Súng Bắn Tỉa, thường thường được người xưng là thích khách, bọn hắn cũng rất ưa thích xưng hô như vậy. Điều kiện trở thành Súng Bắn Tỉa cùng thích khách giống nhau, tỉnh táo, bình tĩnh, một kích tất trúng. Một tay súng bắn tỉa, súng của hắn giống như là kiếm của thích khách, phải dùng tánh mạng của mình đi quý trọng cùng bảo vệ nó, như vậy mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, đó gọi là Nhân Kiếm Hợp Nhất, chỉ là bọn hắn thì gọi là Nhân Thương Hợp Nhất.
Giao Tuấn Sinh không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không có sờ súng rồi, bưng lên súng ngắm chốc lát, nhịn không được trong nội tâm có chút kích động. Đối với một tay Súng Bắn Tỉa mà nói, súng là tánh mạng của bọn hắn. Có thể một lần nữa cầm súng ngắm, Giao Tuấn Sinh không khỏi cảm thán không thôi.
"Vừa tay sao?" Mặc Long hỏi.
Gật gật đầu, Giao Tuấn Sinh hồi đáp: "Thật lâu không có đụng súng rồi, có chút kích động."
Mặc Long tuy là lần đầu tiên cùng Giao Tuấn Sinh gặp mặt, bất quá đều là Súng Bắn Tỉa hắn hiểu cảm giác của Giao Tuấn Sinh, nếu để cho hắn thời gian dài không sờ súng hắn cũng sẽ có chút không quen."Súng nhắm Barret - M99 do Mỹ sản xuất, súng dài 1480 MM, nặng 12kg, tầm sát thương 1500m, độ chính xác cao, lực phản chấn thấp." Mặc Long chậm rãi nói.
"Diệp Khiêm xảy ra chuyện gì sao?" Giao Tuấn Sinh hỏi.
Lắc đầu, Mặc Long hồi đáp: "Không biết, bất quá lão đại nói chúng ta đến địa phương sẽ tự nhiên rỏ ràng." Sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển hướng Giao Tuấn Sinh, hỏi: "Ngươi từng là đại đội trưởng đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ?"
Giao Tuấn Sinh có chút sửng sốt, phát hiện mình vừa rồi lúc vuốt ve súng bắn tỉa lơ đãng lộ ra hình xăm trên cánh tay. Cái hình xăm này, người bình thường căn bản là sẽ không nhận thức, coi như là người trong quân đội Hoa Hạ nếu như không phải thành viện đội đặc chủng Nanh Sói hoặc một ít sĩ quan cao cấp, cũng căn bản không biết cái ý nghĩa của hình xăm này. Lúc trước Diệp Khiêm liếc thấy hình xăm liền đoán được, hôm nay Mặc Long cũng vậy. Giao Tuấn Sinh biếti, Diệp Khiêm nhất định là không đem chuyện của mình nói cho người khác biết, chính là nói Mặc Long cùng Diệp Khiêm giống nhau. Cùng Nanh Sói tựa hồ có quan hệ nào đó.
"Mọi thành viên Nanh Sối đều là quân nhân ưu tú nhất, là người mà ta bội phục nhất." Mặc Long chân thành nói.
Giao Tuấn Sinh có chút nở nụ cười, nói ra: "Xem ra ngươi giống như Diệp Khiêm, cùng Nanh Sói tựa hồ có quan hệ nào đó, nếu không căn bản không có khả năng biết rỏ cái hình xăm này đại biểu cho cái gì."
Mặc Long từ chối cho ý kiến nở nụ cười, cũng không nói lời nào.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Diệp Khiêm rốt cục đã tới địa điểm Âu Dương Thiên Minh nói. Dừng lại xe dưới lầu nhà máy hóa chất bỏ hoang, Diệp Khiểm nhìn thoáng qua bốn phía, cất bước đi vào.
Lên lầu hai, rất xa liền trông thấy Âu Dương Thiên Minh ngồi ở chỗ kia, bên cạnh còn có bốn nam tử ước chừng hơn 20 tuổi, xem bộ dáng đều là người Hoa Hạ, vẻ mặt nghiêm túc, trên người tản ra một loại sát khí rất mãnh liệt. Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, xem ra mấy người này không đơn giản, không biết Âu Dương Thiên Minh là từ đâu tìm đến.
Triệu Nhã Song tay bị trói sau lưng, tóc có chút xoã tung lộn xộn, trên mặt cũng có được vài đạo dấu đỏ, tin tưởng là có lẽ ăn một tí đau khổ.
Trông thấy Diệp Khiêm tiến đến, Âu Dương Thiên Minh trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, hướng người đứng phía sau phất phất tay, lập tức có hai người hướng Diệp Khiêm đi tới.
