"Ta bên kia còn có mấy người bằng hữu, ta đây đi trước." Diệp Khiêm bốn phía nhìn lướt qua, trông thấy bọn người Mặc Long, có chút nở nụ cười, nói.
"Như thế nào muộn như vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi không tới, ngươi nếu không đến, tiền này ai trã ah." Trông thấy Diệp Khiêm ngồi xuống, Vạn Xuân Hoa vừa cười vừa nói.
"Có chút việc chậm trễ." Diệp Khiêm nói, "Đêm nay có người mời khách, cứ kêu thoải mái."
Đang không ngừng đút hoa quả vào trong miệng, Triệu Thiết Trụ mơ hồ không rõ reo lên: "Nhân viên phục vụ, cho thêm hai mâm đựng trái cây."
"Chỉ có biết ăn thôi, cũng không sợ bị mập chết." Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ trừng mắt liếc Triệu Thiết Trụ, nói."Đúng rồi, ngươi nói đêm nay có người mời khách, là ai mời khách à?" Vạn Xuân Hoa kinh ngạc hỏi.
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Ta cũng không mang tiền, dù sao ta là chuẩn bị đến ăn cơm chùa."
Vạn Xuân Hoa ngạc nhiên nhìn Diệp Khiêm, có chút dở khóc dở cười. Triệu Thiết Trụ cũng ngừng lại, sững sờ nhìn Diệp Khiêm, sau đó lại vùi đầu bắt đầu ăn."Diệp Khiêm, ngươi hẹn chúng ta tối nay tới tại đây không phải chỉ vì ăn cơm chùa a? Có phải là có chuyện gì hay không" Vạn Xuân Hoa hỏi.
"Quán bar này vốn là địa bàn của huynh đệ ta Vương Hổ, thế nhưng mà tối hôm qua bị Tư Đồ Lập người Thanh bang cướp đi. Chuyện này còn chưa tính, hắn lại đem Vương Hổ đánh trọng thương, cho nên đêm nay ta là tới chiếu cố tên Tư Đồ Lập kia, xem hắn có phải ba đầu sáu tay hay không, ngay cả huynh đệ của Diệp Khiêm ta cũng dám động." Diệp Khiêm nhìn như bình thản nói, kì thực trên người tản mát ra một loại khí tức khắc nghiệt. Hắn thật sự nổi giận rồi, Mặc Long có thể cảm giác được, Diệp Khiêm là loại người cực kỳ bao che khuyết điểm, đừng nói là người của mình bị ủy khuất, dù cho là người của mình sai, vậy cũng tuyệt đối không cho phép ngoại nhân ngang ngược can thiệp. Mặc Long nhớ rõ trước kia có một lần, Thanh Phong tại quán bar nước Liban uống rượu, kết quả cùng lính đánh thuê địa phương xảy ra một ít mâu thuẫn, hơn nữa còn bị đánh bị thương, Diệp Khiêm sau khi biết cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp mang theo người Nanh Sói đi qua, đem tổ chức lính đánh thuê của bọn chúng nhổ tận gốc. Sau khi trở lại Nanh Sói, Diệp Khiêm mới hỏi tội Thanh Phong, hung hăng phạt hắn một trận.
"Diệp Khiêm, ngươi không phải bị nước tràn vào não chứ? Thanh bang là đệ nhất bang phái thành phố Thượng Hải, chúng ta có thể đấu lại bọn họ sao?" Vạn Xuân Hoa kinh ngạc nói.
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Ta mặc kệ Thanh bang thế lực lớn như thế nào, chỉ cần là đắc tội huynh đệ của Diệp Khiêm ta, coi như là Diêm vương gia ta cũng muốn để cho hắn dập đầu nhận lỗi. Ngươi biết vì sao mà lính đánh thuê Nanh Sói của chúng ta có thể trở thành vương giả lính đánh thuê thế giới không? Đó là dựa vào sự đoàn kết cùng với tinh thần sẵn sàng hy sinh vì nhau, tinh thần không chịu thua, dám đem hoàng đế kéo xuống ngựa. Nếu như bởi vì thực lực của đối thủ quá mạnh mẽ, chúng ta liền buông tha không báo thù cho huynh đệ của mình thì Nanh Sói chỉ sợ đã sớm biến mất trên thế giới này. Vạn Xuân Hoa, kỳ thật dùng thực lực của ngươi căn bản không có tư cách vào Nanh Sói, thế nhưng mà ngươi biết vì cái gì ta còn đem chuyện này nói cho ngươi biết, còn mời ngươi tiến vào Nanh Sói? Bởi vì ta ở trên người của ngươi thấy một cổ dã tâm, một tinh thần không chịu thua"
Vạn Xuân Hoa cười cười xấu hổ, nói: "Tại sao lại nhìn ta chăm chú như vậy, ta bất quá chỉ nói vậy mà thôi. Chỉ cần Diệp Khiêm ngươi nói một câu, Vạn Xuân Hoa ta lên núi đao xuống vạc dầu đều không có vấn đề. Mịa nó, không phải là Thanh bang sao, Đcm, lão tử đêm nay sẽ cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ."
