Siêu Cấp Binh Vương

Chương 320: Buổi Họp Báo



Sau khi quyết định tên của quỹ ngân sách là "Tương Lai". Diệp Khiêm quyết định 3 ngày sau sẽ tổ chức hội nghị thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai"

Hôm nay là ngày thành lập quỹ "Tương Lai". Nơi diễn ra là hội trường của tập đoàn Hạo Thiên.

Có bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết phụ trách giữ gìn trật tự hiện trường, toàn bộ phóng viên đều không có biểu hiện làm loạn, đều là tự động đi vào hội trường, an vị!

Đợi tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tống Nhiên phất phất tay, vỗ vỗ microphone, nói: "Xin mọi người im lặng, yên tĩnh!" Âm thanh trong hội trường rất nhanh biến mất, các phóng viên đều ngừng thảo luận. "Tập đoàn Hạo Thiên, hôm nay thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai", các vị ký giả, hiện tại các vị có vấn đề gì đối với quỹ ngân sách này có thể đặt câu hỏi!" Tống Nhiên nói, "Vị này chính là chủ tịch tập đoàn Hạo Thiên của chúng ta, Diệp Khiêm tiên sinh; vị này chính là người phụ trách quỹ ngân sách "Tương Lai" của tập đoàn Hạo Thiên tổng giám đốc Lâm Nhu Nhu phu nhân, còn hai vị này tin tưởng không cần ta giới thiệu mọi người cũng đều biết, là bí thư thị ủy thành phố Thượng Hải Vương Bình tiên sinh cùng cục trưởng cục giáo dục thành phố Thượng Hải Bộc Học Cứu tiên sinh."

"Mời mọi người giơ tay đặt câu hỏi, đối với các vấn đề các vị phóng viên bằng hữu đưa ra, chúng ta đều sẽ có câu trả lời rõ ràng." Lâm Nhu Nhu nói.

"Xin chào, ta là phóng viên Tân Hoa Xã, ta muốn hỏi, tập đoàn Hạo Thiên là một xí nghiệp nước ngoài, tại sao phải thành lập một quỹ ngân sách như vậy, mục đích là gì?"

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Vấn đề của phóng viên này, tựa hồ mang theo một tia địch ý a, ha ha. Hạo Thiên tập đoàn được thành lập ở nước ngoài, cũng ở nước ngoài phát triển, nhưng mà ta lại một người Hoa Hạ chính thống. Nhiều năm như vậy, ta không có quên thân phận của mình. Với tư cách là một người Hoa Hạ, hơn nữa cũng miễn cưỡng được xem là một nhân sĩ thành công, nên ta quyết định trở lại quê hương thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai" để giúp đỡ những trẻ em nghèo có được cơ hội tiếp tục đi học. Tập đoàn Hạo Thiên từ khi thành lập đã thành lập một quỹ ngân sách cứu trợ bao gồm quỹ ngân sách học tập, quỹ ngân sách chữa bệnh, quỹ ngân sách bảo trợ xã hội vv...... Quỹ ngân sách "Tương Lai" là ta cố ý từ bên trong những quỹ ngân sách này tách ra riêng biệt, mục đích là vì có thể quản lý cùng phát huy quỹ ngân sách này tốt hơn, trợ giúp những học sinh nghèo hiếu học, để cho bọn họ có thể đi học, giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ. Để trở thành một công dân tốt, chúng ta nên thay quốc gia cùng chính phủ chia sẻ một ít trách nhiệm, không thể đem mọi chuyện đều giao cho quốc gia cùng chính phủ. Cám ơn!"

"Xin chào, Diệp tiên sinh, ta là phóng viên Tân Hoa Xã. Vấn đề của ta là, ngài tại sao lại có ý nghĩ đem quỹ ngân sách "Tương Lai" tách ra? Và tại sao lại lấy một cái tên như vậy?"

"Tại sao phải đem quỹ ngân sách "Tương Lai" tách ra, ta vừa mới nói qua, là vì để quản lý cùng phát huy tác dụng của quỹ ngân sách này tốt hơn. Ta lúc nhỏ cũng rất nghèo, không có tiền đi học, cho nên ta biết rõ loại cảm giác thống khổ muốn đi học nhưng lại bị sinh hoạt bức bách nên không cách nào đi học. Thành lập quỹ ngân sách này, chính là vì trợ giúp cho những đứa trẻ bởi vì áp lực sinh hoạt mà không thể đi học." Diệp Khiêm nói, "Về phần tại sao gọi là quỹ ngân sách "Tương Lai", bởi vì ta cảm thấy bọn hắn mới là tương lai của tổ quốc, là người kiến thiết tương lai Hoa Hạ, chỉ khi nào bọn hắn có tri thức và kỹ thuật tốt, thì quốc gia mới có hi vọng."

