Người bất thình lình đến, để cho Diệp Khiêm quả thực có chút giật mình, tuy chưa từng có chính diện tiếp xúc qua, chỉ thấy trong tin tức trên TV, nhưng giờ phút này lại tận mắt nhìn thấy lão giả từ bên ngoài đi tới, nhất cử nhất động, đều hiển lộ rõ ràng một loại khí thế phi phàm của người trên cao.
Loại khí thế này, không phải là loại khí thế mà những kiêu hùng trong giới giang hồ có thể so sánh.
Lão giả là ai? Có thể để cho Hoàng Phủ Kình Thiên tự mình cung kính cùng đi, tự nhiên không phải nhân vật tầm thường, lão giả kia chính là gia gia của Hồ Hội, trung ương cao tầng, phó thủ tướng Hồ Nam Kiến.
Vị này chỉ cần dậm chân một phát, toàn bộ Hoa Hạ đều phải run rẩy, Diệp Khiêm tự nhiên không dám lãnh đạm. Lão không chỉ là trung ương cao tầng, còn là gia gia của Hồ Hội, Diệp Khiêm tin tưởng chuyện Hồ Khả đem Kim Sắc Huy Hoàng giao cho hắn, nhất định là đã được sự đồng ý của lão nhân này. Vị lão nhân này, tuyệt đối không có khả năng vô sự chạy tới nhìn hắn, chuyện này không hợp với lẽ thường.
Diệp Khiêm cuống quít đứng dậy nghênh đón, Vương Bình cùng Bộc Học Cứu càng là kinh sợ, vội vàng đứng lên nghênh đón.
Phóng viên ùa lên, cơ hồ đem xung quanh Hồ Nam Kiến vây chật như nêm cối. Vẻ mặt của Hồ Nam Kiến vẫn lạnh nhạt mỉm cười, nhìn phóng viên phất phất tay. Rất tự nhiên, khí thế giống như tiên nhân đắc đạo áp chế xuống, toàn trường liền trở nên an tĩnh.
"Các vị phóng viên, các vị bằng hữu, các ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, lần này ta tới nơi này, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Biết được tập đoàn Hạo Thiên thành lập quỹ ngân sách "Tương Lai", cho nên thuận đường tới chúc mừng một chút. Ta tin tưởng, nếu có thêm nhiều công ty, tập đoàn giống như tập đoàn Hạo Thiên nguyện ý gánh vác một phần trách nhiệm xã hội, thì quốc gia của chúng ta sẽ càng thêm giàu mạnh." Khuôn mặt của Hồ Nam Kiến vẫn bộ dáng tươi cười, hơi có chút giống bộ dáng tiên phong đạo cốt.
"Tốt rồi, các vị phóng viên, các vị bằng hữu, phó thủ tướng Hồ một đường bôn ba còn chưa có nghỉ ngơi, mời các vị giải tán, chúng ta hãy để cho phó thủ tướng Hồ nghỉ ngơi một chút, được không nào?" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.
Nhưng mà, những ký giả nhiệt tình kia hiển nhiên không phải một hai câu có thể giội tắt, vẫn không ngừng đặt câu hỏi lấy.
"Các vị, xin đến bên cạnh dùng bữa, chúng ta đã chuẩn bị điểm tâm cho các vị. Phó thủ tướng Hồ một đường vất vả, các vị hãy thông cảm một chút, có vấn đề gì thì để lúc nữa lại đặt câu hỏi, có được không nào?" Tống Nhiên nói. Dưới sự mở đường của bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết, cuối cùng cũng đem những ký giả kia tách ra, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng thừa cơ hội liền lôi kéo Hồ Nam Kiến hướng trên lầu đi đến, thuận tiện trao cho Diệp Khiêm khiến một ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, hướng Tống Nhiên nói một tiếng, sau đó quay người đi theo.
Lúc đến cửa phòng, bốn vị trẻ tuổi chờ đợi ở bên ngoài, hướng Diệp Khiêm chào một cái, sau đó liền kiểm tra toàn thân Diệp Khiêm. Bốn người này hẳn là người cục Quốc An a? Phó thủ tướng xuất hành, tự nhiên là cần nhân viên bảo hộ, Diệp Khiêm cũng không có để ý việc soát người, rất phối hợp giơ hai tay của mình lên.
"Để cho hắn vào đi!" Bên trong truyền đến âm thanh nhu hòa nhưng lại không mất uy nghiêm của Hồ Nam Kiến.
Bốn người dừng lại, mời Diệp Khiêm vào phòng, thái độ lễ phép, sắc mặt vẫn lăng lệ ác liệt.
Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, đi vào phòng. Bộ dáng tươi cười thu lại, không cười không giận, khí thế giống như Thái Sơn áp đỉnh, rất có phong phạm của kiêu hùng.
