Tại thành phố Đài Bắc có một hiện tượng rất kỳ quái. Khách sạn Đài Bắc không giống như khách sạn ở trong Hoa Hạ đại lục, khách sạn thành phố Đài Bắc chỉ cung cấp nơi dừng chân cùng giải trí, muốn ăn cơm thì phải đi ra tiệm cơm bên ngoài. Bởi vì tình hình chính trị Đài Loan, cho nên những khách sạn ở đây hết sức xa hoa, tuy xa hoa kém khách sạn Las Vegas nước Mỹ, nhưng cũng là hết sức xa hoa hưởng thụ.
Diệp Khiêm cảm thấy rất hứng thú đối với chuyến đi này, tại nước Yemen, tập đoàn Hạo Thiên đã thành lập một khách sạn khổng lồ, đặt tên là thiên đường sa đọa, ở nơi này chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có làm không được. Dù là ngươi là muốn trãi qua sinh hoạt giống như hoàng đế, chỉ cần ngươi có tiền, vậy cũng sẽ thỏa mãn ngươi. Diệp Khiêm cũng từng nghĩ đem thiên đường sa đọa đến Hoa Hạ, nhưng do cố kỵ cục Quốc An Hoa Hạ, bởi vậy cũng không có hành động.
Luật pháp Đài Loan cùng Hoa Hạ đại lục khác nhau rất lớn, phương diện này tự nhiên là chuyện có thể cân nhắc. Bất quá tâm tư của Diệp Khiêm chủ yếu vẫn đặt ở phương diện thành lập phân quán Cực Quyền Đạo, mọi chuyện khác sẽ do Tống Nhiên phái nhân viên chuyên nghiệp phụ trách. Diệp Khiêm cũng không có giấu giếm Tống Nhiên, đem nhiệm vụ lần này nói cho nàng, Tống Nhiên cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên phái trợ thủ đắc lực nhất của nàng là Lương Yến tới Đài Loan phụ trách mọi chuyện bên này.
Khách sạn là do Lãnh Nghị phái thành viên lính đánh thuê Nanh Sói Trần Mặc tới hiệp trợ Diệp Khiêm đặt. Diệp Khiêm cũng không biết tiểu tử Trần Mặc này có cố ý hay không, mặc dù loại phòng mà hắn đặt cho Diệp Khiêm là "phòng tổng thống" khá lớn, nhưng dù sao Hồ Hội cũng là nữ hài tử, Diệp Khiêm và nàng ở cùng một phòng, không khí có vẻ mập mờ hơn rồi.
Lúc đến bên ngoài khách sạn, Hồ Hội ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy trên biển hiệu khách sạn in năm đóa hoa mai, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là có ý gì? Làm gì mà phải in hoa mai ở phía trên?"
Diệp Khiêm ngẩng đầu nhìn, có chút cười nói: "Em chưa có tới Đài Loan sao? Khách sạn Đài Loan đều dùng hoa mai để phân biệt cấp độ, năm đóa hoa mai có nghĩa là khách sạn năm sao. Hoa mai là quốc hoa của Trung Hoa chúng ta, cho nên người Đài Loan đối với hoa mai có một loại thiên vị rất đặc thù."
Hồ Hội tùy ý lên tiếng, cất bước hướng bên trong khách sạn đi đến. Tại đại sảnh khách sạn, sau khi lên tiếng hỏi gian phòng đã đặt, hai người cất bước đi tới. Trong thang máy, Diệp Khiêm hắc hắc cười cười ôm Hồ Hội, cười nói: "Em có cảm giác chúng ta giống như là đôi tình nhân đi yêu đương vụng trộm không?"
Trợn nhìn Diệp Khiêm, Hồ Hội nói: "Em không có cảm thấy, em chỉ cảm thấy anh giống như là con sói đã thực hiện được âm mưu của mình, cho rằng đặt một gian phòng là có thể câu dẫn em lên giường. Em cảnh cáo anh, nếu buổi tối anh dám đụng tới em, em sẽ thiến anh."
"Xem em nói kìa, anh mà là loại người này sao?" Diệp Khiêm hắc hắc cười khan hai tiếng, nói, "Bất quá, anh ngủ thường xuyên mộng du, nếu như buổi tối có chuyện gì phát sinh em cũng đừng trách móc, bởi vì chính anh cũng không biết chuyện gì xảy ra."
"Em cam đoan anh đêm nay sẽ không mộng du." Hồ Hội nói. Trong lời nói rõ ràng tràn đầy ý đe dọa, thế nhưng mà Diệp Khiêm nơi nào sẽ sợ một tiểu nha đầu đe dọa, hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không tin, Hồ Hội cam lòng thiến hắn, trừ phi nàng muốn sống một mình thờ chồng đến chết.
