Siêu Cấp Binh Vương

Chương 282: Hồ Hội Thần Bí



Thanh danh Lang Vương Diệp Khiêm mặc dù rất lớn, Diệp Khiêm cho dù tư tin thân thủ của bản thân cũng không dám tay không đối mặt với sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đang cầm súng. Hắn cũng không có kỹ năng loại trâu bò giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng, một chưởng chụp chết một đám, nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại ra gọi cho Jack.

Lại để cho hắn phiền muộn chính là, điện thoại vậy mà không có tín hiệu, cái này con mẹ nó chuyện như thế này mà cũng có thể xảy ra. Điện thoại của Diệp Khiêm chính là trực tiếp truyền tín hiệu thông qua vệ tinh, đừng nói là ở trong biệt thự, cho dù là ở trong bụng của con người cũng sẽ có tín hiệu, thế nhưng mà kỳ quái chính là bây giờ lại không có tín hiệu.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đoán chừng là sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp tại phụ cận đặt thiết nhiễu tín hiệu rồi, chắc là lo sợ hắn gọi điện thoại cầu cứu. Nhưng mà, hắn lại hoàn toàn không có chú ý tới Hồ Hội ở bên cạnh, trên mặt nàng hiện lên bộ dáng tươi cười ranh mãnh.

"Được rồi, ngươi nên tìm một chỗ trốn đi, ta sẽ dẫn sát thủ kia rời đi." Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói. Trước tiên phải đem Hồ Hội giấu kỹ, nếu không chút nữa hắn cùng sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp giao phong sẽ không có thời gian chiếu cố tới nàng. Diệp Khiêm lôi kéo Hồ Hội đến cửa toilet, đem nàng đẩy đi vào, nói: "Ngươi ở nơi này trốn tránh, ta đi ra ngoài dẫn sát thủ rời đi. Nhớ trốn thật kỹ, đừng để bị bắt!"

Nói xong, Diệp Khiêm đóng cửa lại, nhìn chung quanh một lần, tiến vào trong phòng bếp. Diệp Khiêm vừa đi, Hồ Hội liền mở cửa toilet ra, có chút cười cười, trên mặt chẳng những không có chút nào hoảng sợ, ngược lại còn có bộ dạng chẳng hề để ý. Nhìn bóng lưng của Diệp Khiêm, Hồ HộI lẩm bẩm nói: "Hắn cũng biết thương hương tiếc ngọc a."

Diệp Khiêm đi vào trong phòng bếp, tiện tay nắm lấy hai đôi đũa ăn, sau đó đi ra. Diệp Khiêm đang chuẩn bị đi ra ngoài dẫn sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp rời đi, thì bốn nữ sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đã đẩy ra cửa biệt thự. Cửa vừa mới đẩy ra, những nữ sát thủ này liền bắn phá lung tung một hồi.

Đồ đạc trong biệt thự lập tức bị bắn nát tan tành, bông gòn trong ghế sa lon bay đầy trời. Diệp Khiêm trốn ở một bên, âm thầm mắng: "Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, một đám nữ nhân đang ở thời kỳ mãn kinh, đều con mẹ nó thần kinh thác loạn."

Bốn nữ sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp phối hợp với nhau đi về phía trước, từng bước tìm tòi, mục tiêu lại là toilet nơi Hồ Hội đang lẫn trốn. Diệp Khiêm không khỏi chấn động, cũng không dám nghĩ nhiều, hai cây đũa trúc rất nhanh từ trong tay của hắn bắn ra, đâm vào cổ của một nữ sát thủ. Không có do dự, Diệp Khiêm cuống quít lăn ngay tại chỗ một vòng, trốn đằng sau ngăn tủ.

Tuyệt kỹ phóng đũa này, là Diệp Khiêm học từ Ngô Hoán Phong, chỉ là cho tới nay, Diệp Khiêm đều không phóng quá tốt. Mười lần có thể trung mục tiêu 4 lần là đã không tệ rồi. Mà ngay cả Diệp Khiêm cũng có chút mê hoặc, hôm nay không phải là nhân phẩm của hắn đại bạo phát hay sao mà mới phóng có 1 lần đã trúng mục tiêu.

Ngay tại lúc Diệp Khiêm lăn trên mặt sàn nhà, đạn ngoài cửa sổ liên tục bắn vào, bắn sát phía sau của hắn. Diệp Khiêm âm thầm ra đỗ mồ hôi lạnh. Trước mặt còn lại ba nữ sát thủ cầm súng, ngoài cửa sổ còn có một tay Súng Bắn Tỉa nhìn chằm chằm, có chút khó giải quyết à. Kỳ thật Diệp Khiêm vẫn lo lắng tay Súng Bắn Tỉa kia hơn, có sự hiện hữu của nàng, hắn không thể bạo lộ bản thân, nếu không rất có thể sẽ bị một súng nát đầu.

