"Anh rể, em... Em giết người!" Vài ngày sau, Lâm Nhu Nhu đã trở lại thành phố Thượng Hải, Diệp Khiêm đang ở trong phòng khách sạn, Lâm Dịch bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, sắc mặt kinh hoảng nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, kéo tay Lâm Dịch ngồi xuống, rót chén trà đưa cho hắn, nói: "Từ từ nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Em... em hôm nay đi tìm Lý Nhược, trông thấy nàng cùng tiểu tử Tiêu gia đang tay trong tay ngồi ăn cơm, liền chạy tới chất vấn nàng. Ai ngờ, nàng chẳng những không nói giúp em, mà còn cùng tiểu tử Tiêu gia nhục nhã em, em trong cơn tức giận liền lấy con dao trên bàn đâm nàng một phát." Lâm Dịch bối rối nói.
Diệp Khiêm thở dài, nói: "Hai ngày trước không phải anh đã nói với em, phương pháp giết người có rất nhiều, tại sao phải tự mình ra tay."
"Em... Em lúc ấy quá tức giận, em... Em khống chế không nổi, cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Anh rể, em phải làm sao bây giờ?" Thân thể của Lâm Dịch có chút phát run, hắn là quan nhị đại cả ngày chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, lúc chính thức giết người vẫn không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Em trước chớ có khẩn trương, mọi chuyện có lẽ không có nghiêm trọng như em tưởng tượng." Diệp Khiêm an ủi, "Chuyện này em có nói cho đại bá của em biết không?"
"Không có, em nào dám nói với đại bá, nếu như nói ra, đại bá nhất định sẽ không chút do dự bắt em đưa đến cục cảnh sát." Lâm Dịch nói.
"Ừ, vị trí hiện tại của đại bá em, cho dù có muốn giúp em, cũng là bất lực. Tiểu tử Tiêu gia là người nào?" Diệp Khiêm hỏi.
"Hắn là thái tử gia của xí nghiệp Tiêu thị nổi tiếng thành phố Hàng Châu chúng ta, em và hắn từ trước đến nay đều không cùng đường. Hắn nhất định sẽ đi cục cảnh sát tố giác em, cơ hội này là ngàn năm khó gặp a, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho em." Thân thể của Lâm Dịch vẫn không ngừng run rẩy, có chút sợ hãi nói.
Diệp Khiêm vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiếp tục hỏi: "Em đừng có khẩn trương như vậy, có lẽ em lúc ấy đã nhìn lầm rồi, em căn bản cũng không có giết chết Lý Nhược. Chuyện này cũng không phải rất phiền toái, cho dù Lý Nhược chết rồi, cũng không có chuyện gì lớn. Em yên tâm đi, mọi chuyện cứ giao cho anh. Em nói cho anh biết, lúc ấy ngoại trừ tiểu tử Tiêu gia còn có ai trông thấy em đâm Lý Nhược?"
"Nhân viên phục vụ trong quán, còn có trợ lý của Lý Nhược đều nhìn thấy." Lâm Dịch hồi đáp.
Tuy có thể đơn giản giải quyết chuyện này, nhưng lại cũng có thể trở nên phức tạp. Bởi vì không thể bởi vì giải quyết chuyện này mà ảnh hưởng đến con đường làm quan của Lâm Dịch, cho nên mọi chuyện đều phải làm vô cùng chính xác, lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, các loại suy nghĩ bắt đầu ở trong đầu của hắn hiện lên.
Lâm Dịch nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm, không dám quấy rầy Diệp Khiêm suy nghĩ, vẻ mặt khẩn trương cùng sốt ruột.
Hồi lâu, Diệp Khiêm móc điện thoại ra gọi cho Lý Tể Thiên, gọn gàng dứt khoát đem chuyện của Lâm Dịch nói một lần, hơn nữa lại để cho Lý Tể Thiên trợ giúp hắn liên hệ đại ca giang hồ thành phố Hàng Châu. Lý Tể Thiên tự nhiên không chút do dự đáp ứng, chuyện này bất quá là việc nhỏ mà thôi, hắn sẽ cùng mặt trên nói trước một tiếng, chỉ cần Diệp Khiêm hơi chút làm tốt, thì chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết.
Diệp Khiêm cười lên tiếng, cùng Lý Tể Thiên hàn huyên vài câu, lúc này mới cúp điện thoại. Sau đó lại gọi điện thoại cho Jack, để cho hắn lợi dụng kỹ thuật Hacker, sửa chữa hồ sơ bên trong hệ thống ngành tình báo của Nhật Bản. Chuyện này đối với Jack mà nói, quả thực là chuyện dễ dàng, tự nhiên là vui vẻ đáp ứng.
