Siêu Cấp Binh Vương

Chương 359: Mặt học sinh, ngực phụ huynh



"Được rồi, nếu như các ngươi không tin, có thể tự mình lục soát, nếu trên người của ta có ví tiền của ngươi, thì ta chính là kẻ trộm." Diệp Khiêm dứt khoát dang rộng hai tay, một bộ dạng mặc người chém giết.

Nữ nhân lái xe BMW nghi hoặc nhìn Diệp Khiêm, đặt tay lên trên người hắn bắt đầu lục lọi. Lục lọi cả buổi, một xu cũng không có lấy ra, chỉ lấy ra hộ chiếu cùng vé máy bay của Diệp Khiêm, nhìn một chút, quay đầu nhìn người phụ nữ kia nói: "Vị phu nhân này, hắn vừa đáp máy bay trở về, đoán chừng chuyện này là hiểu lầm."

Người phụ nữa kia cầm lấy vé máy bay nhìn thoáng qua, trong nội tâm đoán chừng đã trách oan Diệp Khiêm rồi, tức giận đem vé máy bay ném tới trên người Diệp Khiêm, xem thường nói: "Ngươi không phải ăn trộm thì chạy nhanh vậy để làm gì?." Nói xong, tức giận rời đi, vừa đi vừa móc điện thoại ra gọi điện thoại báo cảnh sát.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, có chút cười khổ không thôi, quay đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Có thể đem đồ vật của ta trả lại cho ta sao?"

"Tiền của ngươi không phải cũng bị trộm chứ?" Thiếu nữ đem hộ chiếu đưa cho Diệp Khiêm, hỏi.

"Không biết, ta chỉ biết là vì một vị nữ hiệp ra tay trượng nghĩa, làm hại ta chẳng những không có đuổi theo kịp tên ăn trộm, còn bị người hiểu lầm là tên ăn trộm, hơn nữa còn bị thương nữa chứ." Diệp Khiêm nói, "Ui da, vừa nhắc tới chuyện này, quả thật có chút đau a."

"À? Ngươi không sao chứ? Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cứ tưởng ngươi là tên ăn trộm, cho nên...." Thiếu nữ cuống quít xoay người muốn nâng dậy Diệp Khiêm, cổ áo lập tức mở ra.

Diệp Khiêm vừa mới ức chế khí huyết hạ xuống, lập tức lại một lần bắt đầu dâng cao, rốt cuộc không thể khống chế nổi, máu mũi PHỐC một tiếng liền chảy ra ngoài. Theo lý thuyết, Diệp Khiêm sẽ không phát sinh chuyện như vậy, không biết cùng Tống Nhiên có biết bao nhiêu lần mập mờ tiếp xúc, sức chống cự của hắn tương đối cường hãn. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác, người thiếu nữ này tuy có khuôn mặt học sinh nhưng lại có bộ ngực phụ huynh, bộ ngực so với Tần Nguyệt Tống Nhiên còn lớn hơn, lực sát thương do bộ ngực khổng lồ đung đưa quả thực không thể nào ngăn cản nổi.

"Ah... Ngươi chảy máu, ngươi không có việc gì chứ? Ta lập tức đưa ngươi đi bệnh viện!" Thiếu nữ cuống quít kéo Diệp Khiêm, nói. Lần này tình huống càng nguy hiểm rồi, cánh tay thiếu nữ trực tiếp cọ trên cánh tay Diệp Khiêm, chỉ thấy máu mũi của Diệp Khiêm càng điên cuồng chảy xuống. Thật xấu hổ chết người rồi, thật xấu hổ chết người rồi a, Diệp Khiêm âm thầm kêu vài câu, cuống quít ngẩng đầu lên, ý đồ ngăn máu mũi chảy xuống.

Thiếu nữ đỡ Diệp Khiêm đến vị trí tay lái phụ ngồi xuống, sau đó cuống quít tiến vào ghế lái xe, vừa nổ máy xe, vừa nói: "Ngươi yên tâm. Ta lâp tức đưa ngươi đi bệnh viện!"

"Không... Không cần, ngươi cho ta mượn điện thoại gọi người thân là được." Diệp Khiêm hận không thể ly khai cô bé này càng xa càng tốt, đây quả thực là yêu tinh so với Tống Nhiên còn yêu tinh hơn a, người như thế nào có thể trưởng thành như vậy a, cũng quá không có nhân đạo, bộ dạng của nàng mà đi trên đường không phải là hại người sao.

Thiếu nữ mê hoặc nhìn hắn một cái, đưa di động tới, nói: "Ngươi gọi là Diệp Khiêm? Ta tên là Tô Vi, ngươi gọi ta là tiểu Vi là được rồi." Bởi vì vừa rồi nàng có xem hộ chiếu của Diệp Khiêm, cho nên Tô Vi biết hắn tên là Diệp Khiêm.

