Siêu Cấp Binh Vương

Chương 338: Đi ăn lẩu



Sau khĩi Trần Mặc rời đi, Hồ Hội hỏi: "Diệp Khiêm, anh tính làm như thế nào?"

"Không phải đã nói, trước tiên đem người của anh tiến vào hội nghị viện, sau đó lại tiêu diệt ba đại thế lực Đài Loan, tiếp theo là để người của anh khống chế đa số ghế hội nghị viện, như vậy mọi chuyện còn không phải là do anh tự định đoạt sao." Diệp Khiêm nói.

Hồ Hội nhíu lông mày, nói: "Chuyện này không dễ dàng như vậy a? Vạn nhất cục Quốc An Đài Loan phát hiện ý đồ của anh, anh sẽ rất khó có thể ở lại Đài Loan."

Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Nha đầu ngốc, anh không phải không có chuẩn bị nha. Tập đoàn Hạo Thiên đặc biệt phái Lương Yến tới phụ trách kiến tạo trung tâm hậu cần lớn nhất Châu Á, chính là vì để có thể khống chế được mạch máu kinh tế của Đài Loan. Đến lúc đó cho dù bọn họ có muốn đuổi anh đi cũng vô lực. Lại nói tiếp, tự bản thân anh thành lập một đảng phái, công khai tiến dần từng bước. Lúc trước Đảng Tiến Bộ Dân Chủ có thể đem Quốc Dân Đảng đè xuống mà leo lên chính trị sân khấu, anh tự nhiên cũng có thể. Đài Loan chỉ là một tỉnh của Trung Hoa mà thôi, bằng vào thực lực của tập đoàn Hạo Thiên hoàn toàn có năng lực phá tan kinh tế Đài Loan, đương nhiên đây cũng không phải là kết quả mà anh mong muốn, thế nhưng mà nếu bọn họ bức anh thật chặt thì anh cũng không thể không làm như vậy."

"Anh không phải đang nói đùa với em chứ? Chỉ bằng thực lực tập đoàn Hạo Thiên của anh mà có thể phá tan kinh tế Đài Loan?" Hồ Hội hiển nhiên là có chút không tin, kinh tế Đài Loan ở trên thế giới cũng thuộc dạng trâu bò, sao có thể bị một tập đoàn nói phá tan là có thể phá tan được a.

Diệp Khiêm giơ tay chà mũi của Hồ Hội, nói: "Tiểu nha đầu, em cũng quá xem thường tập đoàn Hạo Thiên đi à. Em có biết lúc trước Nam Mĩ bị khủng hoảng tài chính là do ai làm không? Chính là tập đoàn Hạo Thiên làm. Em chớ nên xem thường tập đoàn Hạo Thiên, chỉ cần tập đoàn Hạo Thiên vừa động thủ, những con cá mập tài chính trên thế giới khẳng định sẽ tham gia vào, loại lực lượng này em không thể khinh thường. Tập đoàn Hạo Thiên ở trên thế giới vì sao chỉ đứng trong top 20, đó là bởi vì bọn họ căn bản cũng không biết đứng sau lưng tập đoàn Hạo Thiên là ai và có thực lực như thế nào. Anh hỏi em, em có biết trên thế giới này người nước nào giàu nhất không?"

"Nước Mỹ ah." Hồ Hội nói.

"Ngu ngốc!" Diệp Khiêm gõ đầu của nàng một cái, nói.

"Như thế nào? Chẳng lẽ không đúng sao?" Hồ Hội kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên không phải rồi. Vùng Trung Đông là nơi giàu nhất, đừng nhìn chỗ đó thường xuyên phát sinh chiến tranh, tuy có rất nhiều dân chúng đói khát, nhưng kẻ có tiền ở đây còn nhiều hơn, hơn nữa đều là giàu chảy mỡ." Diệp Khiêm nói, "Biết căn cứ Nanh Sói ở đâu không? Vùng Trung Đông, hơn nữa danh dự cùng uy vọng của Nanh Sói tại vùng Trung Đông phi thường cao, chỉ cần một câu nói của Nanh Sói, phú thương vùng Trung Đông sẽ ủng hộ. Lúc đó, muốn phá tan kinh tế Đài Loan, thì có gì khó?"

Kỳ thật còn có một chuyện Diệp Khiêm chưa nói, chính là đoàn hải tặc Ma Quỷ. Hắn cùng Hồ Khả còn không có thân mật đến mức độ chuyện gì cũng có thể nói, vì vậy, Diệp Khiêm không thể không giữ lại một chút bí mật của mình. Về phần căn cứ Nanh Sói tại vùng Trung Đông, đã không phải là bí mật gì rồi, cho nên Diệp Khiêm mới nói ra.

