Đối với sự nhiệt tình của Tạ Tử Y, Mặc Long tựa hồ có chút chống cự, nam nhân đầu gỗ này, không ưa thích loại tình cảm oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu bình bình đạm đạm mà thôi.
Mà Diệp Khiêm, đối với thái độ của Tạ Đông Bách có chút kinh ngạc, hắn không quan tâm đến chuyện Tạ Tử Y truy cầu Mặc Long, đây rốt cuộc là hắn thật sự rộng rãi, mặc kệ vấn đề tình cảm của nữ nhi, hay là hắn có ý đồ thông qua biện pháp này lôi kéo quan hệ với Nanh Sói, hay là nghĩ đến việc lôi kéo Mặc Long về bên cạch hắn?
Bất kể là loại nào, Diệp Khiêm cũng sẽ không lo lắng, người Nanh Sói có tín niệm cùng chấp nhất của riêng mình, ngay cả như Chu Chí, suy nghĩ trong nội tâm của hắn vẫn là vì muốn tốt cho Nanh Sói. Tình cảm của Mặc Long đối với Nanh Sói không bất luận kẻ nào có thể chia rẽ, muốn lợi dụng hắn đối phó Nanh Sói hiển nhiên là không thể nào, mà nếu như muốn thông qua hắn để làm tốt quan hệ với Nanh Sói, Diệp Khiêm cảm thấy khó có kết quả tốt. Cuối cùng rốt cuộc là Tạ Đông Bách nhận được kết quả mà hắn mong muốn, hay là Phúc Thanh Bang cuối cùng bị Nanh Sói chiếm đoạt thì không ai biết trước được.
"Hảo ý của Tạ tiểu thư ta tâm lĩnh, bất quá ta còn có những chuyện khác cần làm, thực xin lỗi." Mặc Long nói. Kỳ thật Mặc Long cũng không có nói láo, sự thật cũng đúng là như thế, đến Hoa Hạ lâu như vậy, ngoại trừ tìm được Đỗ Liên Thành là thành viên Mặc Gia, thì người Mặc Gia phảng phất đã biến mất khỏi Hoa Hạ, Mặc Long bỏ ra khí lực lớn như vậy, lại vẫn như cũ không có một điểm đầu mối.
Tạ Tử Y rõ ràng có chút thất lạc, bất quá cũng không có lại giữ lại, mấy ngày nay ở chung, Tạ Tử Y đối với tính cách của Mặc Long vẫn có chỗ hiểu rõ, quyết định của người nam nhân này có rất ít người có thể cải biến. Bướng bỉnh và cố chấp.
Tạ Đông Bách ha ha nở nụ cười, nói: "Mặc tiên sinh đã có việc cần làm, ta đây cũng không tiện lưu lại. Về sau có thời gian thì tới chơi nhiều hơn, kỳ thật phong cảnh Nhật Bản cũng không tệ lắm. Lần này các ngươi tới vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không thể hảo hảo thưởng thức một chút."
"Nhất định!" Mặc Long nói.
"Tốt rồi, Tử Y a, phân phó mang thức ăn lên, đang là mùa đông nên uống chút rượu để ấm thân thể. Lấy rượu Ngũ Lương Dịch chính tông Hoa Hạ ah, ha ha!" Tạ Đông Bách vừa cười vừa nói.
Ngày hôm sau, chuyện ba đại thủ lĩnh Yamaguchi Group bị người sát hại đã được truyền ra, đây không phải là việc nhỏ. Thành viên Yamaguchi Group cơ hồ là tìm kiếm khắp nơi, nghe ngóng hết thảy tin tức, ý đồ tìm được kẻ đã sát hại thủ lĩnh. Mà cảnh xem Tokyo, cũng bởi vì Yamaguchi Group hoạt động, mà trở nên khẩn trương, không thể không toàn diện xuất động cảnh sát để giữ gìn trị an.
Phúc Thanh Bang cũng không có nhàn rỗi, phái thêm nhân thủ đóng ở phố người Hoa, phòng ngừa Yamaguchi Group ác ý quấy rầy. Bởi vì ba đại thủ Yamaguchi Group chết đột ngột, nên bên trong Yamaguchi Group cũng là một mảnh thần hồn nát thần tính, nghi kỵ lẫn nhau, tất cả đại ca đường khẩu thậm chí còn có ý nghĩ tranh đoạt vị trí thủ lĩnh. Tuy nhiên, bởi vì cảnh sát Tokyo cưỡng ép can thiệp, nên không có phát sinh chuyện dùng binh khí đánh nhau quá lớn, nhưng ai cũng biết, lần này Yamaguchi Group lại sắp có hành động tẩy bài lớn.