"Được, ta sẽ gọi ngươi là tiểu Vi?" Diệp Khiêm tùy ý nói một câu, điện thoại đã có người bắt máy, cuống quít nói, "Thanh Phong, ngươi tại góc phố gần sân bay chờ ta, đúng, một mình ngươi đến là được rồi, đừng nói với người khác."

"Thần thần bí bí, ngươi không phải là tên trộm châu báu nào đó chứ?" Tô Vi nói.

Liếc nàng một cái, Diệp Khiêm cúp điện thoại, nói: "Ngươi đừng có lúc nào cũng xem ta là tên trộm cướp có được hay không? Ta đường đường chính chính là hảo nam nhi, là người có công ăn việc làm."

"Vậy ngươi công tác ở nơi nào?" Tô Vi hỏi.

Diệp Khiêm lộp bộp một chút, ngây ngẩn cả người, hắn làm việc ở đâu? Cũng không thể nói cho nha đầu kia hắn là lính đánh thuê? Nghĩ nghĩ, Diệp Khiêm nói: "Ta làm bảo an, biết bảo an là ai không? Là người chuyên môn giữ gìn tri an xã hội a."

"Đại ca, người giữ gìn trị an xã hội gọi là cảnh sát không phải bảo an, bảo an có thể quản được nhiều sao như vậy?" Tô Vi trợn nhìn Diệp Khiêm, nói.

"A, cũng giống nhau mà, chỉ cần có một trái tim chính nghĩa, thì làm bảo an cũng giống như là cảnh sát giữ gìn trị an xã hội." Diệp Khiêm nói, "Bất quá số mạng của ta không may, vài ngày trước bị thất nghiệp, cho nên chạy đến Myanmar giải sầu. Ai ngờ, ví tiền cùng điện thoại lại bị trộm."

"Vậy ngươi bây giờ không có công việc gì để làm sao?" Tô Vi hỏi.

"Đang tìm kiếm việc." Diệp Khiêm nói, "Nhìn ngươi giống như là một phú nhị đại a, nếu không thì ta làm bảo tiêu cho ngươi có được không, ta làm bảo tiêu rất chuyên nghiệp."

Tô Vi cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, lắc đầu, nói: "Với thân thủ này của ngươi, đến lúc đó không biết là ngươi làm bảo tiêu cho ta, hay là ta làm bảo tiêu cho ngươi, miễn đi."

Diệp Khiêm có chút nhún vai, không nói gì thêm nữa, vừa rồi bất quá chỉ nói cho vui mà thôi, hắn cũng không dám đi làm bảo tiêu cho Tô Vi, cùng nha đầu kia ở cùng một chỗ, đoán chừng tuổi thọ của hắn phải rút ngắn lại vài chục năm.

Không bao lâu, liền đến địa điểm Diệp Khiêm cùng Thanh Phong ước hẹn, từ rất xa đã nhìn thấy Thanh Phong đứng ở đó chờ đợi. "Đến phía trước thì cho ta xuống!" Diệp Khiêm nói.

Tô Vi nhẹ gật đầu, lúc xe đến trước mặt Thanh Phong liền ngừng lại, Diệp Khiêm nói cám ơn, sau đó đi xuống xe. Tô Vi cũng liền trực tiếp lái xe rời đi, hai người cũng không có quen biết gì, chỉ vì hiểu lầm mà đi cùng nhau thôi. Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không xin số điện thoại của nàng, hắn cũng không muốn chết sớm.

Thanh Phong sững sờ, ngẩn người trừng mắt nhìn Tô Vi rời đi, sau nửa ngày mới quay đầu lại hắc hắc nở nụ cười, nói: "Lão đại không hổ là lão đại, lúc nào lại quen một cô nàng có dáng người nóng bỏng như thế này ah."

Diệp Khiêm trừng Thanh Phong, nói: "Có mang tiền cho ta không vậy? Nhớ kỹ, tin tức ta trở về không được nói với bất cứ ai."

"Ngay cả đại tẩu cũng không nói?" Thanh Phong kinh ngạc hỏi.

"Tốt nhất là không nói, ta muốn từ một nơi bí mật gần đó cẩn thận quan sát thế cục Đài Loan một chút. Bên Lương Yến nếu như có vấn đề gì thì ngươi để cho nàng đi tìm Trần Mặc cùng Hồ Hội thương nghị." Diệp Khiêm nói, "Đúng rồi, ngươi bây giờ nghỉ ngơi ở đâu? Đem chìa khóa phòng ngươi cho ta, ngươi cùng Tín Nại tìm một chỗ khác đi."

"Lão đại, không cần như vậy a, vừa vặn, nơi ta thuê phòng, ở phía trên còn có một căn phòng cho thuê, ngươi đi qua ở là được rồi. Như vậy chúng ta có chuyện gì cũng có thể dễ dàng thương lượng với ngươi." Thanh Phong nói.

"Cũng được. Phòng của ngươi ở nơi nào? Ngươi đi qua đó trước, ta chút nữa sẽ đi qua sau." Diệp Khiêm nói.