Đài Loan là một hòn đảo, bốn phía đều là biển, tất cả nhu yếu phẩm cơ bản đều dựa vào bên ngoài cung cấp. Đã có đoàn hải tặc Ma Quỷ, đối với việc ngăn chặn hàng hóa ra vào khẳng định có tác dụng không nhỏ. Tự cung tự cấp? Khẳng định là không được, đến lúc đó chẳng khác nào là Diệp Khiêm đã khống chế mạch máu kinh tế Đài Loan, khi đó còn không phải là hắn muốn làm thế nào thì làm sao? Dưới loại tình huống này, Diệp Khiêm thành lập đảng phái tham gia tuyển cử, nhất định có thể đạt được sự ủng hộ của dân chúng.

"Theo như anh nói, đoán chừng hạng nhất trên bản xếp hạng Forbes chính là anh rồi." Hồ Hội nói.

"Lại ngu nữa rồi." Diệp Khiêm nói, "Kỳ thật kẻ có tiền, đều không có tên trên bảng xếp hạng Forbes, người ở trên bảng xếp hạng kia bất quá chỉ là một vài gia tộc đưa lên mà thôi. Ví dụ như Bill Gates, sau lưng của hắn là gia tộc Bill, có thể dùng vài từ để hình dung gia tộc Bill chính là phú khả địch quốc."

Diệp Khiêm có chút mờ mịt nhìn Hồ Hội, hình như nàng đối với tình hình xã hội bây giờ biết cũng không nhiều, cảm giác có chút tò mò. Lẽ ra với điều kiện của nàng, không đến nổi ngay cả đi du lịch nước ngoài cũng chưa đi? Nếu không thì, ít nhất cũng có thể đã tới Đài Loan a, thế nhưng mà Hồ Hội thật giống như cái gì cũng không biết a.

"Anh có cảm giác em giống như một đứa con bị cha mẹ quản thúc không cho ra ngoài rất nhiều năm." Diệp Khiêm nói.

"Ách, không kém bao nhiêu đâu. Đầu năm trước, lúc em tiếp nhận Kim Sắc Huy Hoàng là lần đầu tiên em tới thành phố Thượng Hải, trước kia em đều ở bên cạnh sư phụ." Hồ Hội nói.

"Sư phụ em rốt cuộc là ai à? Có thời gian rãnh thì em hãy dẫn anh đi gặp sư phụ em, không chừng sư phụ của em cũng thu anh làm đồ đệ. Em nhìn anh xem, tư chất hạng nhất nha." Diệp Khiêm nói.

"Sư phụ em chưa bao giờ thu đệ tử nam." Hồ Hội nói.

"Không tin, em nhất định đang nói dối." Diệp Khiêm buồn bực nói, "Lần trước anh còn gặp sư huynh Tông Chính Nguyên của em, bây giờ em lại nói sư phụ em không thu đệ tử nam. Em không phải là sợ anh sau khi được sư phụ em thu làm đồ đệ, công phu của anh sẽ vượt qua em chứ?"

"Đúng là trái tim tiểu nhân." Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói, "Tông Chính Nguyên là đệ tử của Đại sư bá, không phải đệ tử của sư phụ em, nhưng dựa theo bối phận em vẫn phải gọi hắn sư huynh."

"Nha." Diệp Khiêm nói, "Vậy công phu các ngươi đang học là gì thế? Vì cái gì lại lợi hại như vậy? Còn có lão đầu Hoàng Phủ Kình Thiên, lão tựa hồ cũng rất lợi hại, nói anh khong chịu được một chiêu của lão, cũng không biết là thật hay giả."

"Đương nhiên thật sự." Hồ Hội nói.

"Được rồi, được rồi, nhìn dáng vẻ không muốn nói của em là anh hiểu rồi, anh không hỏi nữa, vậy được chưa." Diệp Khiêm khoát tay áo, nói.

"Đây là quy củ của chúng ta, trừ phi là em thu anh làm đồ đệ, như vậy em sẽ nói cho anh biết." Hồ Hội nói.

"Được a, vậy em thu anh làm đồ đệ đi." Diệp Khiêm hắc hắc cười nói.

Hồ Hội sửng sốt, kinh ngạc nói: "Em thu anh làm đồ đệ? Cái kia... Cái kia..." Nói quanh co cả buổi, rồi lại nói không nên lời.

"Anh biết rõ em lo lắng chuyện gì, em sợ sao khi thu anh làm đồ đệ, về sau không thể làm vợ của anh, có phải hay không?" Diệp Khiêm hắc hắc vừa cười vừa nói, "Kỳ thật chuyện này có quan hệ gì, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ cũng là quan hệ thầy trò, không phải cũng kết hôn sinh con sao."

Hồ Hội trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Em không nói với anh nữa, anh là một tên vô lại, hừ."

Diệp Khiêm nhún vai, đứng lên, giơ tay kéo Hồ Hội, nói: "Đi thôi, nhìn bộ dáng đáng thương của em, anh mang em đi ra ngoài dạo chơi, thuận tiện ăn cơm tối."

"Ăn cơm? Ăn trong khách sạn không được sao." Hồ Hội nói.