Phòng tổng thống, tự nhiên không giống với phòng bình thường, đứng bên cửa sổ, liền có thể trông thấy nước biển cuồn cuộn lăn mình. Thiết bị bên trong lắp đặt rất xa hoa, sau khi tiến vào trong phòng, Diệp Khiêm lập tức bấm số điện thoại Trần Mặc, để cho hắn đến đây một chuyến. Không đến năm phút đồng hồ, liền vang lên tiếng gõ cửa, Diệp Khiêm mở cửa ra nhìn, dĩ nhiên là Trần Mặc, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
"Móa, ngươi ở nơi nào? Như thế nào tới nhanh như vậy?" Diệp Khiêm nói.
Trần Mặc đi vào, trông thấy Hồ Hội, mỉm cười gật gật đầu, kêu lên: "Đại tẩu!" Hồ Hội sửng sốt một chút, xưng hô thế này làm cho nàng có chút kinh ngạc, rõ ràng có chút phản ứng không kịp. Quay đầu nhìn Diệp Khiêm, lại phát hiện tiểu tử này không có ý định giải thích, bất đắc dĩ cười cười hướng Trần Mặc nhẹ gật đầu, đến bên cạnh ngồi xuống.
Loại chuyện này, càng giải thích càng rối, còn không bằng thuận theo tự nhiên, bọn họ thích gọi gì thì tùy bọn họ, bản thân cũng không có tổn thất gì. Hơn nữa, hai tiếng "Đại tẩu" nghe cũng cảm thấy thoải mái.
"Ta cũng ở trong khách sạn này." Trần Mặc nói với Diệp Khiêm, "Lão đại, căn phòng này ta đã kiểm tra rồi, không có máy nghe trộm cùng máy giám thị."
Diệp Khiêm gật gật đầu, hỏi: "Các huynh đệ khác thế nào rồi?"
"Đều phân tán ở trong khách sạn. Nơi đặt võ quán ta đã chọn xong rồi, lắp đặt thiết bị cũng không sai biệt lắm, đợi lão đại tới là có thể chính thức khai trương." Trần Mặc nói.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Hồ Hội, nói: "Em ngồi ở chỗ nầy làm gì? Tranh thủ thời gian đi pha trà a, làm đại tẩu người ta mà một điểm lễ phép cũng không hiểu."
Hồ Hội không khỏi sững sờ, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm lại có bộ dáng chẳng hề để ý. Cứ để cho hắn đắc ý một chút đi, Hồ Hội đứng dậy đi pha trà.
Trần Mặc hướng Diệp Khiêm giơ ngón tay cái lên, nói: "Lão đại đúng là lão đại, so với chúng ta thì mạnh hơn rất nhiều."
"Nữ nhân, đối với nàng quá khách khí thì nàng sẽ ở trên đầu của ngươi đi ị đi đái, cho nên, phải xuất ra khí khái nam tử của bản thân, như vậy các nàng sẽ trở nên dễ bảo, ngươi kêu nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây." Diệp Khiêm cố ý đem thanh âm nói rất lớn, Hồ Hội tự nhiên là nghe rõ ràng, có chút dở khóc dở cười, tiểu tử này tính tình vẫn giống trước kia, cho dù chết cũng không biết xấu hổ.
"Căn cứ bên kia như thế nào? Không có chuyện gì chứ?" Diệp Khiêm hỏi.
"Hết thảy bình thường, Tử Lang hiện tại do ta phụ trách, lần này điều đến Đài Loan toàn là người Tử Lang, hồ sơ của bọn hắn ngay cả CIA nước Mỹ cũng không có, cho nên an toàn nhất." Trần Mặc nói, "Lão đại, kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?"
"Ta tạm thời còn chưa nghĩ ra. Các thế lực ở Đài Loan ngươi nói kỹ càng ta nghe." Diệp Khiêm nói.
"Uống trà!" Hồ Hội bưng hai chén trà đi tới, một ly đưa cho Trần mặc, một ly chính nàng cầm.
"Cảm ơn đại tẩu." Trần Mặc nói.
Diệp Khiêm ngẩn người, nhìn nhìn chén trà trong tay Trần Mặc, lại nhìn chén trà trong tay Hồ Hội, nhìn nhìn lại chính mình hai tay trống rỗng, bất đắc dĩ nói: "Tiểu bảo bối của anh, trà của anh đâu?"
"Uống quá nhiều trà ảnh hưởng tới năng lực kia, anh không cần nữa." Hồ Hội nói.
"Tiểu bảo bối, em sợ anh không thỏa mãn được em sao?" Diệp Khiêm cười cười, nâng cằm của Hồ Hội lên, trêu chọc nói.
Trần Mặc sửng sốt một chút, cuống quít quay đầu đi, làm như chuyện gì cũng không có thấy. "Đúng vậy a, anh bình thường đã không được rồi, nếu lại uống trà lúc làm chuyện đó mà thằng nhỏ không đứng dậy nổi thì thảm rồi." Hồ Hội nhíu mày, tựa hồ không đem để ý sự trêu chọc của Diệp Khiêm, ngược lại còn có hứng thú cùng hắn đọ sức một chút.