Hồ Nam Kiến cũng không nói chuyện, cao thấp đánh giá cẩn thận Diệp Khiêm một lần, khóe miệng hiện lên bộ dáng tươi cười. Hồi lâu, Hồ Nam Kiến giơ tay, ngữ điệu bình thản, "Xin chào!"
Diệp Khiêm lúc này mới giơ tay, cùng Hồ Nam Kiến nhẹ nhàng nắm chặt, lập tức buông ra, ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, phảng phất thì thào tự nói, "Xin chào!" Vô sự không lên điện tam bảo, Diệp Khiêm tự nhiên biết rõ Hồ Nam Kiến đến đây là có mục đích, dưới tình huống không rõ là việc gì, Diệp Khiêm chỉ có thể bảo trì tâm bất động, để có thể nghịch chuyển càn khôn.
"Ngồi đi!" Hồ Nam Kiến vẫn ngữ khí bình thản, khuôn mặt có bộ dáng tươi cười.
Diệp Khiêm chậm rãi ngồi xuống, bắt chéo chân, đem khí thế của mình tận lực đề cao, không đến mức bị Hồ Nam Kiến áp chế nói không ra lời. Mà Diệp Khiêm không rõ, trong thân thể phảng phất có một loại khí nóng chạy khắp cơ thể, lúc sắp đem cơ thể của hắn bóp chặt lại, thì lại đột nhiên biến mất vô tung, có chút quỷ dị.
Một lúc sau, Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: "Phó thủ tướng Hồ, không ngại ta hút thuốc chứ?" Vừa nói chuyện, vừa lấy thuốc là từ trong người đưa ra, đưa cho Hồ Nam Kiến một điếu. Hồ Nam Kiến ha ha cười cười, giơ tay tiếp nhận, ngậm trong miệng, Diệp Khiêm rất tự nhiên giúp lão đốt thuốc. Động tác đúng chỗ, không chút nịnh bợ, thực sự không mất lễ tiết. Sau đó, Diệp Khiêm cũng đốt điếu thuốc đang ngậm trong miệng của hắn, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra, không nói tiếng nào.
"Ha ha, Diệp Khiêm a, đại danh của ngươi ta đã sớm nghe qua, nha đầu Khả nhi thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới tên của ngươi. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, quả thật là thiếu niên anh hùng ah." Cuối cùng, vẫn là Hồ Nam Kiến phá vỡ trầm mặc, nhưng mà, cũng không có mất đi khí thế của lão. Loại khí thế này tuy không hiện ra, nhưng người khác có thể cảm nhận nó đang tồn tại.
Diệp Khiêm cười nhạt, khiêm tốn nói: "Phó thủ tướng Hồ quá khen, tiểu tử bất quá chỉ là người hơi có chút vận khí mà thôi."
"Cơ hội của mỗi người đều như nhau, có thể nắm chặt cơ hội thì không phải ai cũng có thể làm được." Hồ Nam Kiến nói, "Lần này ta đến thành phố Thượng Hải, chủ yếu là để gặp ngươi."
"Lời của phó thủ tướng Hồ làm cho tiểu tử xấu hổ không dám nhận ah." Diệp Khiêm nói, "Không biết phó thủ tướng Hồ tìm tiểu tử có chuyện gì? Chỉ cần tiểu tử đủ khả năng, nhất định nghĩa bất dung từ."
"Nghĩa bất dung từ? Không biết trong lòng ngươi, chữ "nghĩa" này là như thế nào?" Hồ Nam Kiến không có nói rõ ý đồ đến, ngược lại truy hỏi vấn đề khó hiểu này.
"Nghĩa có nặng nhẹ, đại nghĩa, tiểu nghĩa, đại nghĩa vì nước, tiểu nghĩa là vì người thân." Diệp Khiêm nói đơn giản.
"Vậy nếu như đại nghĩa và tiểu nghĩa có xung đột thì sao?" Hồ Nam Kiến tiếp tục hỏi, "Ngươi lựa chọn đại nghĩa hay là tiểu nghĩa?"
Diệp Khiêm ha ha cười cười, hít một hơi thuốc lá, mới nói: "Vấn đề này phó thủ tướng Hồ có thể hỏi chính mình, cũng có thể hỏi Hoàng Phủ cục trưởng, đáp án trong lòng các ngươi chính là đáp án trong lòng ta."
Hồ Nam Kiến không khỏi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, đối với câu trả lời của Diệp Khiêm tuy không phải rất hài lòng, nhưng lại không thể không bội phục Diệp Khiêm trả lời vô cùng xảo diệu. Vấn đề này vốn chính là một vấn đề rất khó lựa chọn, ai cũng không có thể bảo chứng mình sẽ lựa chọn cái nào.
"Xú tiểu tử, cùng phó thủ tướng Hồ nói chuyện không thể khách khí một chút sao, như thế nào luôn mang theo mùi thuốc súng thế? Sợ bị khí thế của phó thủ tướng Hồ đè, nên muốn dùng cái này đến nâng lên khí thế của mình sao?" Hoàng Phủ Kình Thiên trừng Diệp Khiêm, có chút giận dỗi, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ nói.
