Diệp Khiêm tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của A Bố Tư, đó là để cho Nanh Sói lấy căn cứ của đoàn hải tặc Biển Xanh làm căn cứ của Nanh Sói ở trên biển. Bất quá, để tránh cho cho A Bố Tư sinh ra hiểu lầm đối với Nanh Sói, Diệp Khiêm vẫn như cũ vẻ mặt mê hoặc nói: "Đoàn hải tặc Biển Xanh? Ta không hiểu, kính xin A Bố Tư đoàn trưởng nói rõ một chút."
Diệp Khiêm cố ý giả bộ hồ đồ, A Bố Tư trong nội tâm cũng tinh tường, bất quá nếu là hợp tác hai bên cùng có lợi, A Bố Tư tự nhiên cũng sẽ không đùn đẩy trách nhiệm. "Đoàn hải tặc Biển Xanh ở trên biển Thái Bình Dương khẳng định cũng có căn cứ của mình, Nanh Sói lấy căn cứ địa kia với tư cách là phân bộ căn cứ Nanh Sói không phài là được rồi sao?" A Bố Tư nói.
"Thế nhưng mà, ta căn bản không biết căn cứ của bọn hắn ở nơi nào ah." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ. Trên quân hạm của bọn hắn khẳng định có bản đồ hàng hải, nhất định có đánh dấu căn cứ của bọn hắn, đợi tí nữa chúng ta đi xem một chút là được rồi." A Bố Tư nói.
Diệp Khiêm khẽ cười một chút, trên mặt hiện ra thần sắc cảm ơn, nói: "Vậy lại gây phiền toái cho A Bố Tư đoàn trưởng nữa rồi."
"Đừng nói những lời khách khí này nữa. Chúng ta là bằng hữu nha." A Bố Tư nói.
"Đúng, đúng, bằng hữu, chúng ta là bằng hữu." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.
Đêm đó, A Bố Tư muốn lôi kéo Diệp Khiêm cùng hắn ngủ chung một chỗ, chuyện này làm cho Diệp Khiêm bị hù không nhẹ, hắn nghĩ A Bố Tư sống ở trên biển quá lâu rồi, nên có phải phương diện nào đó có vấn đề hay không. Sau khi chứng kiến biểu lộ của Diệp Khiêm, A Bố Tư hiển nhiên cũng đoán được ý nghĩ trong lòng Diệp Khiêm, ha ha nở nụ cười, nói mình là đàn ông đích thật, một người có thể độc chiến tam nữ. Chuyện này Diệp Khiêm không có thấy tận mắt, tự nhiên cũng không dám gật bừa, cũng không có ý tứ hoài nghi, chỉ là ha ha nở nụ cười một chút cho qua chuyện mà thôi.
Bất quá chuyện này cũng để cho Diệp Khiêm thấy được người phương Tây rất hào sảng, những hải tặc này cũng thực sự không phải là người đáng sợ như trong truyền thuyết, bọn hắn cũng có một mặt đáng yêu. Đêm đó Diệp Khiêm vẫn cùng A Bố Tư ngủ ở trong một khoang thuyền, nhưng không có cùng giường, hai người ngồi nói chuyện cho tới đêm hôm khuya khoắt mới riêng phần mình thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm mang theo hai chiếc tàu hàng bắt đầu trở về địa điểm xuất phát. A Bố Tư vốn còn muốn Diệp Khiêm ở lại chơi vài ngày, bất quá Diệp Khiêm nhớ tới mình đã ly khai lâu như vậy, Tống Nhiên khẳng định sẽ rất lo lắng cho mình, hơn nữa thế cục thành phố Thượng Hải mỗi ngày đều biến hóa nên Diệp Khiêm muốn sớm trở lại Thượng Hải để dễ kiểm soát mọi chuyện.
Biển Thái Bình Dương cũng không phải chỉ có đoàn hải tặc Ma Quỷ, cho nên A Bố Tư quyết định tự mình dùng quân hạm hộ tống Diệp Khiêm ly khai. Đương nhiên, dù cho không có A Bố Tư hộ tống, các đoàn hải tặc khác chỉ cần nghe nói Diệp Khiêm cùng bọn hắn có giao tình, hơn phân nửa sẽ không gây khó dễ cho họ. Đoàn hải tặc Biển Xanh sở dĩ làm như vậy, là vì trước kia đã từng có ma sát cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ, tuy nhiên bọn họ lại tuyệt đối không ngờ, lại đem chính mình chôn vùi ở trong biển rộng mênh mông.
Kinh nghiệm chuyến đi lần này, làm cho những thủy thủ của những công ty vận chuyển cấp dưới của tập đoàn Hạo Thiên có thêm kiến thức, có thể cùng hải tặc uống rượu oẳn tù tì huyên thuyên, chuyện này nếu nói ra còn không làm cho người khác hâm mộ chết ah. Bất quá, Diệp Khiêm đã hạ lệnh, nghiêm cấm bọn hắn đem chuyện này nói ra.