Ba nữ sát thủ còn lại chấn động không thôi, trông thấy thân ảnh của từ đằng sau tường lăn ra, lúc này liền bắn loạn một hồi. Cho đến khi Diệp Khiêm trốn ở đằng sau ngăn tủ, đợt bắn này mới dừng lại. Quay đầu nhìn đồng đội nằm chết ở trên mặt sàn nhà, chỉ thấy cổ họng của nàng có hai cây đũa trúc đâm xuyên qua, máu tươi ồ ồ chảy ra bên ngoài.

Ba người liếc nhau một cái, một nữ tử giống như đầu lĩnh của những sát thủ này nhìn hai người còn lại ra một thủ thế, ba người tạo thành hình tam giác chậm rãi hướng Diệp Khiêm đi tới. Đúng lúc này, trong toilet lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng va chạm rất nhỏ. Ba người sửng sốt một chút, nữ sát thủ đầu lĩnh nhìn một người trong hai nữ sát thủ đánh ra một thủ thế, để cho nàng đi qua xem xét. Chính nàng cùng một sát thủ còn lại tiếp tục hướng Diệp Khiêm đi tới.

Diệp Khiêm trông thấy, không khỏi lo lắng không thôi, thế nhưng mà giờ phút này hắn lại không thể lộ diện, nếu không chỉ sợ toàn thân hắn sẽ có thêm mấy trăm lỗ đạn.

"Đường đường là thủ lĩnh tổ chức Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm, lại là một con rùa đen rút đầu, chuyện này nếu như truyền đi, không biết Nanh Sói có còn mặt mũi tự xưng là vương giả lính đánh thuê thế giới không nữa." Nữ sát thủ đầu lĩnh mỉa mai nói.

"Các ngươi có phải không được nam nhân tẩm bổ, nên tâm lý trở nên biến thái, có bản lĩnh thì các ngươi tới đây, nơi đây không có rùa đen rút đầu, ngược lại là có một "đầu quy" mà các ngươi mong chờ a." Diệp Khiêm rất vô sỉ nói.

Khuôn mặt hai nữ sát thủ trở nên vặn vẹo, nhưng do đang mang mặt nạ, người khác cũng nhìn không ra, bất quá hiển nhiên là rất tức giận. Các nàng cũng biết Lang Vương Diệp Khiêm không phải là người lương thiện, một địch nhân có thể dễ dàng đối phó, nghe thấy Diệp Khiêm nói như vậy, vậy mà dừng bước, có chút không dám tiến lên, sợ Diệp Khiêm lại đang tính toán âm mưu ma quỷ gì đó.

Nhìn thấy nữ sát thủ kia đã đi đến cửa phòng toilet rồi, Diệp Khiêm không dám chần chờ nữa, nhanh chóng từ đằng sau ngăn tủ vọt ra, đũa trúc trong tay lần nữa phóng ra. Nhưng lần này nhân phẩm không có đại bộc phát, đũa trúc đơn giản bị nữ sát thủ tránh khỏi.

Cùng lúc đó, ngay tại lúc Diệp Khiêm từ đằng sau ngăn tủ vọt ra, hai nữ sát thủ kia liền quét đạn đi qua. May mắn Diệp Khiêm trốn kịp lúc, lần nữa trốn được đằng sau chướng ngại vật khác.

Tên kia sát thủ đẩy cửa phòng toilet ra, Diệp Khiêm chấn động, rốt cuộc bất chấp tất cả, ngay tại chỗ lăn một vòng, cả người nhanh chóng tới gần nữ sát thủ kia, Huyết Lãng trong tay đâm về phía ngực của nữ sát thủ kia.

Thế nhưng mà đúng lúc này, một màn lại để cho Diệp Khiêm trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra. Chỉ thấy nữ sát thủ kia vừa mới một chân bước vào trong toilet, bỗng nhiên hét thảm một tiếng, cả người bay ra. Chẳng những là Diệp Khiêm, mà ngay cả hai nữ sát thủ còn lại cũng giật mình không nhỏ, nữ sát thủ kia vừa xông vào toilet liền cả người như diều bị đứt dây, bay thẳng đến cửa lớn biệt thự, đâm vào trên tường, mới chậm rãi ngã trên mặt đất.

Diệp Khiêm nhìn vào trong toilet, chỉ thấy Hồ Hội vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra, có chút cười cười. Diệp Khiêm cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, Hồ Hội một chiêu này xem như triệt để hắn chấn kinh rồi, Diệp Khiêm tự biết bản thân hắn cũng không thể nào có thể đem sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đánh bay xa như vậy. Diệp Khiêm cảm thấy, đoán chừng hắn cũng đánh không lại Hồ Hội, nha đầu kia trên người có quá nhiều bí mật.

"Coi chừng!" Hồ Hội biến sắc, quát to một tiếng.