Sau khi xử lý mọi chuyên không sai biệt lắm, Diệp Khiêm cất điện thoại, chuyện kế tiếp phải tự hắn đi giải quyết. Vỗ vỗ bả vai Lâm Dịch, Diệp Khiêm nói: "Anh hiện tại phải đi ra ngoài một lát, em hãy ở yên trong phòng, không được đi đâu hết, rõ chưa? Nếu như bị bắt, thì cứ đi đến cục cảnh sát, tuy không có chuyện gì lớn, nhưng chuyện này đối với em sẽ có ảnh hưởng không tốt."
Lúc này Lâm Dịch làm gì có ý kiến gì, liên tục gật đầu đồng ý.
Vừa mới ra khách sạn, Lâm Hải liền gọi điện thoại tới. Diệp Khiêm cầm lấy điện thoại lên nhìn, bất đắc dĩ cười cười, bắt máy."Thúc thúc, có chuyện gì không?" Diệp Khiêm hỏi.
"Tiểu Diệp a, Lâm Dịch có đi tìm con hay không?" Lâm Hải hỏi.
"Ách, Lâm Dịch đang ở chỗ của con." Diệp Khiêm nói.
"Con hãy trông chừng tiểu tử kia cho tốt, nói địa chỉ của con cho ta biết, ta lập tức để cho cảnh sát đi qua." Trong giọng nói của Lâm Hải có loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn cũng biết, chuyện này phát triển trở thành như vậy, tiền đồ của Lâm Dịch xem như đã không còn bất luận hi vọng gì, trong nội tâm tuy không muốn, nhưng bản thân là phó bí thư Tỉnh ủy, có một số việc cũng không phải hắn có thể bao che. Nếu như đối phương chỉ là người bình thường, chỉ cần xử lý tốt, nói không chừng còn có thể dùng quan hệ để đè xuống, thế nhưng mà đối phương là một ngôi sao nổi tiếng, hơn nữa lại là người nước ngoài, chuyện này liên lụy rất rộng.
"Thúc thúc, mọi chuyện con cơ bản đã biết, thúc thúc cứ yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Con sẽ đi xử lý ngay bây giờ, thúc thúc cũng đừng lo chuyện này nữa, con cam đoan Lâm Dịch bình yên vô sự, hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của nó. Vậy có được không?" Diệp Khiêm nói.
Đã trầm mặc một lát, Lâm Hải thở dài, nói ra: "Ai, Tiểu Diệp a, chuyện kia xin nhờ con rồi. Lâm Dịch là hi vọng của Lâm gia chúng ta a."
"Ừ, con biết rõ nên làm như thế nào, thúc thúc cứ yên tâm đi." Diệp Khiêm nói, "Thúc thúc, Lý Nhược bây giờ còn sống hay đã chết?"
"Bây giờ đang ở bên trong phòng cáp cứu bệnh viện, có thể vượt qua hay không ai cũng không biết. Bất quá nghe nói tình huống rất nghiêm trọng, chỉ sợ là sống không quá hôm nay." Lâm Hải nói.
"Cũng tốt, người đã chết, chuyện lại càng dễ giải quyết." Diệp Khiêm nói.
Lâm Hải nghe lời Diệp Khiêm nói có chút sửng sốt không thôi.
Không có tiếp tục hàn huyên, Diệp Khiêm cúp điện thoại. Mà lúc này Lý Tể Thiên cũng gọi điện thoại tới, nói là mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại người nổi danh nhất thành phố Hàng Châu được gọi là Hải ca Đồ Hải, Lý Tể Thiên đã bắt chuyện qua, Diệp Khiêm trực tiếp đi qua tìm Đồ Hải là được rồi.
Diệp Khiêm sau khi tạ ơn, cuống quít lái ô-tô, tiến đến địa điểm hẹn. Không bao lâu, liền đến một câu lạc bộ tập thể hình, Diệp Khiêm ngừng xe, cuống quít đi tới. Bên trong câu lạc bộ tập thể hình cũng không có nhiều người, mấy tên tiểu tử đang ở đó nhàm chán tập thể hình. Trông thấy Diệp Khiêm tiến đến, một tiểu tử tóc dài trong đám đó có chút sửng sốt một chút, vẫy vẫy tay, một đám người liền bao vây Diệp Khiêm lại.
Tóc dài tiểu tử này không phải là ai khác, đúng là tiểu tử ngày đó tại tiểu trúc lâu bị Diệp Khiêm đánh đập, đến bây giờ trên mặt vẫn còn có chút máu bầm.
"Tiểu tử, lá gan của ngươi thật đúng là lớn a, cũng dám tìm tới tận cửa. Hôm nay, ngươi đừng mơ tưởng bước ra ngoài." Tóc dài tiểu tử giận dữ nói.
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Ta hôm nay cũng không phải đến đánh nhau, ta tới tìm đại ca Đồ Hải của các ngươi, hắn ở đâu?"
"Ngươi tính toán là cái thứ gì, lão đại của chúng ta là người mà ngươi muốn gặp liền có thể gặp sao?" Tóc dài tiểu tử xem thường nói. Nói xong, phất phất tay, đám kia tiểu tử kia ùa lên, hướng Diệp Khiêm nhào tới. Lần trước hắn đã chứng kiến sự lợi hại của Diệp Khiêm, nên cũng không dám làm chim đầu đàn nữa rồi, để cho những tiểu tử kia đánh trận đầu đi.
