Siêu Cấp Binh Vương

Chương 100: Đội Du Kích



Hai binh sĩ đánh giá cẩn thận Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ, hỏi: "Các ngươi là ai? Tìm Tướng quân có chuyện gì?" May mắn, bọn họ đều là hậu nhân của thanh niên trí thức năm đó, cho nên đối với quốc ngữ còn biết một chút, nếu không Diệp Khiêm cũng không biết phải làm sao, bởi vì hắn không biết tiếng Myanmar.

"Chúng ta đến từ Hoa Hạ, ta gọi là Diệp Khiêm, mấy năm trước cùng Vương Tướng quân của các ngươi từng gặp mặt một lần, lần này đến Myanmar có việc, cho nên đặc biệt bái phỏng Vương Tướng quân." Diệp Khiêm nói.

Hai tên lính mê hoặc đánh giá Diệp Khiêm, sau đó lấy ra bộ đàm, đi đến một bên, tin tưởng hẳn là gọi về hỏi thăm ý kiến của Vương Trùng. Không bao lâu, tên lính đi trở về, nói với Diệp Khiêm: "Theo lệ chúng ta phải kiểm tra toàn thân, xin lỗi rồi."

"Không có sao." Diệp Khiêm nói.

Hai tên lính đi tới lục soát trên người Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ, trên người Diệp Khiêm lục soát được môt con dao găm "Huyết Sóng", trên người Lý Vĩ lục soát được một khẩu súng Desert Eagle. "Những đồ vật này chúng ta tạm thời thay các ngươi bảo quản, chờ lúc các ngươi đi ra sẽ trả lại cho các ngươi." Một tên binh lính nói.

"Thực xin lỗi, chúng ta muốn bịt kín mắt của các ngươi." Tên lính kia nói tiếp.

Không bao lâu, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ đem miếng vải đen trên mắt tháo xuống, lọt vào trong tầm mắt chính là từng dãy lầu nhà gỗ, những ngôi nhà gỗ xếp thành hình tròn vòng quanh, chính giữa là một khu đất trống rộng lớn, trên khu đất trống có mấy chiếc xe tải cùng hai chiếc xe tăng T-34 do Liên Xô sản xuất đang đậu, bốn phía đều là binh sĩ vác súng trên vai, đạn đã lên nòng. Đối với khung cảnh này, Diệp Khiêm cùng Lý Vĩ đã sớm tập mãi thành thói quen, cho nên cũng không có cảm giác có bao nhiêu mới lạ.

Lúc này, ở một tòa lầu chính giữa, một người trung niên nam tử chậm rãi đi xuống, dáng người khôi ngô, một bộ dáng long tinh hổ mãnh. Lúc trông thấy Diệp Khiêm xuất hiện trên khu đất, lập tức khuôn mặt tươi cười đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: "Diệp huynh đệ, đã lâu không gặp ah!" Nói xong, đã đến bên cạn Diệp Khiêm, ha ha cười cười ôm Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cũng ôm hắn một cái, đây là cái ôm chào hỏi, nói: "Nhiều năm không gặp, Vương Tướng quân vẫn phong thái như trước ah."

Vương Trùng ha ha mà cười cười buông Diệp Khiêm ra, nói: "Như thế nào không thấy Điền lão đệ? Điền lão đệ còn tốt chứ?"

"Đội trưởng hai năm trước đã qua đời." Diệp Khiêm nói.

Vương Trùng hơi sững sờ, thở dài, nói: "Ai, không thể tưởng được năm đó từ biệt lại thành vĩnh biệt." Dừng một chút, Vương Trùng nói tiếp: "Đến, Diệp lão đệ, nhiều năm như vậy không gặp, ngươi cũng đừng muốn chạy a, buổi tối chúng ta phải uống thống khoái, không say không về."

"Ta rất vinh hạnh!" Diệp Khiêm mỉm cười nói, Diệp Khiêm tùy ý để Vương Trùng kéo đi lên tòa lầu. Lý Vĩ có chút nhếch miệng, đi theo, thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà cùng đối phương thân quen như vậy, xem ra là vì nguyên nhân đội trưởng Nanh Sói Điền Phong đã tới lần trước.

Trong đại sảnh trên lầu đã đặt sẵn mấy cái ghế trúc và một cái bàn hình chữ nhật bằng trúc, trên mặt bàn đặt một ít đồ uống trà, trừ đó ra lại không có những vật khác, đơn giản, nhưng lại rất sạch sẽ.

VươngTrùng kéo Diệp Khiêm ngồi xuống, tự tay châm trà cho Diệp Khiêm, nói: "Đây là trà Thiết Quan Âm bằng hữu từ Hoa Hạ mang tặng, uống đã quen? Đúng là chỉ có trà của Hoa Hạ là tốt, trà ở đây giống như là thuốc Đông y, vừa đắng lại chát, căn bản không có bất luận mùi thơm gì." Sau đó lại châm trà cho Lý Vĩ, hỏi: "Vị huynh đệ xưng hô như thế nào?"

