Tiêu Mạc là do Diệp Khiêm gọi tới, cú điện thoại kia là Diệp Khiêm gọi cho hắn. Chớ nên xem thường lực lượng phóng viên, có đôi khi phóng viên có thể đem danh dự ngươi quét rác, thất bại thảm hại. Cán bút có được lực lượng đặc biệt, đặc biệt là loại phóng viên có danh tiếng giống như Tiêu Mạc, người bị hắn đưa tin sẽ có cảm giác sống không bằng chết.
"Oan uổng, tuyệt đối là có người vu oan hãm hại ah." Diệp Khiêm nói, "Sau khi vị Tưởng cục trưởng này tới, căn bản không hỏi nguyên do, cũng cầm không ra chứng cứ nào lại muốn bắt bớ ta. Ta rất hoài nghi, ở trong đó có phải là cùng người khác giao dịch hay không."
Đám phóng viên kia điên cuồng chụp ảnh, Tưởng Chính Nghĩa cũng ý thức được có chút không tốt, có chút nhíu lông mày, nhìn hai tên cảnh sát áp giải Diệp Khiêm một cái, có ý muốn để bọn hắn mau chóng đem Diệp Khiêm áp tải vào trong xe.
"Tưởng cục trưởng, ngươi đối với câu trả lời của Diệp lão bản có giải thích gì không?" Tiêu Mạc lại hỏi.
"Diệp lão bản cùng với vụ án tối hôm qua có quan hệ hay không, chúng ta sẽ cẩn thận điều tra. Các vị bằng hữu phóng viên, các ngươi phải tuyệt đối tin tưởng chúng ta, chúng ta tuyệt đối sẽ không oan uổng người vô tội, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ người nào gây rối loạn trật tự xã hội. Về phần Diệp lão bản nói, ta cùng người ngoài giao dịch, hoàn toàn là vu oan. Các ngươi phải tin tưởng, nhân viên công an chúng ta đều liêm khiết làm theo việc công, bảo hộ tánh mạng cùng tài sản của nhân dân là nhiệm vụ của chúng ta. Về phần các ngươi có tin hay không cũng không sao." Tưởng cục trưởng ra vẻ đạo mạo nói.
"Tưởng cục trưởng, tin tưởng ngài cũng biết hiện tại Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân liên minh tại thị trường chứng khoán chèn ép giá cổ phiếu của ông ty Diệp lão bản, có người nói ngài cùng Chu Thiện và Tô Kiến Quân có quan hệ thân mật, ta muốn hỏi, lần này ngài mang Diệp lão bản về cục cảnh sát có phải là vì để cho bọn họ có thể càng thuận lợi chèn ép giá cổ phiếu của công ty Diệp lão bản?" Tiêu Mạc tiếp tục hỏi.
"Lời nói vô căn cứ, hoàn toàn lời nói vô căn cứ. Quan hệ giữa ta cùng Chu Thiện và Tô Kiến Quân, cũng chỉ là quan hệ công việc mà thôi, sao có thể nói là thân mật? Lần này mời Diệp lão bản đến cục cảnh sát, cũng chỉ là hiệp trợ điều tra mà thôi, trước khi mọi chuyện rõ ràng, chúng ta tuyệt đối sẽ không oan uổng người tốt." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Như vậy xin hỏi Tưởng cục trưởng, nếu là hiệp trợ điều tra, lại vì sao phải mang còng tay, cái này có phải đang ám chỉ Diệp Khiêm Diệp lão bản là người chủ mưu cho sự kiện tối hôm qua?" Tiêu Mạc hỏi.
"Mọi người cần phải làm chứng cho ta a, ta từ trước đến nay nghe nói trong cục cảnh sát rất Hắc Ám, chỉ sợ ta tiến vào, cũng sẽ bị vu oan giá hoạ." Diệp Khiêm lớn tiếng kêu lên, "Tất cả mọi người chụp ảnh, làm chứng cho ta, chứng minh ta trước khi tiến vào cục cảnh sát trên người không có bất kỳ vết thương nào." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhấc lên y phục của mình, những ký giả kia bắt đầu điên cuồng chụp ảnh.