Diệp Khiêm không có do dự chút nào, ngay tại chỗ lăn một vòng, tránh thoát một bên. Trên mặt đất sau lưng hắn là từng dãy lỗ đạn. Diệp Khiêm không khỏi lau mồ hôi, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thiếu chút nữa là lên bàn thờ rồi.

Ngoại trừ tay Súng Bắn Tỉa bên ngoài, cũng chỉ còn có hai nữ sát thủ mà thôi, trong nội tâm của Diệp Khiêm cũng an tâm rất nhiều, đối phó địch nhân cũng cảm thấy dễ dàng hơn rồi. Nhìn thấy hai nữ sát thủ nhích lại gần, Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Hồ Hội trong toilet, nói: "Nha đầu, ngươi còn ngẩn người làm gì, nếu không giúp đỡ, nam nhân của ngươi sẽ bị người ta bắn chết a."

"Ngươi không phải đã nói ngươi sẽ bảo vệ ta sao?" Hồ Hội ranh mãnh nói.

Diệp Khiêm hung hăng trợn mắt nhìn nha đầu kia, nói: "Ngươi lợi hại, ngươi đợi làm quả phụ đi a."

Nói xong, Diệp Khiêm ngay tại chỗ lăn một vòng, lăn đến dưới chân hai nữ sát thủ, hai chân kẹp lấy cổ chân của các nàng, vặn một cái. Hai nữ sát thủ đứng không vững, phịch một tiếng ngã trên mặt sàn nhà. Huyết Lãng trong tay Diệp Khiêm đâm vào lưng một người trong đó. Huyết Lãng đâm xuyên cơ thể nữ sát thủ.

Đồng thời, tay của Diệp Khiêm ghìm chặt cổ của nữ sát thủ còn lại, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cổ nữ sát thủ liền bị bẻ gãy.

Diệp Khiêm thở dốc một hơi, nhìn thoáng qua Hồ Hội trong toilet, nói: "Có bản lĩnh thì ngươi cứ trốn ở bên trong toilet cả đời đừng ra nha." Nói xong, Diệp Khiêm nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Đối diện còn có một tay Súng Bắn Tỉa, tin tưởng nàng cũng thấy được chuyện xảy ra trong biệt thự, Diệp Khiêm nhất định phải giết chết nàng trước khi nàng rời đi.

Người ta cũng đã tìm tới cửa, Diệp Khiêm cũng không có ý nghĩ để cho nàng rời đi.

Sức chiến đấu của tay Súng Bắn Tỉa ở khoảng cách gần giảm bớt rất nhiều, Diệp Khiêm cơ bản không có phí công phu gì liền giết chết nàng. Chỉ là, để cho Diệp Khiêm mê hoặc chính là, trên người nàng cùng bốn nữ sát thủ kia cũng không có phát hiện máy có thể quấy nhiễu tín hiệu điện thoại, vậy tại sao điện thoại di động của hắn vừa rồi lại không có tín hiệu?

Sau khi kinh ngạc, Diệp Khiêm lấy điện thoại di động ra nhìn, tín hiệu tràn đầy, lông mày không khỏi có chút cau lại, có chút không rõ ràng cho lắm.

Quay người trở lại trong biệt thự, Hồ Hội đã từ trong toilet đi ra, ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, chỉ là đồ đạc trong phòng khách đã bị sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp phá nát. Diệp Khiêm chậm rãi đi tới, ở bên cạnh Hồ Hội ngồi xuống, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt không một tỳ vết của nàng.

"Nhìn cái gì?" Hồ Hội nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

"Làn da của ngươi thật tốt!" Diệp Khiêm vừa nói vừa đưa tay sờ soạng một cái, "Thật trơn, ngươi dùng sữa rửa mặt gì thế?"

Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ngươi có lời gì thì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng."

"Ngươi không biết là ngươi càng ngày càng thần bí sao?" Diệp Khiêm nói, "Chúng ta nhận thức lâu như vậy, cũng không biết ngươi còn có thân thủ tốt như vậy a."

"Đó là ngươi không quan tâm ta, đem tất cả tâm tư đều đặt ở trên người Nguyệt tỷ tỷ cùng Nhã nhi muội muội, ngươi đương nhiên là không biết rồi." Hồ Hội nói.

Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, nha đầu kia rõ ràng là ác nhân cáo trạng trước, rõ ràng là cô ta ẩn tàng công phu, hiện tại còn trách hắn không quan tâm nàng. "Thân thủ của ngươi vì sao lại cao như vậy? Ngay cả ta cũng làm không được giống như ngươi vừa rồi, một chiêu liền đem nữ sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp đánh bay ra ngoài xa như vậy." Diệp Khiêm trong nội tâm quả thực tràn ngập tò mò.

"Thôi đi pa ơi..., ngươi cho rằng ngươi là vô địch thiên hạ ah." Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói. Bất quá rất rõ ràng chính là hỏi mà không đáp, hiển nhiên là cũng không nghĩ sẽ trả lời câu hỏi của Diệp Khiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.