Chuyến đi biển lần này, Diệp Khiêm có thể nói là lấy được thu hoạch thật lớn, không những không công nhặt được vài trăm triệu Đô-la, mà còn cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ thành lập nên quan hệ hợp tác, thuận tiện còn được đoàn hải tặc Ma Quỷ viện trợ để thành lập căn cứ Nanh Sói trên biển.
Quan trọng là còn đoạn đi con đường vận chuyển trên biển của tập đoàn Phi Tường,chuyện này đối với tập đoàn Phi Tường tạo thành tổn thất nhất định là vô cùng lớn. Đương nhiên, tập đoàn Phi Tường có thể lựa chọn vận chuyển bằng đường hàng không, nhưng mà phí tổn vận chuyển bằng đường hàng không chính là một con số khổng lồ.
...
lúc tới gần bến cảng Hoa Hạ, Diệp Khiêm liền gọi điện thoại cho Tống Nhiên. Lúc bọn người Diệp Khiêm đến bến cảng, Tống Nhiên đã có mặt ở nơi đó. Trông thấy Diệp Khiêm, Tống Nhiên liều lĩnh vọt lên, ôm chặt lấy Diệp Khiêm. Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, lập tức cười cười, ôm Tống Nhiên. Nhiều ngày như vậy, Tống Nhiên nhất định rất lo lắng cho mình, cả người nàng thoạt nhìn đều gầy đi rất nhiều.
Mặc Long có chút nở nụ cười, loại chuyện này hắn đã thấy rất nhiều rồi, rất tự giác vụng trộm rời đi.
"Tốt rồi, Nhiên tỷ, nhiều người nhìn xem như vậy, tỷ đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên, lại khóc thành như vậy không sợ bọn họ chê cười hả?" Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.
"Cười, ai dám cười tỷ." Tống Nhiên nói, "Đệ có biết những ngày này tỷ đều lo lắng cho đệ, cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng không có cảm giác ngon giấc."
"Đệ biết rõ, đệ không phải đã trở về rồi sao." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa còn có thu hoạch phong phú nha."
Tống Nhiên kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, nói: "Như thế nào? Đàm phán thành công?" Lần trước Tống Nhiên nói ra chủ ý để cho đoàn hải tặc Ma Quỷ ngăn chặn hàng hóa của tập đoàn Phi Tường, bây giờ nghe Diệp Khiêm vừa nói như vậy, tự nhiên có chút mừng rỡ, lại có một tia kinh ngạc.
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về rồi hãy nói."
"Ừ." Tống Nhiên nhẹ gật đầu, lôi kéo tay của Diệp Khiêm, cả người rúc vào trên người Diệp Khiêm, hướng xe đi đến. Nếu là lúc trước, Diệp Khiêm nhất định sẽ cuống quít đẩy Tống Nhiên ra, không dám để yêu tinh này dựa vào thân mình, sợ nàng lại làm ra chuyện gì hấp dẫn chính mình. Nhưng là bây giờ, Tống Nhiên vì hắn lo lắng lâu như vậy, cả người đều gầy gò rồi, trong nội tâm Diệp Khiêm cảm thấy thật ấm áp.
Lúc đến tập đoàn Hạo Thiên, trong văn phòng của Tống Nhiên, Diệp Khiêm đem chuyện trên biển nói kỹ càng một lần, lúc Diệp Khiêm nói ở trên biển gặp đoàn hải tặc Biển Xanh thì cả người Tống Nhiên bắt đầu căng cứng vì lo lắng. Tuy hiện tại Diệp Khiêm sống sờ sờ đứng ở trước mặt của nàng, nhưng nàng vẫn không khỏi có chút khẩn trương.
Nghe được Diệp Khiêm cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ chính thức đạt thành hợp tác, Tống Nhiên kinh ngạc không thôi, bất quá vẫn là lo lắng nói: "Diệp Khiêm, lần này cùng đoàn hải tặc Ma Quỷ hợp tác, liệu có phải là dẫn sói vào nhà không? Đám hải tặc kia không phải là loại bình thường, đều là một đám người ăn tươi nuốt sống ah."
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Chuyện này đệ tự nhiên cũng tinh tường. Bất quá, cho dù đoàn hải tặc Ma Quỷ có chủ ý quỷ gì, ít nhất tạm thời sẽ không đoạn tuyệt với chúng ta. Hơn nữa, đừng quên, đệ chính là Lang Vương, bọn hắn nếu quả thật có tâm tư không đứng đắn gì thì đệ không ngại đóng cửa đánh chó."
"Tóm lại chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn." Tống Nhiên nói.