"Xin chào, Diệp tiên sinh, ta là phóng viên Nhật Báo. Ta muốn hỏi, quỹ ngân sách này sẽ vận tác như thế nào?, Làm thế nào phân biệt được những đứa trẻ cần được trợ giúp đi học? Quỹ ngân sách "Tương Lai" sẽ không giống như các quỹ ngân sách trên xã hội được thành lập chỉ vì thu hoạch lợi nhuận, cùng với tranh thủ thanh danh của mình chứ?."

"Ta trả lời trước vấn đề phía sau của câu hỏi của ngươi." Diệp Khiêm nói, "Ta thừa nhận xã hội bây giờ có rất nhiều người vì vơ vét của cải hay tranh thủ một cái thanh danh tốt, mà thành lập cái gọi là quỹ ngân sách. Nhưng ta có thể hướng mọi người cam đoan, quỹ ngân sách "Tương Lai" sẽ phát huy tác dụng của nó, trợ giúp đến những người cần được trợ giúp. Vương bí thư cùng Bộc cục trưởng có thể đảm đương chức vụ giám sát, các ngươi cũng có thể đảm đương chức vụ giám sát. Tập đoàn Hạo Thiên là một xí nghiệp lớn quốc tế, căn bản không thèm lợi dụng một cái quỹ ngân sách để vơ vét của cải, bởi vì dạng này đối với tập đoàn Hạo Thiên tạo thành tổn thất rất lớn. Đương nhiên, như lời ngươi nói tranh thủ thanh danh, ta cũng không dám gật bừa. Kỳ thật lần này thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai" ta cũng không muốn tham gia, nhưng Vương bí thư cùng Bộc cục trưởng đều buông tha công tác của bọn hắn, để đến đây, ta cũng thật sự không có ý tứ núp ở phía sau không đi ra. Bất quá thanh danh loại vật này, ta cũng không ngăn được miệng mồm của mọi người, mọi người về sau dĩ nhiên sẽ biết, ta không phải là vì tranh thủ một cái thanh danh, mà thành lập quỹ ngân sách này."

Dừng một chút, Diệp Khiêm nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Về phần quỹ ngân sách "Tương Lai" vận tác như thế nào, chuyện này hãy hỏi người quản lý quỹ ngân sách "Tương Lai" tổng giám đốc Lâm Nhu Nhu tiểu thư, nàng có thể cho mọi người biết rõ mọi chuyện."

"Tiền của quỹ ngân sách "Tương Lai", là tiền do tập đoàn Hạo Thiên cung cấp hàng năm, cùng với sự quyên tặng của các mạnh thường quân, quỹ ngân sách này do ta tự mình phụ trách giám sát cùng chỉ đạo. Người muốn được quỹ ngân sách "Tương Lai" trợ giúp, phải thông qua xác nhận của chính phủ địa phương, sau đó sẽ được nhân viên của chúng ta điều tra sát hạch, mới có thể cấp cho. Đương nhiên, hiện tại quỹ ngân sách chỉ vừa mới vận chuyển, có thể sẽ tồn tại một ít thao tác sai lầm, nhưng chúng ta sẽ tranh thủ viện trợ cho những người cần được trợ giúp. Hiện tại phụ trách quỹ ngân sách "Tương Lai" đều là nhân viên của tập đoàn Hạo Thiên, tiền lương của bọn hắn cũng đều do tập đoàn Hạo Thiên trực tiếp chi trả, sẽ không vận dụng bất luận tài chính nào của quỹ ngân sách "Tương Lai". Đương nhiên, quỹ ngân sách "Tương Lai" là một quỹ ngân sách phục vụ cho xã hội, cho nên chúng ta hi vọng có nhiều người tình nguyện gia nhập vào hội ngân sách, trợ giúp quản lý quỹ ngân sách và làm công tác khảo hạch." Lâm Nhu Nhu nói.

Dưới đài vang lên từng đợt tiếng vỗ tay. Sau đó, là một phu nhân đứng lên, hỏi: "Xin chào, Diệp tiên sinh, ta là phóng viên báo Vòng Quanh Trái Đất. Ta muốn hỏi, Diệp tiên sinh đối với vấn đề trách nhiệm xã hội có suy nghĩ gì?"

"Trách nhiệm xã hội vấn đề này có chút rộng, bất quá the ta lý giải, chính là mỗi người hãy tự làm tốt bổn phận của mình, làm tốt bộn phận của chính mình là đã có trách nhiệm với xã hội. Không nhất định là phải lấy ra nhiều tiên quyên góp mới được xem là có trách nhiệm với xã hội, chỉ cần ngươi khi đi xe buýt gặp phụ nữ có thai, ngươi nhường chỗ ngồi cho nàng, tại trên đường ngươi gặp người lớn tuổi, ngươi giúp họ qua đường, đây cũng là một loại biểu hiện có trách nhiệm xã hội. Ta tin tưởng chỉ cần tất cả mọi người có thể yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy quốc gia của chúng ta mới có thể càng thêm ổn định, xã hội mới có thể càng thêm hài hòa." Diệp Khiêm nói.