Diệp Khiêm một mực đều không có đi ra ngoài, tự giam mình ở trong khách sạn, cầm một cây viết tại chỗ trống trên giấy không ngừng viết vẽ lấy. Đây đều là phân tích một ít thế cục quốc tế cùng Châu Á, cùng với địa bàn hiện có của Nanh Sói và kế hoạch phát triển Nanh Sói trong tương lai.
Bản thân là thủ lĩnh Nanh Sói, Diệp Khiêm cũng không có nhẹ nhõm giống như biểu hiện bên ngoài, chẵng qua là hắn có phương pháp buông lõng của mình mà thôi. Đã bao nhiêu đêm, Diệp Khiêm không ngủ không nghỉ, chính là vì đối với thế cục trước mắt tiến hành phân tích, sau đó chỉ định ra kế hoạch tốt nhất. Bất quá, có đôi khi kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa, nhưng phương hướng tổng thể Diệp Khiêm vẫn nắm giữ ở trong tầm tay.
Có trả giá, thì sẽ có thu hoạch, không ai thành công đều là do may mắn. Những năm gần đây này, Nanh Sói dưới sự lãnh đạo trí tuệ của Diệp Khiêm, cùng sự phấn đấu của các vị huynh đệ mới có sự nghiệp như ngày hôm nay. Nhưng mà, tranh đấu giành thiên hạ dễ dàng, giữ vững giang sơn mới khó, điểm ấy Diệp Khiêm cũng hiểu rõ, bởi vậy cho tới nay hắn làm gì cũng phải có kế hoạch chu toàn.
Bất quá, Diệp Khiêm có nguyên tắc của mình, nếu như ai vi phạm với nguyên tắc của hắn, Diệp Khiêm sẽ dốc hết tất cả lực lượng Nanh Sói để dồn đối phương vào chỗ chết.
So sánh với Diệp Khiêm, thì Thanh Phong cùng Mặc Long những ngày này nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Diệp Khiêm cũng không nói gì thêm, dù sao, lúc bình thường bản thân hắn so với bọn họ nhẹ nhõm, thì bây giờ cũng nên để cho bọn hắn thư giãn một tí, thần kinh của con người nếu như kéo quá căng thì không tốt.
Thanh Phong tự nhiên là lại ở cùng Trung Đảo Tín Nại, Mặc Long thì bị Tạ Tử Y kéo đi du ngoạn bốn phía. Dù sao rất nhanh sẽ ly khai, Tạ Tử Y vẫn muốn nắm chặt cơ hội cuối cùng, để lưu lại ấn tượng trong lòng Mặc Long. Mặc Long cũng không có cự tuyệt, hắn cũng nhìn ra được tâm tư của Tạ Tử Y, chỉ là Mặc Long đối với chuyện tình cảm vẫn không quan tâm cho lắm, lý tưởng của hắn là tìm được thành viên Mặc Gia, sau đó trùng kiến lại Mặc Gia.
Diệp Khiêm rút tiền đi mua một ít lễ vật. Thật vất vả mới tới được Nhật Bản, tối thiểu cũng phải mang về một ít vật kỷ niệm tặng cho Lâm Nhu Nhu cùng Tống Nhiên, cũng coi như là chút tâm ý của hắn. Diệp Khiêm biết rõ, đối với Lâm Nhu Nhu cùng Tống Nhiên mà nói, giá trị của lễ vật không quan trọng, quan trọng vẫn là phần tâm ý kia.
Sau mấy ngày, sự việc ba đại thủ lĩnh Yamaguchi Group bị giết cũng tạm lắng xuống, Diệp Khiêm,Mặc Long cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bước lên máy bay trở lại Hoa Hạ. Thanh Phong tự nhiên là ở lại giống như mong muốn của hắn, cùng Trung Đảo Tín Nại, xử lý mọi chuyện trong Lang Thứ cùng với chuẩn bị cho Nanh Sói tiến vào chiếm giữ Nhật Bản. Lúc ở phi trường, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lại một lần nữa gặp nhân viên kiểm tra kia, liền ân cần thăm hỏi mẫu thân hắn lần nữa, nhân viên kiểm tra sau khi nghe Mặc Long giải thích, liền nói lời cảm tạ, hơn nữa còn hoan nghênh bọn hắn về sau thường đến Nhật Bản chơi.
Đã sắp tới Tết âm lịch Hoa Hạ, sân bay cơ hồ toàn là người. Đây cũng là đặc thù của Hoa Hạ, hàng năm, vào thời gian này vô luận là sân bay, bến xe hay là nhà ga, đều là chật ních người chờ đợi về nhà. Cho dù sự nghiệp thành công hay thất bại, là ông chủ hay là người làm công thì thời gian này cũng là lúc trở về với gia đình.
Một năm cố gắng, không phải là vì ngắn ngủi một tuần lễ về nhà đoàn tụ với nhau sao. Cùng về nhà, quây quần ngồi bên nhau, mừng tuổi lẫn nhau, nói cho nhau nghe về những việc vui, buồn, sướng, khổ trong năm qua.