Tuy cùng Diệp Khiêm ở chung một chỗ thời gian cũng không dài, nhưng Hồ Hội đối với Diệp Khiêm vẫn điều tra rất kỹ càng, biết rõ tiểu tử này mặc dù nói năng ngọt xớt, bất quá đều là chiếm tiện nghi ngoài miệng mà thôi, cũng không có phát hiện hắn làm ra hành động gì, cho dù là đối mặt nữ nhân mà hắn yêu thích, hắn cũng bảo trì một khoảng cách nhất định.
Diệp Khiêm bị lời nói của Hồ Hội làm cho hoảng sợ, nàng trước kia thoạt nhìn là loại người đáng yêu tinh nghịch, nguyên lai nàng và Tống Nhiên đều giống nhau, đều là yêu tinh ah. "Buổi tối anh sẽ cho em biết, đến lúc đó không làm cho em van xin, anh sẽ đổi sang họ em." Diệp Khiêm tức giận trừng Hồ Hội, nói.
Đem đầu chuyển đi qua, không có cùng Hồ Hội tiếp tục dây dưa, Diệp Khiêm thúc giục nói: "Trần Mặc, đem tình hình ngươi điều tra được nói ta nghe xem."
Trần Mặc đặt chén trà xuống, nói: "Tại Đài Loan có ba thế lực lớn nhất không ai qua được là hội Tam Hoàng, Trúc Liên bang và liên minh Thiên Đạo, ba đại thế lực cơ hồ lũng đoạn 80% sản nghiệp hắc đạo Đài Loan, còn 20% là một ít bang phái cùng các thế lực từ bên ngoài chưởng quản. Bởi vì nhiều người lãnh đạo vật của ba thế lực này đều có thân phận nghị sĩ bảo hộ, mà thế lực khác căn bản không cách nào lấy được thân phận này, cho nên thế lực khác cũng rất khó phát triển, chỉ có thể tại trong khe hẹp kiếm cơm ăn mà thôi. Tư liệu lãnh đạo cụ thể của tam đại thế lực, ta lần trước đã gữi cho ngươi rồi. Lão đại, chúng ta kế tiếp có phải là hướng hội Tam Hoàng khai đao?"
"Phanh!" Diệp Khiêm cho Trần Mặc một cái cốc đầu, bất đắc dĩ trợn tròn mắt, nói: "Ngươi đang choáng váng hả, chúng ta hướng bọn họ khai đao, đây không phải là muốn chết sao? Đầu tiên chúng ta phải lợi dụng quan hệ của bọn họ, đem người của chúng ta tiến vào hội nghị viện, sau đó lại từng chút từng chút thôn phệ thế lực của bọn hắn. Giúp ta liên hệ lão đại hội Tam Hoàng, sắp xếp thời gian ta cùng hắn gặp một lần."
"Lão đại, ngươi yên tâm, nhất định hoàn thành nhiệm vụ. Cam đoan chỉ cần một cuộc điện thoại sẽ để cho hắn tới gặp ngươi, nếu hắn không tới ta cũng sẽ trói hắn mang tới." Trần Mặc nói.
"Phanh!" Diệp Khiêm lại cho Trần Mặc một cái cốc đầu, nói: "Mịa a, ngươi cho rằng nơi này là vùng Trung Đông sao, người ta nhiều người như vậy, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ để ta chết đuối rồi, chúng ta bây giờ thân phận gì cũng không có. Liên hệ hắn, nói là ta muốn gặp hắn, tin tưởng xem tại mặt mũi tập đoàn Hạo Thiên, hắn sẽ không cự tuyệt."
Nhìn bộ dáng ủy khuất của Trần Mặc, Hồ Hội không khỏi hé miệng nở nụ cười. Nàng phát hiện đám người Nanh Sói kia kỳ thật có đôi khi còn rất khả ái, cũng không có khủng bố giống như lời đồn đãi bên ngoài.
"Tốt rồi, ngươi đi chuẩn bị chuyện hội quán Cực Quyền Đạo đi. Đúng rồi, phái hai huynh đệ đi bảo hộ Lương Yến, nói cho bọn hắn biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng tuyệt đối phải cam đoan Lương Yến an toàn, cho dù là dùng thân thể của mình đi đỡ đạn." Diệp Khiêm nghiêm túc nói. Lương Yến không thể so với Tống Nhiên, có xuất thân sát thủ, nàng chỉ là một nhân tài tốt nghiệp đại học Harvard nước Mỹ mà thôi.
"Đã an bài xong xuôi rồi, Lúc Lương tiểu thư đến Đài Loan, ta đã phái hai huynh đệ đi theo bảo vệ." Trần Mặc nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói tiếp: "Ngươi gọi điện thoại cho Thanh Phong, bên Nhật Bản tạm thời không có chuyện gì, để cho hắn và Trung Đảo Tín Nại mang một ít nhân thủ tới đây, tùy thời xuất thủ, không chừng sẽ có lúc cần bọn họ ra tay."