"Xin chào, Diệp tiên sinh, ta là phóng viên tuần san Bát Quái. Từ khi tập đoàn Hạo Thiên tiến vào Hoa Hạ đến nay, người phát ngôn vẫn là Tống Nhiên tiểu thư, vì cái gì Diệp tiên sinh rất ít khi tại trước mặt công chúng lộ diện? Diệp tiên sinh có gia cảnh thế nào?"

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ngươi hỏi vấn đề này có chút tư nhân, bất quá không có sao, các ngươi đã muốn biết ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết. Tập đoàn Hạo Thiên cho tới nay đều là do Tống Nhiên tiểu thư phụ trách quản lý cùng vận tác, mà ta chỉ là phụ trách hoạch cùng phương hướng mà thôi, chuyện cụ thể rất ít khi tham dự, cho nên cũng rất ít khi lộ diện trước mặt công chúng. Về phần gia đình của ta, ấn tượng về cha mẹ ở trong trí nhớ của ta có lẽ đã mơ hồ, cho tới bây giờ ta cũng không biết bọn họ rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Mà người nuôi dưỡng ta lớn lên, là một lão nhân, ta gọi lão là lão tía, lão bất quá chỉ là một lão nhân nhặt ve chai mà thôi, tuy nhiên lại làm việc nghĩa không chùn bước đã thu dưỡng bốn cô nhi. Tại trong lòng của ta, ta cảm thấy được lão tía mới là người đáng giá ta tôn kính nhất, ta hiện tại làm hết thảy bất quá chỉ là kéo dài việc thiện lão tía đã làm mà thôi."

Dưới đài lại vang lên một hồi tiếng vỗ tay, là vì Diệp Khiêm, càng là vì lão tía.

"Diệp tiên sinh, vừa mới rồi chúng ta trông thấy ngài cùng vị Lâm tiểu thư nắm tay đi ra, xin hỏi có phải hay không các người có quan hệ tình lữ?" Vị kia phóng viên tiếp tục truy vấn nói, tuần san Bát Quái không hổ là bát quái.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Vấn đề này các ngươi có thể tự mình đi điều tra, ta nghĩ chúng ta nên tập trung ở vấn đề quỹ ngân sách "Tương Lai", dù sao hôm nay nó mới là nhân vật chính, ta chỉ đại biểu nó lên tiếng mà thôi."

"Xin chào, Vương bí thư, ta là phóng viên Nhật Báo Hoa Hạ, ta muốn hỏi, ngài có ý kiến gì đối với quỹ ngân sách "Tương Lai"?"

"Ha ha, chuyện này chúng ta đương nhiên là ủng hộ. Quỹ ngân sách "Tương Lai" là hành động lợi quốc lợi dân, chính phủ đương nhiên là toàn lực ủng hộ và phối hợp. Đương nhiên, chúng ta cũng hy vọng có thể có thêm nhiều nhân sĩ xã hội gia nhập vào, dù sao thì lực lượng một người là có hạn, chỉ cần mọi người đoàn kết lại, ta tin tưởng xã hội nhất định càng thêm hài hòa."

"Xin chào, Diệp tiên sinh, ta là phóng viên Nhât Báo Kinh Tế. Ta muốn hỏi, tập đoàn Hạo Thiên tính phát triển theo phương hướng nào?"

"Phương hướng đại thể, là tập đoàn Hạo Thiên sẽ kinh doanh bất động sản, giải trí cùng với phương diện tài chính, về phần phương hướng cụ thể, vậy thì cần hỏi tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên chúng ta, Tống Nhiên tiểu thư." Diệp Khiêm nói.

Tống Nhiên nói: "Phương hướng phát triển cụ thể có liên quan đến cơ mật buôn bán, bất quá ta có thể nói cho các vị biết, sự phát triển của tập đoàn Hạo Thiên chắc chắn sẽ không để cho mọi người thất vọng."

"Tốt, buổi họp báo hôm nay đến đây thì chấm dứt, các vị phóng viên bằng hữu có thể ở lại dùng cơm, chúng ta đã chuẩn bị một chút điểm tâm, mong rằng các vị phóng viên bằng hữu không ghét bỏ." Tống Nhiên cười cười, nói tiếp.

"BA~ BA~!" Một hồi tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền đến, ngay sau đó vang lên âm thanh của một lão giả, "Hành động của Diệp tiên sinh, quả thật có thể coi là thế nhân mẫu mực!"

Vừa mới nói xong, ánh mắt mọi người không khỏi đều chuyển tới. Những ký giả kia sau khi nhìn thấy người mới tới, liền điên cuồng chụp ảnh. Diệp Khiêm cũng không khỏi đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy cùng Hoàng Phủ Kình Thiên đi xuống, là một vị lão giả đươc bốn gã nam tử trẻ tuổi vây quanh chậm rãi đi đến, không khỏi ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.