Diệp Khiêm thoả mãn nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, đây mới là hảo huynh đệ của Diệp Khiêm ta. Hôm nay chúng ta đến đây không phải để uống rượu mà là đến phá quán." Vừa nói, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên một nụ cười tà.
Triệu Thiết Trụ như cũ không ngừng lấy thức ăn đút vào trong miệng của mình, lẩm bẩm nói: "Móa, có thể hay không đợi tí nữa, ta còn chưa ăn xong."
Diệp Khiêm thật ra vô cùng thích tính cách của Triệu Thiết Trụ, không thích nói nhiều, khi gặp chuyện thì đem hết toàn lực ra ứng phó. Có lẽ giống như lời Mặc Long nói, Triệu Thiết Trụ là một thợ săn trời sinh, có tiềm chất trở thành tay súng bắn tỉa.
Vạn Xuân Hoa bất đắc dĩ trừng Triệu Thiết Trụ, sau đó nhìn Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Kiếm chuyện, việc này ta am hiểu nhất, xem ta a."
Nói xong, Vạn Xuân Hoa cầm lấy bình rượu trên bàn dùng sức gõ vào bàn, hét lên: "Nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ!"
Nghe thấy Vạn Xuân Hoa lên tiếng gọi ầm ĩ, nhân viên phục vụ quán bar cuống quít đi tới, khách khí hỏi: "Xin chào, xin hỏi tiên sinh cần cái gì sao?"
Vạn Xuân Hoa cầm lấy rượu trên bàn, ồn ào nói: "Đjxmm~, con mẹ nó các ngươi dám cầm rượu giả đến lừa gạt lão tử, như thế nào? Khi chúng ta là kẻ ngốc ah."
Nhân viên phục vụ quán bar sửng sốt, biết rõ Vạn Xuân Hoa là cố ý đến kiếm chuyện, ở loại địa phương này làm lâu như vậy, hắn cũng có chút nhãn lực. Bất quá, khách nhân dù sao vẫn là khách nhân, không có chính thức trở mặt thì hắn phải lễ phép đối đãi."Tiên sinh, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, rượu của quán bar chúng ta đều là từ những đại lý rượu uy tín nhập về, tuyệt đối đều là hàng thật, không có hàng giả tồn tại." Nhân viên phục vụ nói.
Hàng thật? Như vậy mà là hàng thật? Một chút mùi rượu cũng không có, xem làm lão tử là kẻ ngốc hả." Vạn Xuân Hoa nói.
Ngay tại lúc nhân viên phục vụ chuẩn bị trả lời, Triệu Thiết Trụ đã ăn xong miếng dưa hấu cuối cùng trong mâm, không hề dấu hiệu cầm lấy chén đĩa "Phanh" đập vào trên đầu nhân viên phục vụ. Lập tức, chén đĩa rơi đầy đất, máu tươi từ trên đầu nhân viên phục vụ lập tức chảy xuống."Lải nhải, kêu quản sự của các ngươi tới đây." Triệu Thiết Trụ nói.
Cử động này để cho Diệp Khiêm, Mặc Long cùng Vạn Xuân Hoa không khỏi ngạc nhiên, tiểu tử này thật đúng là trực tiếp ah.
Trừng Vạn Xuân Hoa, Triệu Thiết Trụ nói: "Lầm bà lầm bầm cả buổi, trực tiếp như vậy không phải là xong rồi sao, Đcm."
Vạn Xuân Hoa triệt để bó tay rồi, hướng Triệu Thiết Trụ giơ ngón tay cái lên, nói: "Ngươi ngưu bức, bà nội nó."
Tư Đồ Lập ở phía sau quán bar, sau khi trông thấy bên này xảy ra chuyện, có chút nhíu lông mày, nhìn người bên cạnh hỏi: "Những cái kia là người nào? Đã từng gặp chưa?"
Tiểu đệ phía sau hắn hướng bọn Diệp Khiêm nhìn thoáng qua, nói: "Chưa từng gặp qua, hẳn không phải là người trên đường lăn lộn."
Tư Đồ Lập nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi đi ra ngoài dọn dẹp một chút đi. Nhớ kỹ, tiên lễ hậu binh, ta là người có văn hóa, hiểu không? Nói cho bọn hắn biết đây là địa bàn của Thanh bang chúng ta, nếu như bọn hắn còn không thức thời thì cũng đừng đem chuyện náo quá lớn, tùy tiện giáo huấn một lần là được rồi."
"Dạ!" Thủ hạ sau lưng Tư Đồ Lập lên tiếng đáp ứng, liền dẫn theo mấy người đi ra ngoài.
Đến trước bàn của bọn người Diệp Khiêm, nhìn nhân viên phục vụ quán bar ý bảo để cho hắn ly khai trước, sau đó nhìn bọn người Diệp Khiêm, nói: "Các vị, có cái chiêu gì đãi không chu toàn sao?"