Tưởng Chính Nghĩa chấn động, không thể tưởng được Diệp Khiêm đường đường là lão đại thành phố Nam Kinh, vậy mà cùng mình chơi thủ đoạn như vậy, vốn còn muốn sau khi tiến vào cục cảnh sát hảo hảo sửa chữa Diệp Khiêm một phen, dù cho không thể định tội của hắn, tối thiểu cũng muốn để cho hắn ăn một bữa đau khổ, biết rõ sự lợi hại của mình. Không thể tưởng được Diệp Khiêm chơi loại chiêu số thấp kém này, kể từ đó, sau khi đến cục cảnh sát mình thật đúng là không tốt dùng vũ lực.
Tưởng Chính Nghĩa cũng không thể chú ý nhiều như vậy, thúc giục cảnh sát áp giải Diệp Khiêm tiến vào trong xe, nói: "Các vị bằng hữu phóng viên, chuyện này sẽ cho mọi người một câu trả lời hợp lý, các ngươi hãy đợi tin tức của chúng ta a." Nói xong, hoảng hốt chạy bừa hướng xe đi đến.
Có thể là do có quá nhiều người chen chúc, làm cho Tưởng Chính Nghĩa thiếu chút nữa bị vấp ngã. Trong nội tâm đối với Diệp Khiêm càng thêm phẫn nộ.
Cách đó không xa, Ngô Hoán Phong thấy một màn như vậy, không khỏi có chút nở nụ cười, loại chuyện này cũng chỉ có Diệp Khiêm làm được. Lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Tống Nhiên, đơn giản đem chuyện vừa rồi nói một lần.
Xe cảnh sát đến nhanh, đi cũng nhanh, rất nhanh chóng chạy ra khỏi hội sở. Đám phóng viên cũng kia nhao nhao đuổi theo, đây chính là một tin tức lớn, một lão đại của thành phố Nam Kinh bị bắt, chuyện này cũng không nhỏ. Huống hồ, ở trong đó rất có thể liên lụy đến giao dịch giữa Hắc đạo và Bạch đạo a.
Lúc đến cục cảnh sát, Diệp Khiêm trực tiếp bị áp giải vào phòng thẩm vấn. Đối với loại điêu dân này, Tưởng Chính Nghĩa tự nhận có rất nhiều biện pháp xử lý, đem diều hòa của phòng thẩm vấn tắt đi, toàn bộ trong phòng thẩm vấn lập tức như lồng hấp. Cũng không phái người đi vào thẩm vấn, chỉ để cho Diệp Khiêm một mình lẻ loi trơ trọi ở trong đó.
Ngay cả CIA của nước Mỹ Diệp Khiêm cũng đã từng đi vào, thì nơi nào sẽ sợ hãi loại phòng thẩm vấn của cục cảnh sát a. Nhàn nhã tựa ở trên ghế, hai chân đặt trên mặt bàn trước mặt, đắc chí đung đưa.
Trong phòng quan sát, Tưởng Chính Nghĩa đang nhìn tình huống trong phòng thẩm vấn, lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ: "Không thể đánh, ta vẫn có thể chơi chiêu này với ngươi nha."
"Tưởng gia, Diệp Khiêm này địa vị cũng không nhỏ, chúng ta làm như vậy không phải có chút..." Cục trưởng phân cục có chút lo lắng nói.
"Sợ cái gì? Hừ, hắn tuy là lão đại tại thành phố Nam Kinh, nhưng hắn cũng nằm trong sự cai quản của chúng ta, chỉ cần hắn phạm pháp, ta có năng lực làm cho hắn không ngốc đầu lên được." Tưởng Chính Nghĩa khinh thường nói. Không phải là hắn tự đề cao mình, mà nhiều khi đúng là như thế, giang hồ tại thành phố Nam Kinh có ai dám dám không cho hắn mặt mũi. Diệp Khiêm chẳng những không thèm nghía đến hắn, lại còn đùa nghịch hắn, cơn tức này hắn như thế nào nuốt trôi.