Diệp Khiêm tuy là tới tìm Đồ Hải có việc, thế nhưng mà không ý nghĩa là hắn có thể để cho những kẻ này trèo đầu cưỡi cổ, nhướng mày, hai đấm không ngừng đấm ra, chỉ thấy từng tên tiểu tử lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.
Lúc này, một trung niên nam tử từ bên trong đi ra, trông thấy tràng cảnh trước mắt, lập tức quát to: "Dừng tay!" Người này là sau khi Sơn Đại Vương Phùng Phong chết, nhanh chóng quật khởi trở thành kiêu hùng thành phố Hàng Châu, hắn chính là Đồ Hải. Tại thành phố Hàng Châu, thế lực của hắn phát triển nhanh chóng, cơ hồ hơn phân nửa sự nghiệp giải trí đều bị hắn khống chế. Thành lập ngân hàng tư nhân trong thế giới ngầm, cá cược đua ngựa cũng đều do hắn khống chế.
Đồ Hải vừa nói xong, thì những tiểu tử kia đã toàn bộ nằm trên mặt đất. Tóc dài tiểu tử cuống quít chạy đến bên cạnh Đồ Hải, nói: "Hải ca, là tiểu tử này, lần trước chính là hắn đánh ta, hôm nay lại tới đây tìm phiền toái."
Đồ Hải nhìn Diệp Khiêm, hừ lạnh một tiếng, nói: "Huynh đệ, thân thủ không tệ a, thế nhưng mà ngươi cũng phải hỏi thăm một chút, đây là địa bàn của ai, đến địa bàn của Đồ Hải ta nháo sự, huynh đệ là ngại mạng của mình quá dài sao?"
Diệp Khiêm cười nhạt một tiếng, nói: "Vị này là Hải ca? Tại hạ Diệp Khiêm, tin tưởng Lý Tể Thiên đã nói với ngươi."
Toàn thân Đồ Hải run lên, kinh ngạc đánh giá Diệp Khiêm, nói: "Ngươi... Ngươi là Diệp Khiêm? Là người nhất thống thành phố Nam Kinh hơn nữa đã tiêu diệt Hồng Môn Thanh bang nhất thống thành phố Thượng Hải, Diệp Khiêm?"
"Ha ha, Hải ca nói đùa, tại hạ chỉ là vận khí tốt mà thôi, chỉ may mắn gặp dịp mà thôi." Diệp Khiêm nói.
"BA~" Đồ Hải tát cho tiểu tử tóc dài một bạt tai, quát: "Mù mắt chó của ngươi rồi, Diệp lão bản mà ngươi cũng dám động thủ? Người ta nhúc nhích một ngón tay, cả nhà ngươi liền mất mạng."
Tóc dài tiểu tử sớm đã kinh ngạc không thôi, lúc vừa mới nghe Đồ Hải nói ra thân phận của Diệp Khiêm, thiếu chút nữa đã bị hù quỳ xuống. Khó trách lúc trước hắn nói tự tin như vậy, coi như là Sơn Đại Vương Phùng Phong nhìn thấy hắn cũng phải kêu gia gia, tiêu diệt Thanh bang cùng Hồng Môn, đó là cái khái niệm gì? Cũng không phải là loại đại ca xã hội đen như Đồ Hải có thể so sánh, người ta mới thực sự là cự kiêu. Bị đánh một cái tát đã xem là nhẹ rồi, tóc dài tiểu tử xem như nhặt được vận khí cứt chó.
"Người không biết không tội, bọn hắn cũng không có làm gì quá phận, ta cũng ưa thích tính cách của bọn hắn. Ha ha!" Diệp Khiêm nói.
Đồ Hải áy náy nhìn Diệp Khiêm, nhìn tóc dài tiểu tử quát: "Còn không mau hướng Diệp lão bản xin lỗi." Không nói Diệp Khiêm là người nhất thống Thanh bang cùng Hồng Môn, chỉ riêng việc hắn và Lý Tể Thiên có quan hệ, Đồ Hải cũng không khỏi không đối với hắn tôn kính. Sơn Đại Vương Phùng Phong lúc trước còn phải kính sợ Lý Tể Thiên vài phần, huống chi là hắn.
"Tiểu nhân có mắt như mù, mong rằng Diệp tiên sinh thứ tội, tiểu nhân hướng ngươi xin lỗi." Tóc dài tiểu tử tất cung tất kính xoay người hành lễ.
Diệp Khiêm giơ tay có chút ngăn cản một chút, nói: "Không biết không tội, coi như là không đánh nhau thì không quen biết ah."
"Diệp tiên sinh tấm lòng rộng lớn, làm cho tại hạ bội phục." Đồ Hải nói, "Diệp tiên sinh, mới vào bên trong, chúng ta vừa uống trà vừa trò chuyện."