"Đjxmm~, ngươi con mẹ nó đứng đấy nói chuyện không đau thắt lưng, chính mình gây chuyện còn muốn lão tử chùi đít cho ngươi." Hồ Dược âm thầm thầm nghĩ. Thế nhưng mà lời này lại không dám nói ra, quan lớn hơn một cấp đè chết người ah.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đem những này người toàn bộ cho bắt lại." Khương Bân Dương vừa khiển trách vừa nói.
"Hồ trưởng cục, đã lâu không gặp ah." Diệp Khiêm không mặn không nhạt nói một câu.
Hồ Dược cười cười xấu hổ, nói: "Diệp tiên sinh, tại sao lại là ngươi ah."
"Các ngươi nhận biết nhau?" Khương Bân Dương nhìn Hồ Dược, hỏi. Biểu lộ rất nghiêm túc, hiển nhiên cho rằng Hồ Dược là hậu trường của Diệp Khiêm.
"Gặp qua mấy lần." Hồ Dược cảm thấy rất khó xử, hai người này đều là người mà hán đắc tội không nổi a, sớm biết trường hợp như vậy, cho dù đánh chết hắn thì hắn cũng không muốn đến. Hắn hiện tại bị kẹp ở giữa hai người kia cũng không biết phải làm sao.
"Hồ Dược, không phải là ngươi cùng hắn có giao dịch gì đó, cho nên muốn che chở hắn chứ." Khương Bân Dương nghiêm nghị nói.
"Hừ, ngươi cũng đừng bày ra bộ mặt quan lớn, không cần cầm quyền lợi của mình đi áp bức người khác." Diệp Khiêm nhìn Hồ Dược, sau đó quay đầu nói với Khương Bân Dương, "Ta cùng Hồ trưởng cục không có quan hệ gì, chỉ là lần trước hắn đem ta bắt đến cục cảnh sát một lần, cho nên biết nhau mà thôi."
"Sư phụ, cùng lão cẩu này nói nhiều như vậy để làm gì, đcmn, hãy để cho lão tử bắn chết hắn cho xong chuyện." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói xong, lại móc ra súng ngắn chỉa vào đầu của Khương Bân Dương. Việc này làm cho Hồ Dược cùng những cảnh sát kia sợ hãi không thôi, người này lá gan cũng quá lớn, vậy mà ở trước mặt cảnh sát dám móc súng chỉ vào đầu bí thư khu ủy. Lập tức bọn họ cũng không dám chậm trễ, nhao nhao rút súng ra, nhắm vào Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Đem súng bỏ xuống, mau đem súng bỏ xuống."
"Như thế nào? Dọa lão tử a, có bản lĩnh thì các ngươi nổ súng ah." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Tuy nhiên Hồ Dược đối với Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn tương đối bội phục, ít nhất tiểu tử này vừa rồi làm như vậy cũng có chút trợ giúp cho hắn, thế nhưng mà dù sao cũng đang ở trước mặt bí thư khu ủy, hắn cũng không dám khinh thường ah. Có chút khó xử nhìn Diệp Khiêm, Hồ Dược không biết nên xử lý như thế nào.
Diệp Khiêm cũng không có quản Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, hắn biết rõ tiểu tử này bất quá chỉ là dọa Khương Bân Dương mà thôi, sẽ không thật sự gây ra chuyện lớn gì. Huống hồ, Khương Bân Dương là loại quan viên cáo mượn oai hùm nên cho hắn môt chút giáo huấn như vậy. Diệp Khiêm tuy thấy được ánh mắt cầu khẩn của Hồ Dược, tuy nhiên lại làm như là cái gì cũng không thấy.
"Diệp tiên sinh, ngươi nhanh để cho hắn đem súng bỏ xuống, chuyện náo lớn có thể sẽ không tốt." Hồ Dược bất đắc dĩ thở dài, nói.
Diệp Khiêm nhún vai, nói: "Ta đây không thể làm chủ được chuyện này, ngươi hay là hỏi chính hắn đi a."
Hồ Dược trong nội tâm âm thầm thở dài, nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: "Đem súng bỏ xuống, có chuyện gì thì thương lượng, ngươi nếu như làm Khương bí thư bị thương, thì mọi chuyện sẽ rất rối lắm ah."
"Đánh rắm, cẩu quan giống hắn vậy, lão tử có giết đi thì cũng là vì dân trừ hại." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, "Các ngươi cùng hắn đều là rắn chuột một ổ, chọc giận lão tử, lão tử liền giết hết các ngươi."
Hồ Dược ngạc nhiên nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tiểu tử này cũng quá càn rỡ a, nhìn nhìn Diệp Khiêm, lại nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tựa hồ cảm giác thân phận của tiểu tử này chỉ sợ cũng không phải là đơn giản a. Khương Bân Dương thì bị hù chân đều nhũn ra rồi, hai chân không khỏi run rẩy lên, hắn vốn cho rằng cảnh sát đến, những người này sẽ không dám càn rỡ, nào biết những người này căn bản không quan tâm đến cảnh sát, còn dám cầm súng chỉ vào đầu của hắn.
