Lãnh Vương Phủ lúc này người ra người vào nhốn nháo như một mảnh hỗn loạn, Lãnh Tiêm Trần lo lắng ngồi bên cạnh giường con Gái bảo bối của mình, chỉ sợ vừa rời đi, Lãnh Phức Hương sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch.
Ông không thể ngờ được rằng Lãnh Phức Hương cư nhiên bị bắt đi, lại càng không thể ngờ nữ nhi bảo bối của ông có thể gặp phải sự tình này, hiện giờ ngoài nỗi lo lắng sau khi Lãnh Phức Hương tỉnh lại sẽ muốn tự sát, còn có một việc vô cùng nan giải.
Không lâu nữa, Đông Hưng quốc sẽ phái người đến đón dâu, mà Lãnh Phức Hương giờ đã không còn nguyên vẹn nữa, muốn thành thần e rằng là điều không thể, hoàng đế của Đông Hưng quốc khẳng định sẽ không chịu bỏ qua cho sự việc này.
Hơn nữa, việc này muốn tiến hành điều tra cũng không thể, Lãnh Phức Hương cũng giống như những nạn nhân trước đây của uyên ương hồ điệp, sau khi tỉnh dậy không còn nhớ được tướng mạo của thủ phạm, chỉ biết là mình đã thất thân, ngay cả một tia manh mối cũng không có.
“Thế nào rồi? quận chúa không có việc gì chứ?” Lãnh Tiêm Trần lo lắng đứng ở bên giường hỏi mấy vị thái y.
Mấy người thái y sau khi băng bó vết thương trên tay và xem xét sức khỏe xong liền vội vàng trả lời: “bẩm vương gia, vẫn may là kịp thời phát hiện, hiện giờ đã không còn nguy hiểm nữa rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, chỉ sợ quận chúa vừa tình dậy, lại sẽ……”
Các thái y đối với sự việc mà Lãnh Phức Hương gặp phải cũng vo cùng thương cảm, đường đường là một vị quận chúa, cư nhiên lại gặp phải nạn này, ngay cả trinh tiết cũng bị hủy hoại rồi, về sau biết sống như thế nào chứ.
“được rồi, đều ra ngoài hết đi” Lãnh Tiêm Trần mệt mỏi xua xua tay, thái y vừa ra ngoài, ông liền quay đầu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Lãnh Phức Hương, tâm không khỏi xót xa nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng.
“Hương nhi, đứa con đáng thương của ta”
Lúc này, có một a hoàn bê thuốc đi vào, vội vàng đi đến bên cạnh Lãnh Tiêm Trần.
“Vương gia, thái tử điện hạ cùng nhị hoàng tử, tứ hoàng tử đều đang đợi ở đại phòng, Vương gia có muốn đi gặp họ một lúc không?” a hoàn toàn thân lục y khẩn trương hỏi.
Kỳ thực Bắc Thần Hàn cùng hai bị hoàng đệ đến Lãnh Vương phủ đã được hai canh giờ rồi, nhưng Lãnh Tiêm Trần còn đang chăm sóc Lãnh Phức Hương, họ cũng ngại không tiện tiến vào phòng ngủ của nữ nhân, cho nên chỉ có thể ngồi đợi ở đại phòng, đợi Lãnh Tiêm Trần xuất hiện.
“ta biết rồi, quận chúa giao cho các ngươi chăm sóc, không được để nó làm ra chuyện ngu ngốc gì tiếp, đã rõ chưa?” Lãnh Tiêm Trần lúc này mới nhớ đến đoàn người của thái tử điện hạ, cho nên sau khi vội vàng giao phó lại cho mấy người nha hoàn, liền trực tiếp đi đến đại phòng.
Tô Duyệt Duyệt lúc này cũng vừa đến Lãnh Vương phủ, được quản gia đưa đến đại phòng.
“thế nào rồi? Phức Hương quận chúa không có chuyện gì đáng lo ngại chứ, người đâu?” Tô Duyệt Duyệt vừa vào đại phòng liền nhìn thấy mấy người Bắc Thần Hàn, sắc mặt nghiêm trọng, nội tâm nhất thời khẩn trương thêm mấy phần.
Bắc Thần Hàn ngay lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, sao nàng lại tới đây?”
“ta đến thăm quận chúa, nàng ây không sao chứ?” Tô Duyệt Duyệt sốt ruột hỏi lại lần nữa.
Bắc Thần Hàn đang muốn nói gì đấy, Lãnh Tiêm Trần cũng đang hối hả từ của đi vào, đi đến trước mặt mấy người bọn họ.
“để Thái tử điện hạ cùng nhị vị hoàng tử đợi lâu rồi, quả thực có lỗi, quận chúa hiện giờ đã không còn gì đáng lo ngại nữa rồi, mọi người yên tâm” Lãnh Tiêm Trần nói, khuôn mặt đều là sự mệt mỏi cùng lo lắng, cả người giống như già thêm mấy tuổi.
Tô Duyệt Duyệt sau khi nghe xong, nỗi lo lắng trong lòng cũng giảm đi ít nhiều, đột nhiên Bắc Thần Hàn nói.
“Vương gia có thể thuật lại tỉ mỉ sự việc phát sinh ngày hôm qua được không?”
Tô Duyệt Duyệt mâu quang có điểm sáng rực, nàng có nên nói chân tướng sự việc cho Bắc Thần Hàn biết không?, nói rằng Bắc Thần Ngạo chính là Uyên ương hồ điệp, nhưng nàng dường như cảm thấy Bắc Thần Ngạo là có nỗi khổ tâm, mỗi lần nhắc đến chuyện này, trong mắt hắn chỉ toàn là nỗi niềm phức tạp, chỉ là, hắn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, tại sao cứ phải đi làm tổn hại những nữ nhân vô tội.
Không được, nàng nhất định phải đi hỏi cho rõ ràng.