Cục trưởng phân cục há to miệng muốn nói điều gì đó nhưng lời nói đến bên miệng vẫn đành nuốt xuống. Nghĩ thầm, Tưởng Chính Nghĩa dù ngươi có quyền lợi thì như thế nào, có đôi khi ngươi cũng không khỏi không bận tâm những kẻ giang hồ này a, đều là người liều mạng, ngươi còn có thê nhi già trẻ, nói không chừng lúc nào đó trong nhà của ngươi sẽ bị cháy, chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng tìm không ra.
Diệp Khiêm cũng dần dần cảm giác được có chút không đúng rồi, độ ấm trong phòng thẩm vấn càng ngày càng cao rồi, mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Có chút nhíu lông mày, Diệp Khiêm đứng lên, đi tới đi lui. Đã Tưởng Chính Nghĩa muốn cùng mình chơi, thì mình phải cùng hắn chơi hung ác hơn mới được. Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm hung hăng đánh cho mình một bạt tai, mịa nó, thực con mẹ nó đau. Sau đó lại là một quyền, tiếp theo đem đầu của mình mãnh liệt đụng vào vách tường.
Trong phòng quan sát, Tưởng Chính Nghĩa trông thấy một màn này, không khỏi chấn động, thầm nghĩ, tiểu tử này có phải điên rồi hay không? Bỗng nhiên, Tưởng Chính Nghĩa giật mình, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, tiểu tử này rõ ràng là muốn hãm hại mình ah. Cuống quít nhìn cục trưởng phân cục sau lưng nói: "Nhanh, mau phái người đi ngăn cản hắn."
Diệp Khiêm tự nhiên cũng không phải ngu như vậy, hắn rất hiểu làm như thế nào để cho thương thế của mình thoạt nhìn rất nặng, tuy nhiên lại cũng không phải rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng sẽ không quá đau. Hành động vừa rồi chỉ là làm bộ cho Tưởng Chính Nghĩa nhìn xem mà thôi.
Vài tên cảnh sát tràn vào trong phòng thẩm vấn, ngăn trở hành vi tự làm khổ của Diệp Khiêm lại. Một gã cảnh sát tiến đến trước mặt Diệp Khiêm, nhỏ giọng nói: "Diệp lão bản, ngài đừng làm khó dễ chúng ta, ta biết rõ ngài có rất nhiều biện pháp đi ra ngoài, làm gì phải dùng loại thủ đoạn này để thương tổn tới mình?"
Diệp Khiêm quay đầu nhìn hắn một cái, có chút nở nụ cười, có chút nhẹ gật đầu. Tiểu tử có tiền đồ.
Một lát sau, Tưởng Chính Nghĩa đi đến, nhìn thoáng qua Diệp Khiêm, nói: "Ngươi đừng tưởng rằng làm như vậy có thể hù dọa ta, ta cho ngươi biết, ngươi hôm nay tốt nhất phải trung thực cho ta, bằng không mà nói đừng trách ta không khách khí. Ngươi ở nơi này tầm vài ngày, chỉ sợ công ty của ngươi sẽ bị phá sản đi à?"
Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười, nói: "Ngươi cũng đừng tưởng rằng làm như vậy có thể hù dọa ta, cho dù ta không có ở công ty, ngươi trong mắt ta bất quá chỉ là một con kiến mà thôi, tùy tiện cũng có thể bóp chết ngươi. Tin hay không?"
"Đủ cuồng, ta sẽ nhìn ngươi có thể cuồng tới khi nào." Tưởng Chính Nghĩa hừ lạnh một tiếng, nói, "Đem hắn còng tay tại trên ghế."