"Ngươi nói, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả Khương bí thư?" Hiện tại tính mạng của Khương Bân Dương ở trong tay người khác, Hồ Dược cũng không dám làm ẩu, chỉ đành ôn tồn hỏi.
"Đơn giản, để cho hắn quỳ xuống, hướng những dân chúng này xin lỗi." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
"Cái gì? Ngươi... Ngươi kêu ta phải quỳ xuống xin lỗi bọn họ? Chuyện này không có khả năng xảy ra." Khương Bân Dương sau khi ngạc nhiên, lập tức kiên quyết nói.
"Con mẹ mày, ngươi cho rằng lão tử không dám giết ngươi sao?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tát hắn một bạt tai, cầm súng trong tay hướng đầu của hắn, nói.
"Khương bí thư, ngươi vẫn nên theo làm theo lời của hắn a." Hồ Dược yếu ớt nói.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi đang giúp đám phế vật vô dụng này hả, quốc gia hàng năm tiêu nhiều tiền như vậy để nuôi dưỡng các ngươi, là để cho ngươi nói ra những lời như vậy sao? Còn không mau gọi điện thoại thông báo cấp trên." Khương Bân Dương vừa khiển trách vừa nói.
Hồ Dược trong lòng tức giận mắng Khương Bân Dương một câu, yếu ớt nhìn Diệp Khiêm, thấy Diệp Khiêm cũng không có ý tứ ngăn cản hắn. Lập tức không dám chần chờ, cuống quít gọi điện thoạt cho cục trưởng cục công an thành phố Lí Hạo, sau đó đem tình hình nơi này nói qua một lần.
Lí Hạo lúc này giật mình không nhỏ, lập tức điều động cảnh sát vũ trang và đặc công chạy tới, bất quá lại âm thầm đau đầu, âm thầm nói: "Nhị ca, ngươi như thế nào lại dẫn xuất ra họa lớn như vậy ah." Lập tức cũng không dám do dự, cuống quít gọi điện thoại cho Vương Bình, đem chuyện phá bỏ và dời đi nơi khác báo cáo qua một lần.
Vương Bình có chút sửng sốt một chút, cũng không dám do dự, tranh thủ thời gian bỏ xuống công tác đang làm, lái ô-tô chạy đến khu thành cũ.
Bên kia gọi tiếp viện, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tự nhiên cũng không yếu thế, gọi điện thoại cho cha của hắn, dùng ngữ khí đáng thương nói: "Cha, con bị cảnh sát dùng súng chỉa vào đầu."
Hoàng Phủ Đỉnh Thiên chấn động, nói: "Bọn hắn phản rồi, con đang ở nơi nào?"
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lúc này đem địa chỉ của hắn nói cho Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, nhưng lại thêm mắm thêm muối nói những cảnh sát kia ngược đãi hắn như thế nào, hắn tuy bị súng chỉa vào đầu, nhưng không chịu khuất phục là nam nhân đích thực. Hoàng Phủ Đỉnh Thiên lúc này nói: "Như vậy mới là đàn ông của Hoàng Phu gia tộc chúng ta, con chờ một chút, cha sẽ gọi điện thoại cho quân khu thành phố Thượng Hải."
Lời Hoàng Phủ Đỉnh Thiên nói, bọn người Hồ Dược tự nhiên là nghe không được, bất quá họ vẫn nghe được những gì mà Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, đây rõ ràng chính là ác nhân cáo trạng trước nha. Không biết phụ thân của tiểu tử này rốt cuộc là vị đại nhân vật nào, trong nội tâm Hồ Dươc âm thầm quyết định nhất định phải xử lý tốt, nếu không chiếc mũ quan của hắn chỉ sợ cũng không giữ được.
Hoàng Phủ Đỉnh Thiên sau khi cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại đến quân khu thành phố Thượng Hải. Đều là người trong quân đội, hơn nữa còn là cùng một phe cánh, tư lệnh quân khu Thượng Hải sau khi nhận được cú điện thoại này, lập tức phân phó một liên đội võ trang đầy đủ, lên trực thăng bay đến khu thành cũ.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Đỉnh Thiên, lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, Hoàng Phủ Đỉnh Thiên không biết rõ tình hình, nhưng lão thì hết sức rõ ràng, đoán chừng đây cũng là do Diệp Khiêm gây ra họa. Bất quá chuyện cũng đã phát triển đến bước này rồi muốn ngăn lại cũng không đươc, lúc này cũng không dám chậm trễ, lập tức đón xe chạy tới. Cũng âm thầm may mắn là lão vẫn còn ở thành phố Thượng Hải, nếu sớm trở về kinh đô thì việc này còn không biết sẽ ồn ào thành bộ dáng gì nữa.