Triệu Nhã nhìn thấy Diệp Khiêm, trên mặt biểu lộ rất kỳ quái, có cảm động, có mừng rỡ, cũng có lo lắng. Diệp Khiêm biết rõ sẽ có uy hiếp lại còn muốn tới cứu mình, Triệu Nhã rất cảm động rất vui vẻ, thế nhưng mà nàng rồi lại không hy vọng Diệp Khiêm bởi vì cứu chính mình mà có bất kỳ uy hiếp. Triệu Nhã dùng sức lắc lắc đầu, mình rõ ràng là rất chán ghét tên tiểu lưu manh này, thế nhưng mà tại sao phải lo lắng cho hắn a, dù sao nếu như không phải hắn, Âu Dương Thiên minh cũng sẽ không bắt mình.
Chứng kiến Triệu Nhã bình an vô sự, Diệp Khiêm tỉnh táo lại, hiện tại cũng không phải là lúc xúc động, Triệu Nhã còn trong tay của bọn hắn, chính mình nếu như hơi chút vô ý, sẽ mang đến cho Triệu Nhã tai hoạ ngập đầu. Hơn nữa, Âu Dương Thiên Minh mang đến bốn người này tựa hồ không đơn giản, chỉ cần cổ sát khí trên người kia, không phải người bình thường có thể có được. Loại sát khí này, là loại thường đối mặt tử vong mới có thể có được, loại người nầy sớm đã đem sinh tử không để ý tới. Diệp Khiêm không có nắm chắc trong nháy mắt đồng thời hạ gục bọn hắn, hiện tại biện pháp duy nhất có thể làm là kéo dài một ít thời gian, đợi Mặc Long cùng Giao Tuấn Sinh tới.
Diệp Khiêm dừng bước lại, hai người kia đi đến bên người Diệp Khiểm, lục soát trên người Diệp Khiểm đem thanh chủy thủ Huyết sống thu lại. Diệp Khiêm cũng không có phản kháng, rất phối hợp, dù sao Triệu Nhã bây giờ còn đang trong tay của bọn hắn.
Âu Dương Thiên Minh âm hiểm cười đứng lên, nhìn Diệp Khiêm, nói: "Quả nhiên là có tình có nghĩa a, biết rỏ là đi tìm cái chết còn dám tới."
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Âu Dương Thiên Minh, không cần quanh co lòng vòng, ngươi đến cùng muốn thế nào?"
"Muốn thế nào? Ngươi hỏi ta muốn thế nào?" Âu Dương Thiên Minh oán giận nói, bộ mặt biểu lộ có chút khủng bố."Nếu như không phải ngươi, ta sẽ biến thành người như hôm nay sao? Như một con chó nhà có tang. Ngươi biết ta ở trong tù chịu bao nhiêu đau khổ sao? Bị những đồ vật dơ bẩn của đám phạm nhân nhét vào thân thể của ta, lúc đó ta đã phát thề, chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết."
Diệp Khiêm đổ mồ hôi, cảm thông cho chuyện Âu Dương Thiên Minh bị đãi ngộ trong tù, bị người ta cường bạo cúc hoa, cho nên mới biến thành như bây giờ, có tâm lý biến thái."Có chiêu gì ngươi cứ sử dụng với ta, không cần dùng một nữ nhân uy hiếp ta, ngươi không cảm giác mình như vậy căn bản không phải là nam nhân sao?" Diệp Khiêm hừ một tiếng, nói.
"Con mẹ nó chứ hiện tại ta còn có thể xem như là nam nhân sao?" Âu Dương Thiên Minh cuồng loạn quát, "Nỗi khổ mà ta chịu qua, ta muốn ngươi hoàn trả gấp trăm lần nghìn lần. Ngươi yêu thích nàng đúng không? Tốt, ta sẽ cho người tra tấn nàng, cho ngươi cảm thấy sự vô năng nhu nhược của bản thân mà xấu hổ. Ha ha!" Nói xong, Âu Dương Thiên Minh hướng Triệu Nhã đi tới.
"Hỗn đãn, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây." Triệu Nhã nhìn Âu Dương Thiên Minh từng bước đến gần, hoảng sợ quát.
"Dừng tay, Âu Dương Thiên Minh, ngươi đừng làm xằng bậy." Diệp Khiêm cuống quít kêu lên, "Ngươi muốn đối phó ta như thế nào, thì trực tiếp xông đến ta."
"Ngươi đang cầu xin ta sao? Ừ? Mau cầu xin ta đi" Âu Dương Thiên Minh xoay người, nhìn Diệp Khiêm đắc ý nói.
Có chút cắn cắn bờ môi, Diệp Khiểm nói: "Vâng, coi như ta cầu xin ngươi. Chuyện này căn bản là không liên quan đến nàng, ngươi muốn như thế nào thì cứ hướng về phía ta là được rồi, đừng làm khó nàng."
"Cầu xin ta? Ngươi đang cầu xin ta? Thế nhưng mà ta một chút cũng không cảm giác thấy thành ý của ngươi nha." Âu Dương Thiên Minh nói. Vừa nói vừa nhìn người bên cạnh Diệp Khiêm có ý bảo, người nọ gật gật đầu, đem dao găm trong tay đưa tới.