Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 72: Bên cạnh Bắc Thần Hàn có người hỗ trợ



Đêm khuya yên tĩnh, một bóng đen di chuyển với tốc độ rất nhanh đi đến bên bờ hồ…..

“Chuyện kia ngươi xử lý như thế nào rồi, chìa khóa đâu” Nam tử phía trước lạnh lùng quay người lại

Tu La Sát cười lạnh một tiếng, từ trong người móc ra một tờ ngân phiếu: “thất bại, bên cạnh Bắc Thần Hàn có người hỗ trợ, đồ vật mà ngươi muốn e rằng không thể lấy được, chỗ tiền này giả lại cho ngươi, nhiệm vụ này ta từ bỏ”

Sắc mặt của người nam tử trầm hẳn xuống, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không ngờ Tu La Sát ngươi cũng có việc không làm được, xem ra ngươi cũng không lợi hại như giang hồ đã đồn đại a”

Không ngờ, nhiệm vụ mà hắn phân phó lại 3 lần thất bại, bất kể như thế nào, hắn cũng phải lấy được chiếc chìa khóa đó.

“ ngươi không cần phải dùng chiêu khích tướng, số tiền của ngươi ta cũng sẽ đưa lại đầy đủ, từ trước đến nay chưa ai có thể làm chủ nhân của Tu La Sát ta, ngươi cũng không ngoại lệ” Tu La Sát lạnh lùng nói, trực tiếp đưa chỗ ngân phiếu giả lại cho hắn, sau đó quay người rời đi.

“Ngươi nói bên cạnh Bắc Thần Hàn có người hỗ trợ, là ai? Tô Duyệt Duyệt sao?” nam tử tiếp tục hỏi.

Tu La Sát ngay lập tức dừng lại cước bộ, tay không tự giác  sờ lên chỗ vết thương trên ngực của mình, nghiêm túc trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi muốn đối phó vơi Bắc Thần Hàn như thế nào ta không quản, nhưng nàng ta……ta không cho phép ngươi động đến nàng….”Tu La Sát lặng tĩnh cảnh cáo hắn, sau đó một mạch đi xa hẳn bờ hồ.

Người Nam tử nhìn theo bóng dáng dời đi của hắn, tay nắm chặt thành quyền, mâu quang xuất hiện một tia mờ ám.

Chiều Tối ngày hôm đấy, Tô Duyệt Duyệt lại trốn ra khỏi thái tử phủ,  quanh quẩn ở một góc khuất bên cạnh Túy Hồng Lâu giống như một tên trộm.

“lão Nhị đáng chết, không phải nói gặp nhau ở đây sao?, sao giờ này vẫn còn chưa đến” Tô Duyệt Duyệt nhìn đông nhìn tây nói.

Nàng khó khăn lắm mới từ mồm của Bắc Thần Hàn nghe được một tin, hắn tối nay có việc, phải rất muộn mới quay về phủ được, cho nên nàng vội vàng lén lút trốn ra khỏi phủ, Bắc Thần Liệt là hảo tâm nói sẽ đưa nàng đi dạo kỹ viện, ai biết được? Bây giờ người vẫn chưa thấy đâu, sẽ không phải là hắn cho nàng leo cây rồi chứ?

Đang lúc Tô Duyệt Duyệt khắp mặt tối đen, bỗng có một bàn tay từ đằng sau đặt lên vai của nàng, nàng theo phản xạ quay đầu lại, vung tay định cho hắn một quyền nói: “Lão Nhị đáng chết, ngươi đến rồi sao?”

Nhưng vừa quay đầu lại, mới phát hiện đó là một người mà nàng không hề quen, mà khuôn mặt thối đó lại là một tên yêu quái đáng chết, Tô Duyệt Duyệt suýt nữa thì bị nước bọt của chính mình làm sặc chết.

“một vị cô nương mà lại thích động tay động chân, dường như không tốt lắm”  người này mặc một chiếc áo bào màu xanh lá cây, khuôn mặt tràn đầy tiếu ý giữ chặt tay của nàng, cười cười nói.

Tô Duyệt Duyệt ngay lập tức phản ứng, muốn rút tay của mình ra, đối phương lại cũng ko chịu buông, càng nắm càng chặt, cuối cùng trực tiếp kéo thân thể của nàng ngã vào lòng hắn.

“Buông tay” Tô Duyệt Duyệt vô cùng tức giận nói.

Thật là đáng chết, hôm nay rốt cuộc là cái vận xúi quẩy gì, bị cho leo cây, lại còn bị ăn đậu hũ.

Vị công tử đó không để ý đến sự phản kháng của nàng, càng cố ép chặt thân thể đang khua khoắng của nàng vào người hắn, ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên người nàng, đột nhiên trong lòng nổi lên một cỗ động tâm, mùi hương trên người nha đầu điêu ngoa này thật dễ chịu nha.

“nói vơi ta tên của nàng, ta lập tức buông tay” nam tử cười tà mị nói, còn không ngừng ăn đậu hũ của nàng.

Hắn vốn là lúc đầu chỉ muốn hỏi đường, không ngờ nha đầu này vừa quay người liền định cho hắn một bạt tai, từ trước đến nay chưa có ai dám đối với hắn làm ra cái hành động vô lễ này, nàng là người đầu tiên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tràn đầy nộ khí, thật sự càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Tô Duyệt Duyệt hận ý trừng mắt nhìn hắn, dùng lực dẫm mạnh vào chân hắn, nhân cơ hội hắn còn đang kêu la đau đớn, trực tiếp vật  người của hắn ngã xuống đất.

“ta nói cho ngươi biết, muốn tìm nữ nhân, ngay bên cạnh có rất nhiều, còn dám động đến ta….thật sự la muốn tìm chỗ chết rồi” Tô Duyệt Duyệt phát ra âm thanh băng lãnh, sau khi nói xong, trong lúc hắn còn đang kinh ngạc liền một mạch chuồn thẳng.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.