Sau khi Diệp Khiêm, Mặc Long cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thật vất vả mới đi ra khỏi phi trường, lại bi ai phát hiện không có một chiếc xe taxi nào trống. Rơi vào đường cùng, Diệp Khiêm đành phải gọi điện thoại cho Tống Nhiên, để cho nàng phái người tới đón bọn hắn.
Tuy còn chưa tới tết âm lịch, nhưng cả thành phố đã có không khí của lễ mừng năm mới rồi, cửa hàng hai bên đường đều đã treo lên lồng đèn màu đỏ, thậm chí có một ít đứa trẻ đã bắt đầu đốt pháo.
Ba người đứng chờ ở bên ngoài phi trường, không bao lâu, một chiếc BMW chạy như bay mà đến, dừng lại trước mặt ba người. Tống Nhiên từ bên trong xe ló đàu ra, nhìn Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Lên xe!"
Diệp Khiêm ha ha cười cười, chui vào ghế lái phụ, Mặc Long cùng Thanh Phong cũng lần lượt chui vào xe. Tống Nhiên nổ máy xe chạy nhanh đi, Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Nhiên tỷ sao lại tự mình đến đón, làm cho đệ có chút thụ sủng nhược kinh nha."
"Vậy sao? Vậy đệ định báo đáp như thế nào?" Tống Nhiên cười tươi, hỏi.
Diệp Khiêm đem lễ vật đã chuẩn bị đưa tới, nói: "Đây là món quà mà đệ mua tại Nhật Bản, coi như là cảm tạ đại ân đại đức của Nhiên tỷ a."
Tống Nhiên vui vẻ nở nụ cười, đây là lần thứ nhất Diệp Khiêm tặng quà cho nàng, mặc kệ lễ vật như thế nào, chỉ cần phần tâm ý này đã để cho Tống Nhiên vui vẻ không thôi."Ba", quay đầu hôn lên khuôn mặt của Diệp Khiêm một cái, lập tức trên mặt hắn hiện ra dấu son môi, Tống Nhiên cười vui vẻ, nói: "Xem như đệ còn có chút lương tâm."
Mặc Long đối với loại chuyện này đã quá quen rồi, sự việc càng kỳ quái hơn hắn cũng đã thấy, tự nhiên cũng không có cái gì kỳ quái. Hoàng Phủ Thiểu Kiệt tiểu tử này là hoàn toàn bị Lý Vĩ cùng Thanh Phong biến thành kẻ xấu, hắc hắc cười cười, vẫn hứng thú nhìn bọn hắn chằm chằm.
"Thanh Phong tại sao không có trở về? Còn có Tín Nại, như thế nào cũng không thấy? Tỷ cũng thật lâu không gặp nàng rồi." Tống Nhiên hỏi.
"Ách, tỷ không nói đệ còn thiếu chút nữa đã quên rồi, Thanh Phong tiểu tử kia để cho đệ cầu tỷ giúp một chuyện." Diệp Khiêm nói.
"Cầu tỷ chuyện gì? Kì quái a, tiểu tử kia cũng có lúc nhờ vả người khác sao?" Tống Nhiên kinh ngạc nói, "Đến cùng là chuyện gì à?"
Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Thanh Phong nhờ tỷ ở trước mặt sư muội của tỷ nói vài lời tốt giúp hắn, làm bà mai cho hắn."
"Ừ? Ngươi nói là Thanh Phong vừa ý Tín Nại hả?" Tống Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Còn không phải sao, tiểu tử kia vừa nhìn thấy Trung Đảo Tín Nại đã triệt để có ý nghĩ chiếm hữu nàng, cho nên ta cũng đáp ứng yêu cầu của hắn, để hắn lưu lại Nhật Bản, hỗ trợ xử lý một chút chuyện của Ám Dạ Hoa Bách Hợp." Diệp Khiêm nói.
Tống Nhiên nhẹ gật đầu, nói: "Tín Nại cũng nên có một ngôi nhà của mình, nữ nhân nào không khát vọng có một nam nhân thương mình cùng mình trãi qua hết cả cuộc đời ah." Vừa nói vừa nhìn Diệp Khiêm, nói đến Tín Nại mà lại như nói đến bản thân nàng.
Diệp Khiêm tự nhiên minh bạch tâm tình của nàng, ha ha nở nụ cười, cố ý ngắt lời nói: "Nhiên tỷ có phải đã nổi xuân tâm, nghĩ đến chuyện lập gia đình?"
"Đệ cứ nói đi?" Tống Nhiên không đáp mà hỏi lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Diệp Khiêm.
"Sư phụ, ngươi như thế nào đần như vậy, chuyện này còn nhìn không ra a, Nhiên tỷ là chờ ngươi lấy nàng làm vợ." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngồi phía sau gấp không thể chờ, liền chen miệng nói.