"Lão đầu, ngươi nói như vậy thực đúng là hiểu lầm ta. Hơn nữa, ngươi cho rằng phó thủ tướng Hồ cũng keo kiệt giống như ngươi sao?" Diệp Khiêm nói.
Hoàng Phủ Kình Thiên ngạc nhiên, sững sờ nhìn Diệp Khiêm, có chút dở khóc dở cười. Lão vì cái gì thường nhường nhịn Diệp Khiêm, đối với sự trêu chọc của hắn đều chẳng thèm ngó tới, rất nhiều người đều không rõ, tin tưởng Diệp Khiêm cũng cũng không phải rất rõ ràng. Bằng thân phận của hắn, tuy không nói có thể tiêu diệt Răng Sói, nhưng đem Diệp Khiêm đuổi ra khỏi Hoa Hạ là chuyện dễ dàng mà thôi, mà tại sao lão không làm như vậy? Chỉ có trong lòng lão tự hiểu mà thôi. Đây không phải đơn thuần là vấn đề thưởng thức, mà là trên người Diệp Khiêm cũng có thứ khiến cho lão kiêng kỵ.
Hồ Nam Kiến ha ha cười to, nói: "Tính tình của ngươi, ta thích, đừng giống những kẻ kia cả ngày miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, lại ở sau lưng làm chuyện ác, người so với bọn họ thì tốt hơn nhiều. Lần này ta tới là thay trung ương, trao tặng ngươi quân hàm thiếu tướng."
Diệp Khiêm không khỏi chấn động, đẳng cấp quân hàm chia làm binh, sĩ, úy, tá, tướng gồm 5 hạng 19 cấp bậc, Hoa Hạ có rất ít quân hàm tướng. "Tổng lý, ngươi... Ngươi không phải đang nói đùa chứ?" Trong nội tâm của Diệp Khiêm thật sự khó có thể ức chế kinh ngạc, đây chính là bánh ngọt từ trên trời rớt xuống a, làm cho Diệp Khiêm không thể không hoài nghi ở trong đó có phải có mục đích nào không.
"Ngươi xem bộ dáng của ta giống như đang đùa giỡn hay sao?" Hồ Nam Kiến khẽ cười nói.
Diệp Khiêm gượng cười, nói: "Thế nhưng mà ta không rõ nguyên nhân, ta muốn biết vì cái gì lại cho ta vinh dự lớn như vậy."
"Đương nhiên, quốc gia trao tặng ngươi vinh dự này, tự nhiên là muốn ngươi về sau có thể vì quốc gia phục vụ. Đương nhiên, bởi vì thân phận đặc thù của ngươi, hồ sơ cùng tư liệu của ngươi sẽ không được xếp chính thức vào trong hồ sơ quân đội." Hồ nam kiến nói.
"Ách, vậy thì cái chức tướng quân này có thể làm được gì, ngân phiếu khống ah." Diệp Khiêm sững sờ nói.
"Ngươi có thể cho rằng như vậy, nhưng lại cũng không thể nói như vậy. Quốc gia làm như vậy, kỳ thật cũng là lo lắng cho ngươi, quốc gia cần ngươi đi đảm đương một nhiệm vụ trọng yếu, nếu như hồ sơ cùng tư liệu của ngươi nằm trong hồ sơ quân đội, sẽ sinh ra tranh chấp quốc tế. Bất quá, ngươi vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ của quân hàm thiếu tướng, tư liệu của ngươi lãnh đạo quân đội đều có, gặp một ít chuyện phiền toái, ngươi có thể phát huy quyền lực của quân hàm thiếu tướng." Hồ Nam Kiến nói.
Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, cho hắn cái bánh ngọt lớn như thế, ăn bánh, cũng có ý nghĩa chấp nhận nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này nhất định không đơn giản. Phong hiểm cùng lợi ích thường thường có quan hệ trực tiếp với nhau, Diệp Khiêm rất rõ ràng điểm ấy. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói "Ta có thể cự tuyệt không?" Kỳ thật Diệp Khiêm rất rõ ràng, Hồ Nam Kiến đã tự mình tìm đến hắn, cũng có ý nghĩa hắn căn bản không có khả năng cự tuyệt, nếu không sẽ gặp phải sự chèn ép điên cuồng của quốc gia đối với hắn, Nanh Sói tại Hoa Hạ cũng không thể sinh tồn.
Bất luận đoàn thể cùng tổ chức nào, đều vĩnh viễn cũng không cách nào đấu lại cơ quan quốc gia, huống chi Diệp Khiêm cũng chưa từng có ý nghĩ chống lại Hoa Hạ. Đây là bất trung cũng là bất nghĩa.
"Chuyện tốt như vậy, ngươi còn cự tuyệt sao?" Hoàng Phủ Kình Thiên trừng Diệp Khiêm, nói.