"Nha đầu ngu ngốc, khách sạn Đài Loan không cung cấp thức ăn, chỉ có ra quán cơm bên ngoài mới có." Diệp Khiêm nói, "Hơn nữa đã đến Đài Loan, cũng nên mang em đi ăn lẩu Tứ Xuyên Đài Loan một lần, hương vị cũng không tệ lắm. Đi thôi!"

Người thành phố Đài Bắc rất thích ăn món lẩu Tứ Xuyên Đài Loan, bởi vậy xuất hiện rất nhiều nơi bán lẩu Tứ Xuyên Đài Loan, cho dù tại phố lớn hay ngõ nhỏ bạn cũng có thể thấy nơi bán lẩu Tứ Xuyên Đài Loan.

Đài Loan bốn phía đều là đảo nhỏ, đã đến đây tự nhiên phải nếm thử hải sản. Diệp Khiêm lôi kéo Hồ Hội đi tới một quán bán lẩu. Trên đường đi Hồ Hội tùy ý để Diệp Khiêm lôi kéo tay của nàng, không có chút nào ý tứ giãy giụa. Mà thỉnh thoảng khi Diệp Khiêm dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay của nàng, trong nội tâm Hồ Hội bỗng nhộn nhạo lên một loại cảm giác rất đặc biệt.

Lúc đến cửa quán bán lẩu, đã hơn bảy giờ tối, sắc trời cũng sớm đã tối xuống, hai bên đường lóe lên ánh đèn nê ông bảy màu, trông rất đẹp mắt. Diệp Khiêm kéo Hồ Hội đi đến một bàn trống ngồi xuống, hỏi Hồ Hội muốn ăn gì, vì biết nàng đối với hải sản cũng không rõ ràng, vì vậy liền chọn một phần lẩu hải sản, thuận tiện kêu một chai rượu đế có nồng độ không cao lắm.

"Có muốn ăn quà vặt hay không?" Diệp Khiêm thấy món lẩu còn chưa đem lên, tiến đến trước mặt Hồ Hội hỏi.

"Quà vặt là gì? Ăn có ngon không?" Hồ Hội hỏi. Tại phương diện ăn uống, Hồ Hội đúng là không biết nhiều lắm, nàng sống ở Bắc Kinh ăn đồ ăn Bắc Kinh, tại thành phố Thượng Hải thì ăn đồ ăn Thượng Hải, các món cay Tứ Xuyên tuy cũng có ăn, thế nhưng mà rất ít. Lần kia ăn món ăn vùng Caribbean do Diệp Khiêm làm thiếu chút nữa là một hơi nuốt hết toàn bộ.

"Rất nhiều món, như là cá viên chiên, đậu hủ thúi, bánh mì quan tài, rất nhiều nhiều nữa...." Diệp Khiêm nói.

"Bánh mì Quan tài?" Hồ Khả kinh ngạc nói, "Tại sao lại lấy cái tên như vậy, thật là khó nghe."

"Nha đầu ngốc, quan tài có nghĩa là thăng quan phát tài, đây chính là điềm tốt a." Diệp Khiêm nói, "Em chờ anh một chút, anh đi ra ngoài mua." Nói xong Diệp Khiêm đứng lên, hấp tấp chạy ra ngoài.

Không bao lâu, Diệp Khiêm cầm một giỏ quà vặt trở về. Món lẩu cũng đã đem lên, Diệp Khiêm gọi nhân viên phục vụ đem thêm chén đĩa tới, sau đó đem quà vặt mà hắn đã mua đặt lên. "Đến, nếm thử xem!" Diệp Khiêm đưa cho Hồ Hội một miếng đậu hũ thúi, nói.

Hồ Hội nhận lấy, ngửi một chút, nhíu mày, nói: "Thúi quá ah."

"Ngửi thì thúi, nhưng ăn rất ngon. Em nếm thử xem, nếm thử sẽ biết." Diệp Khiêm nói.

Hồ Hội bán tín bán nghi, nhẹ nhàng cắn một cái, chợt cảm thấy hương vị quả nhiên rất tuyệt, không khỏi liên tục ăn vài miếng. "Như thế nào? Hương vị tuyệt chứ?" Diệp Khiêm hỏi.

"Ừ, thật không nghĩ tới, ngửi thì thúi, mà ăn lại thơm như vậy." Hồ Hội nói.

"Món này chính là như vậy, càng thúi càng ăn ngon." Diệp Khiêm nói, "Đây chính là chỗ ảo diệu của món ăn Hoa Hạ, có đôi khi căn bản không thể nhìn theo vẻ bề ngoài của nó mà phán đoán nó ngon hay không ngon."

"Mịa a, thúi như vậy, cút ngay ra ngoài cho tao." Đang khi hai người thưởng thức đậu hủ thúi, thì một tiểu tử bên cạnh bịt mũi nhìn Diệp Khiêm mắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.