc này đột nhiên bên cạnh xuất hiện 1 thân ảnh hết sức mảnh mai, trên đầu đội mũ phượng, Tô Duyệt Duyệt nhìn thấy nàng ta trang điểm rất cầu kì liền biết đối phương khẳng định là 1 nhân vật vô cùng quan trọng, quả nhiên…

“Hoàng hậu nương nương cát tường”. Lãnh Phức Hương cung kính thỉnh an, khi mà nàng ta phát hiện Tô Duyệt Duyệt vẫn không hề động đậy, vội vàng kéo kéo góc quần của Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyêt không hiểu ý của Lãnh Phức Hương, lớn tiếng hỏi: “Ngươi làm gì mà kéo yi phục ta?”

Lãnh Phức Hương trợn tròn mắt, Tô Duyệt Duyệt này giả điên hay là giả dại a! Lẽ nào nàng ta quên hoàng hậu là người có địa vị như nào sao?

“Ô, Đây không phải thái tử phi sao? Chim sẻ khi mà thành phượng hoàng rồi liền có thể vô lễ vậy sao? Ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng quên rồi?” Khi Lãnh Phức Hương định mở miệng nói, Hoàng hậu đã đến trước mặt 2 người, lạnh lùng nhìn Tô Duyệt Duyệt nói.

Tô Duyệt Duyệt cười lạnh 1 tiếng, không hề sợ hãi nói: “Ngươi lại không phải vương phi nương nương hay là quan thế âm bồ tát, ta sao phải thỉnh an nhà ngươi a!!”

“Ngươi quá láo xược rồi, Lý mama….” Hoàng hậu sắc mặt thay đổi, bà ta từ trước đến giờ chưa gặp ai dám vô lễ với bà ta như vậy.

Chỉ thấy 1 bà vú già khoảng năm mươi mấy tuổi, biểu tình trên mặt âm u, vừa nhìn liền biết là cùng một ruột với nhau.

“Có lão nô…” Lý mama đứng dậy lớn tiếng nói.

Hoàng hậu lườm Tô Duyệt Duyệt, lạnh lùng nói: “Thay ta giáo huấn nó cho tôt, dạy nó biết quy luật của hoàng cung, để nó biết lễ nghĩa cơ bản là gì?.

“Lão nô tuân mệnh”. Lý ma ma gương mặt hưng phấn đi tới phí Tô Duyệt Duyệt, dường như rất lâu rồi không có ai láo xược như vậ, khó lắm mới có 1 lần để bà ta phát huy năng lực dạy dỗ của mình, chỉ đáng tiếc, bà ta dường như tìm sai đối tượng rồi.

Tô Duyệt Duyệt nở nụ cười nhìn Lý mama bước tới, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của chủ nô bọn họ, lập tức nàng liền nhớ đến hoàng hậu trong Hoàn châu cách cách và bà Dung Mama, Oa… quá giống rồi!! Quả thực quá giống luôn… (*vỗ tay*)

“Lão điêu nô kia, ta khuyên bà tốt nhất nên quay lại, nếu không thì đừng trách ta hạ thủ vô tình..” Tô Duyêt Duyệt thành tâm thức tỉnh bà ta.

Lý ma ma sắc mặt biến đổi, bà ta rõ ràng cảm thấy khí thế của Tô Duyệt Duyệt không giống với ngày trước, Tô Duyệt Duyệt bây giờ toàn thân phát ra 1 loại sát khí, loại sát khí này ngay cả bà ta cũng nghĩ đến mà sợ, nhưng bà ta vẫn giả bộ không hề sợ sệt, bước nhanh đến trước mặt nàng, giơ tay muốn giáo huấn nàng.

Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nghiêng mình, tránh bàn tay của bà ta, 1 tay nhanh chóng nắm lấy tay phải của bà ta, tay kia đặt vào gáy của bà ta, Lý mama vốn đã rất đỏ, nhưng khi bà ta quay đầu lại, nhìn thấy thứ mà Tô Duyệt Duyệt đặt ở phía sau cổ mình, sắc mặt ngay lập tức trở nên trắng bệch.

“Thái… thái tử phi tha mạng a!!” Lý mama run rẩy xin tha mạng.

Sắc mặt của hoàng hậu đậm lên vài phần, phẫn nộ hét: “ Lý mama ngươi đang làm gì? Còn không mau động thủ, giáo huấn nó.”

Lý mama run rẩy cơ bản không dám cử động lung tung, Tô Duyệt Duyệt cười cười đi tới chỗ của hoàng hậu, khi mà 2 người đến trước mặt của hoàng hậu, hoàng hậu sớm đã hết kiên nhẫn, nụ cười của Tô Duyệt Duyệt thì càng ngày càng lớn, mà Lãnh pHức Hương đứng phía sau nhìn thấy đồ vật trên tay của Tô Duyệt Duyệt, cũng hoàn toàn bị dọa cho sợ chết rồi.

____Lâm HiHi______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.