"Ừ, đệ sẽ cẩn thận." Diệp Khiêm nói.
"Hiện tại tập đoàn Phi Tường đã đấu thầu thành công kế hoạch cải tạo thành cũ, tài chính nhất định sẽ có chút khẩn trương, đã có đoàn hải tặc Ma Quỷ ở trên biển đối với bọn họ chèn ép, bọn hắn có thể cũng có chút khó chịu ah." Tống Nhiên khóe miệng hiện ra ý cười nói.
Diệp Khiêm cũng hiện ra tiếu ý, nhưng sát khí trong mắt thì quá nặng rồi, nhớ tới chuyện tập đoàn Phi Tường đối phó Nanh Sói, Diệp Khiêm liền phẫn nộ không thôi."Chuyện này bất quá chỉ là một bước trong kế hoạch mà thôi, kế tiếp đệ muốn chơi lớn hơn nữa, đệ muốn cho tập đoàn Phi Tường triệt để không thể trở mình được. Đấu thầu thành công kế hoạch cải tạo thành cũ thì thế nào? Đệ sẽ để cho bọn hắn không cách nào khởi công được." Diệp Khiêm nói.
"Đệ muốn làm như thế nào?" Tống Nhiên hỏi.
Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tổng giám đốc đại nhân của đệ, những hoạt động không thể lộ ra ngoài ánh sáng này tỷ đừng quan tâm, giao hết cho đệ a. Tóm lại đệ cam đoan, kế hoạch cải tạo thành cũ này sớm muộn gì cũng thuộc về tập đoàn Hạo Thiện chúng ta, tỷ lo chuẩn bị tài chính và xếp đặt thiết kế a, ha ha."
"Đắc chí!" Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói.
"Buổi tối có làm gì không?" Dừng một chút, Tống Nhiên hỏi.
"Ách, không có việc gì, làm sao vậy?" Diệp Khiêm hỏi.
Tống Nhiên cười quyến rũ một chút, nhìn Diệp Khiêm nói: "Hảo đệ đệ của tỷ, đệ không phải là quên trước khi đi đã đáp ứng chuyện gì với tỷ rồi chứ?"
"Híz-khà-zzz..." Diệp Khiêm hít sâu một hơi, nói: "Nhiên tỷ, tỷ sẽ không thật sự muốn làm như vậy a? Đệ... đệ có chút khẩn trương ah. Nói sau, chúng ta đem chuyện này giống như giao dịch, có phải có chút không tốt hay không."
"Như thế nào? Đệ muốn nói không giữ lời sao?" Tống Nhiên nói.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Không phải vậy, đệ chỉ muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm? Nếu không, đến lúc đó đệ không có phản ứng, tỷ cũng đừng mắng có đệ ah."
Tống Nhiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thực không phải là nam nhân." Dừng một chút, lại nói tiếp: "Đệ đừng hiểu sai ý tỷ, tỷ chỉ muốn đệ đêm nay về nhà sớm chút, chúng ta đã lâu không có cùng nhau ăn cơm. Tỷ rất nhớ mấy món ăn Ca-ri-bê mà đệ hay làm."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Không có vấn đề, đêm nay đệ tự mình xuống bếp."
Lúc này, điện thoại của Diệp Khiêm bỗng nhiên vang lên. Diệp Khiêm áy náy nở nụ cười một chút, lấy điện thoại cầm tay ra, vừa mới bắt máy, đối diện liền truyền đến tiếng khóc thương tâm và sợ hãi, Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút."Thúc thúc, thúc thúc, con là Tiểu Vũ!" Đối diện truyền đến âm thanh thơ ngây của Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy? Có chuyện gì xãy ra hả? Có phải có ai khi dễ con không?" Diệp Khiêm quan tâm hỏi. Đối với tiểu hài tử này, Diệp Khiêm tràn đầy yêu thương, chuyện này cùng Kỷ Mộng Tình hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ, chỉ đơn thuần cảm thấy Tiểu Vũ rất đáng yêu.
"Thúc thúc, mẹ của con... Mẹ của con chảy thiệt nhiều máu, con rất sợ hãi. Ô ô!" Tiểu Vũ vừa khóc vừa nói.
Diệp Khiêm nhướng mày, thoáng cái đứng lên, nói: "Con đừng khóc, thúc thúc lập tức tới đó, con hãy chờ thúc." Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại. Ban đầu Diệp Khiêm đối với Kỷ Mộng Tình còn có chút đồng tình, thế nhưng mà về sau Kỷ Mộng Tình sau khi nói ưa thích Diệp Khiêm, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã yêu người khác thì Diệp Khiêm đã không còn một tí đồng tình nào với nàng nữa. Cũng không phải nói Diệp Khiêm ghen, mà là cảm thấy nàng đối với tình cảm có chút quá tùy ý.