Sau khi Tu La Sát nghe thất tiếng động, khuôn mặt lại tràn đầy sát khí: “Tại sao ta lại không dám? Đưa chìa khóa ra đây…”
Bắc Thần Hàn cười lạnh 1 tiếng, nhìn hắn nói: “Lần trước bị thương rồi, cư nhiên còn không sợ chết, rốt cuộc là ai đã phái ngươi đến lấy chìa khóa?
“Việc này ngươi không cần biết, có giao ra không?” Tu La Sát cầm kiếm hỏi lại lần nữa.
“Này, Các ngươi là đang nói đến chìa khóa gì a? Nó là đồ vật gì?” Tô Duyệt Duyệt háo kì.
“Duyệt Duyệt, vào trong phòng…” Bắc Thần Hàn không yên tâm mở miệng nói.
Tô Duyệt Duyệt lườm hắn, không phục nói: “Ta lại không phải chó, ngươi bảo ta vào là ta phải vào a!!”
“Lần trước ta thua ngươi, lần này ta sẽ không thua nữa…” sau khi Tu La Sát nói xong, không đợi BẮc Thần Hàn đáp, trực tiếp vận nội lực tấn công.
Bắc Thần Hàn mâu quang đen láy, nhanh nhậy tránh mũi kiểm: “Xem ra ngươi vẫn muốn lấy mạng của ta?”
“Ngươi đã chọn không giao chìa khoa, vậy ta chỉ có thể lấy mạng ngươi” Tu La Sát lạnh lùng.
“Tìm chết.” Bắc Thần Hàn lạnh lùng nói, lời vừa phát ra, trong tay liền xuất hiện 1 thanh nhuyễn kiếm.
Hai người binh khí tương giao, chỉ cảm thấy thân ảnh qua trái, qua phải, bay lên bay xuống, trong nháy mắt đã có mấy chục chiêu phát ra rồi.
Tô Duyệt Duyệt thì ngồi im trên ghế đẩu xem kịch hay, giống như đang xem phim trưởng vậy, không ngừng vỗ tay khen hay.
Âm thanh tranh đấu làm kinh động các vệ sĩ trong thái tử phủ: “Có thích khách, bảo vệ thái tử điện hạ”.
Không bao lâu sau, trong ngoài của Duyệt Tâm Các đều bị bao vây.
“Mau, mau bắt tên thích khách kia lại” Cầm đầu đám thị vệ vô cùng lo lắng, hô lớn, đột nhiên có người hỗ trợ, hắn chuyển người, lại nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt cười nhìn hắn.
“Thái tử phi, người mau rời khỏi đây, trong này quá nguy hiểm.” Tên thị vệ hô.
Tô Duyệt Duyệt cau mày, vội vàng nói: “ Tất cả các người đều không được động đậy, xem kịch là được rồi, thật đắc sắc a!”.
“Nhưng, thái tử điện hạ, người….ưm..ưm…” Tên thị về đó đang muốn nói gì, đột nhiên bị Tô Duyệt Duyệt bịt mồm lại.
Tô Duyệt Duyệt vỗ vai hắn, cười tà mị nói: “Chú lùn, ăn chuối tiêu nhé! Đừng làm ồn…”
Và như vậy, cả 1 đám thị vệ không ai dám tùy tiện tiến lên trước giúp đỡ, mà Tô Duyệt Duyệt thì đứng 1 bên cười rạng rỡ thưởng thức.
“Tu La Sát, bổn vương khuyên ngươi khoanh tay chịu trói, chỉ cần ngươi nói ra kẻ đứng sau ngươi là ai, bổn vương sẽ tha mạng cho ngươi.” Bắc Thần Hàn vừa đánh vừa nói, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã phái Tu La Sát năm lần bảy lượt đến lấy chìa khóa của hoàng lăng.
“Bắc Thần Hàn, ngươi xem thường Tu La Sát ta rồi, nếu như 1 chút bản lĩnh cỏn con như này ta cũng không có, ta còn có mạng mà sống đến ngày hôm nay sao?” Tu La Sát cười lạnh nói.
Thứ thiết yếu của 1 sát thủ chính là giết người chốn chạy, nếu như ngay cả mạng của mình cũng không giữ nổi, làm sao có thể đòi đi giết người khác.
“Ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách bổn vương không khách khí, người đâu! Tiến lên bắt hắn cho ta”. Bắc Thần Hàn không chần chứ, ngữ khí lạnh lùng, hạ lệnh.
Cần đầu đám thị vệ gật gật đầu, lại bất an nhìn Tô Duyệt Duyệt, dường như là đợi sự đồng ý của nàng. “Dạ, điện ha….ách… thái tử phi… cái đó….”
“Tên lùn, ngươi nhìn ta làm gì, lên a! thật ngốc…” Tô Duyệt Duyệt giống như hổ mẹ gầm lớn, tên cầm đầu gật đầu lia lịa, vội vàng xông lên.
Đám thị vệ đồng loạt bước lên, lại thêm vào Bắc Thần Hàn không ngừng tấn công, tuy võ công của Tu La Sát rất cao, nhưng thị vệ thực sự quá nhiều.
Hắn không muốn lại lãng phí thể lực, nhanh như chớp đánh qua 1 đám thị vệ, ngắm trúng Bắc Thần Hàn, 1 chiếc ám khí bay qua, xoay người, mâu quang của hắn nhìn qua Tô Duyệt Duyệt rồi bay ra khỏi thái tử phủ.
Bắc Thần Hàn bất ngờ, ám khi đã đâm chúng ngực của mình.