Rất nhanh, một hồi âm thanh của tiếng còi cảnh sát truyền đến, thanh âm lớn dần, hơn mười chiếc cảnh sát lập tức ngừng lại tại đầu phố, cảnh sát vũ trang, đặc công nhanh chóng nhảy xuống xe, Lí Hạo nhìn lướt qua, sau đó ra lệnh: "Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nổ súng."
Trông thấy có rất nhiều cảnh sát đến, lá gan bí thư khu ủy Khương Bân Dương không khỏi lớn lên rất nhiều, lúc này nói: "Lý cục trưởng, nhanh đem những phần tử phạm pháp này toàn bộ bắt, nhất định phải nghiêm trị không tha."
"Con mẹ mày, nói thêm tiếng nữa, là lão tử tiễn ngươi lên đường liền." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trách mắng, Khương Bân Dương bị hù toàn thân run rẩy, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Lí Hạo trừng Khương Bân Dương, ánh mắt chuyển hướng Diệp Khiêm, nói: "Nhị ca, ngươi đây rốt cuộc là đang làm chuyện gì a?"
Nghe Lí Hạo gọi Diệp Khiêm là nhị ca, Khương Bân Dương không khỏi sửng sốt một chút, thế nào lại tới thêm một người cùng Diệp Khiêm có quan hệ mập mờ a.
Diệp Khiêm lườm Khương Bân Dương, nói với Lí Hạo: "Tam đệ, đệ cũng ở chỗ này lớn lên, những người láng giềng này, đệ chắc có lẽ cũng không lạ lẫm a? Kế hoạch cải tạo thành cũ này, vốn là một chuyện tốt, những người láng giềng này cũng đều nguyện ý phối hợp với công tác chính phủ, thế nhưng mà phí để bọn họ dời đi nơi khác còn chưa đủ cho bọn họ mua một cái WC, đệ nói bọn họ về sau sẽ ở nơi nào? Hơn nữa, những kẻ gọi là lãnh đạo chính phủ này, là quan phụ mẫu của dân chúng, mà chỉ biết dùng quyền lực trong tay áp bách bọn họ đi vào khuôn khổ, thậm chí còn động thủ đánh người. Ta ngược lại muốn biết, rốt cuộc là ai cho bọn hắn quyền lợi lớn như vậy."
Lí Hạo thở dài, nói: "Nhị ca, ai đúng ai sai, sau này hãy nói, nhị ca trước hết để cho hắn đem Khương bí thư thả ra a."
Lúc này, trên bộ đàm của Lí Hạo truyền đến âm thanh của lính đặc công: "Báo cáo, Súng Bắn Tỉa đã vào chỗ, có thể đánh gục mục tiêu, mong được chỉ thị!" Lí Hạo chấn động, sợ hãi nói gấp: "Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép nổ súng."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Như thế nào? Hiện tại cánh cứng cáp rồi, ngay cả nhị ca cũng dám giết, đúng không?"
Lí Hạo cười khổ một tiếng, nói: "Nhị ca biết đệ không phải là người như vậy mà. Vương bí thư đang trên đường chạy đến, có chuyện gì chúng ta đợi tí nữa rồi nói sau, nhị ca trước tiên đem người thả đi à. Chuyện này nếu náo lớn sẽ không tốt."
"Thả người hả, ta nói rồi, trừ khi hắn quỳ xuống xin lỗi những người dân ở đây còn không thì miễn bàn." Diệp Khiêm kiên quyết nói.
Lí Hạo không khỏi cười khổ, tính tình của nhị ca vẫn là như vậy, nhìn Khương Bân Dương, Lí Hạo nói: "Khương bí thư, ta nghĩ ngươi vẫn nên làm theo ý của nhị ca ta thì hơn."
Khương Bân Dương triệt để sửng sốt, vốn Hồ Dược đã kêu hắn làm theo lời Diệp Khiêm nói, hiện tại Lí Hạo lại lần nữa kêu hắn làm theo lời Diệp Khiêm nói. Hắn đường đường là một bí thư khu ủy, bắt hắn quỳ xuống xin lỗi đám điêu dân này? Thì còn ra thể thống gì ah. Bất quá, ở chỗ này có nhiều cảnh sát như vậy, làm cho Khương Bân Dương cảm thấy rất tự tin, quật cường nói: "Để cho ta quỳ xuống, đó là chuyện không có khả năng xảy ra."
"Con mẹ mày, còn cứng rắn hả." Thanh Phong ở một bên cũng không nhịn được nữa, đi qua, lại là một bạt tai tát tới. Khương Bân Dương chỉ cảm thấy hôm nay chính là ngày uất ức nhất từ khi hắn sinh ra, bị người cầm súng chỉa vào đầu không nói, lại còn bị tát vào mặt nhiều lần trước mặt mọi người.