"Lý Vĩ!" Lý Vĩ không kiêu ngạo không siểm nịnh, rồi lại cung kính lễ phép hồi đáp.

Gật gật đầu, Vương Trùng nói: "Anh hùng xuất thiếu niên ah. Diệp huynh đệ, vậy bây giờ ai là thủ lĩnh của các ngươi? Có cơ hội ngươi nhất định phải giới thiệu cho chúng ta nhận thức a, ta đối với uy danh Nanh Sói của các ngươi rất hâm mộ a."

"Vương Tướng quân khách khí, kỳ thật chúng ta cũng rất hâm mộ ngài, ngài có được chi quân đội lớn như vậy, ngay cả chính phủ Myanmar cũng phải kiêng kị, quả thực là thổ hoàng đế, tiêu diêu tự tại ah." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói, "Điền đội trưởng sau khi chết, tiểu đệ bất tài được các huynh đệ đề cử là thủ lĩnh Nanh Sói, trọng trách trên vai ngày càng nặng, ngược lại là có chút nhớ tới khoảng thời gian tự do tự tại trước kia."

"Diệp huynh đệ bây giờ là thủ lĩnh Nanh Sói?" Vương Trùng có chút sửng sốt, nói, "Vậy lão ca trước hết chúc mừng Diệp huynh đệ nha. Diệp huynh đệ, không nói gạt ngươi, cuộc sống của ta càng ngày càng khó khăn. Trên quốc tế bây giờ đối với thuốc phiện đả kích càng lúc càng lớn, sinh ý cũng càng ngày càng không tốt, trước đó vài ngày chính phủ Myanmar phái người tới nói qua với ta, nói là nếu như ta đem những nơi trồng cây thuốc phiện sửa lại thành trồng các loại cây nông sản, bọn hắn sẽ thu mua cao hơn 10% so với giá thị trường. Có đôi khi ta ngược lại rất hy vọng có thể giống như các ngươi, ít nhất so với ta thì tự do hơn rồi."

"Tướng quân, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, ngươi biết hiện tại trên thế giới sinh ý kiếm lợi nhiều nhất là cái gì không?" Diệp Khiêm hỏi.

Hơi sững sờ, Vương Trùng nói: "Chuyện này còn phải hỏi, đương nhiên là thuốc phiện cùng súng ống đạn được."

Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói: "Sai, Tướng quân, hiện tại trên thế giới sinh ý kiếm lợi nhiều nhất là giao dịch quyền tiền."

"Giao dịch quyền tiền?" Vương Trùng trầm ngâm một lát, nói, "Diệp huynh đệ, ta không phải rất rõ ràng, có thể nói rỏ không?" Vương Trùng một bộ dáng mong chờ, xem bộ dáng là đối với giao dịch quyền tiền mà Diệp Khiêm nói tràn đầy hứng thú.

"Đơn giản mà nói, là dùng quyền trong tay đổi lấy tiền tài kếch xù, và dùng tiền tài đổi lấy quyền lợi càng lớn, như thế tuần hoàn, không ngừng có thể đem tài phú của mình gộp lại thành một con số khổng lồ, hơn nữa cũng có thể đem quyền lợi của mình đẩy lên đỉnh phong." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Đương nhiên, vô luận là quyền lợi hay là tiền tài, cũng phải cần có cường hãn thế lực ngầm để chống đở, nếu không cũng giống như là phù dung sớm nở tối tàn. Cho nên nói, cái thế giới này căn bản cũng không có tuyệt đối trắng hay đen, trắng hay đen vốn chính là tương sinh gắn bó, rồi lại đối lập lẫn nhau."

Vương Trùng trầm mặc một hồi, chắc là đang tinh tế đánh giá lời Diệp Khiêm nói. Một lát, Vương Trùng nói: "Ta hiện tại rốt cục minh bạch, vì cái gì Nanh Sói có thể trở thành vương giả lính đánh thuê thế giới rồi, bởi vì bọn họ có một người lãnh đạo ưu tú. Diệp huynh đệ, cảm ơn lời đề nghị của ngươi, nếu như về sau ngươi có cái gì cần đến ta, chỉ cần một câu nói của ngươi, Vương Trùng ta cho dù xông pha khói lửa cũng không chối từ." Hắn nói rất chân thành, bởi vì hắn đã quyết định, chỉ cần Diệp Khiêm còn sống, vậy hắn phải cùng Nanh Sói làm tốt quan hệ, thành lập đồng minh, cái này đối với hắn chính là lợi nhuận kếch xù.

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Tướng quân quá khách khí, ta cũng chỉ là nói bậy mà thôi."

Vương Trùng nói: "Diệp huynh đệ, ngươi đừng khiêm nhường, ta là người thô kệch, không hiểu được ngươi nói giao dịch quyền tiền là gì, nhưng ta tin tưởng lời của ngươi nói ra nhất định là có đạo lý của nó. Diệp huynh đệ, nếu như không ngại chúng ta liền kết nghĩa huynh đệ, như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.