Diệp Khiêm cũng không muốn khó xử vừa cảnh sát vừa rồi khuyên hắn, nở nụ cười, tự giác đi đến trên vị trí ngồi xuống, lại để cho hắn đem tay của mình còng lại.
Vừa mới bắt đầu muốn thẩm vấn, cửa phòng thẩm bị đẩy ra, cục trưởng phân cục mang theo hai người đi đến. Một vị tuổi chừng không hơn 40 tuổi, một vị khác ước chừng bộ dáng khoảng 20 tuổi. "Tưởng cục trưởng, hai vị này là luật sư của Diệp Khiêm, bọn họ là đến nộp tiền bảo lãnh." Cục trưởng phân cục nói. Trước mặt người ngoài, hắn tự nhiên không dám xưng hô Tưởng gia.
"Không được nộp tiền bảo lãnh!" Tưởng Chính Nghĩa lập tức từ chối nói.
Vị luật sư hơn 40 tuổi cười lạnh một tiếng, nói: "Tưởng cục trưởng thật uy phong a, xin hỏi thân chủ của ta phạm vào tội gì, mà không được nộp tiền bảo lãnh?" Lúc Diệp Khiêm rời đi, Ngô Hoán Phong liền gọi điện thoại cho Tống Nhiên, luật sư này là Tống Nhiên phái tới.
"Hừ, Diệp Khiêm đang bị nghi ngờ tổ chức cùng tham dự hoạt động xã hội đen, hơn nữa chúng ta ở trong hội sở của hắn tìm thấy thuốc phiện, chúng ta muốn đem hắn thẩm vấn." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Đang nghi? Vậy chính là nói các ngươi không có chứng cớ rồi. Đã không có chứng cớ, các ngươi lại vô cớ giam người vô tội, dựa theo pháp luật, ta co thể tố cáo các ngươi lạm dụng quyền lợi, hơn nữa còn truy cứu các ngươi tội phỉ báng người khác." Trung niên luật sư nói.
"Ngươi là ai?" Tưởng Chính Nghĩa lườm trung niên luật sư, khinh thường hỏi.
"Bất tài Lỗ Vinh Quang, luật sư quốc tế." Trung niên luật sư nói.
Tưởng Chính Nghĩa có chút sửng sốt, luật sư quốc tế thật không đơn giản a, người có thể làm cho hắn xuất mã đều là nhân vật nổi tiếng của xã hội, hơn nữa tại trên quốc tế đều rất có danh khí. Hắn có một chút kinh ngạc, thật không ngờ Diệp Khiêm vậy mà có thể mời đến luật sư như vậy, mình tựa hồ đánh giá thấp tiểu tử này rồi. "Chúng ta ở hội sở của hắn tìm thấy thuốc phiện, nhân chứng vật chứng đều có. Nên cho dù ngươi là luật sư quốc tế, cũng không thể bỏ qua pháp luật quốc gia a?" Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Như vậy xin hỏi, ngươi có thể xác định những ma túy kia là thuộc về thân chủ của ta sao? Ma túy cũng có thể là của khách nhân mang đến thì sao? Tối đa ngươi cũng chỉ có thể để cho thân chủ của ta ngừng kinh doanh để chỉnh đốn mà thôi." Lỗ Vinh Quang nói.
"Hừ, hắn là người quản lí hội sở, hắn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Ah, ý của ngươi nói là, nếu có người ở ở bên trong đồn cảnh sát tìm thấy thuốc phiện, chính là nói ngươi cũng có không có thể trốn tránh trách nhiệm, thậm chí, ta có thể hoài nghi ngươi buôn bán thuốc phiện?" Lỗ Vinh Quang nói xong, nhìn thoáng qua người trẻ tuổi bên cạnh.
"Ah nha!" Người trẻ tuổi hiểu ý nhẹ gật đầu, kêu một tiếng, một bao bạch thuốc phiện rơi ở trên sàn nhà phòng thẩm vấn.