Thanh Phong gật đầu, đem địa chỉ nói cho Diệp Khiêm, sau đó liền lái xe rời đi. Không bao lâu, Diệp Khiêm cũng ngồi xe taxi hướng nơi Thanh Phong thuê phòng chạy tới.

Vị trí phòng thuê cũng không phải nơi rất phồn hoa, lầu một là chỗ ở của chủ nhà cho thuê, lầu hai là một quán rượu nhỏ cùng phòng bi da, phía trên nữa là phòng cho thuê. Lúc đến cửa ra vào, Diệp Khiêm trông thấy ở nơi cửa ra vào dán quảng cáo cho thuê phòng, liền trực tiếp đi vào.

Chủ nhà cho thuê là một nữ nhân khoảng 30 tuổi, cách ăn mặc vô cùng là đẹp đẽ, tuy lớn lên coi như không tệ, chỉ là trên mặt đánh lớp kem khá dày, làn da của nàng không tốt, nếu không đã không phải dựa vào son phấn rồi.

Diệp Khiêm cũng là về sau mới biết, chủ nhà cho thuê này làm tiểu tam cho người khác, sinh cho người nam nhân kia một đứa bé, nam nhân kia khá hào phóng cho nàng một khoản tiền lớn, nàng liền mua nhà này, phòng ở thì chuyên môn cho người khác thuê. Nàng cũng biến lầu hai thành phòng bi da, cung cấp cho khách thuê có nơi giải trí, bất quá nàng danh tiếng của nàng cũng lan xa, cho nên sinh ý rượu cùng bi da rất thịnh vượng. Chỉ là, nàng cũng không có ý kết hôn, cụ thể nguyên nhân gì người ngoài tự nhiên là không biết rồi, có lẽ là nàng đối với nam nhân đã mất đi niềm tin. Tất cả mọi người đều gọi nàng là Hồng tỷ, nàng cũng rất thích mọi người gọi nàng như vậy, thường xuyên cùng những khách nhân ở đây đánh bi da.

Thủ tục thuê phòng làm rất nhanh, Diệp Khiêm cũng không có mang theo đồ vật gì, trực tiếp chuyển vào ở. Bất quá, lúc Hồng tỷ trông thấy Diệp Khiêm, bỗng nhiên hai mắt tản mát ra tí ti hào quang đã lâu không xuất hiện, đối với Diệp Khiêm đặc biệt nhiệt tình, làm cho Diệp Khiêm ngược lại có chút không biết làm sao.

Thế giới này chính là như vậy, nếu như là nam nhân ăn đậu hủ nữ nhân nhất định sẽ bị chửi là sắc lang, không chừng còn phải ăn mấy cái tát; thế nhưng mà nữ nhân ăn đậu hủ nam nhân chẳng những sẽ không bị mắng, ngược lại sẽ khiến cho nam nhân đó bị rất nhiều nam nhân ghen ghét.

Thanh Phong vừa vặn ở phòng bên cạnh Diệp Khiêm, như vậy có chuyện gì thương lượng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao hiện tại thân phận của Thanh Phong cũng không bị các thế lực Đài Loan biết. Bất quá chỗ tốt tuy có, nhưng chỗ hỏng cũng không ít, Diệp Khiêm rất đau đầu khi âm thanh từ vách tường bên cạnh truyền tới, vô luận Diệp Khiêm dùng phương pháp gì che lỗ tai cũng đều không dùng được, những âm thanh kia phảng phất chứa đầy ma lực, xuyên qua làn da đâm thấu đầu óc của hắn.

Chỉ qua vài ngày, mà Diệp Khiêm đã gầy một vòng, làm hại Hồng tỷ thường xuyên giễu cợt Diệp Khiêm có phải quá tịch mịch, nên thụ dâm bất kể ngày đêm. Ngắn ngủn vài ngày ở chung, Diệp Khiêm cùng Hồng tỷ cũng trở nên thân quen, nữ nhân này có mị lực đặc biệt của riêng nàng, làm cho nam nhân rất khó cự tuyệt hảo ý của nàng, bất quá Diệp Khiêm vẫn tuân thủ nghiêm ngặt "Đạo đức" của hắn, không có bất kỳ hành vi nào vượt tầm kiểm soát, bởi vì trong nội tâm của Diệp Khiêm rất rỏ ràng, nữ nhân này là một đóa hoa hồng có gai, bề ngoài tuy đẹp, nhưng sờ lên sẽ rất khó giải quyết, Diệp Khiêm cũng không muốn chuốc lấy cực khổ.

Thời gian này Diệp Khiêm rất nhàn rỗi, mỗi lúc trời tối căn cứ tư liệu do Thanh Phong sưu tập, tiến hành phân tích, ban ngày không có việc gì làm thì ở trong quầy rượu, cùng Hồng tỷ chậm rãi thưởng thức rượu.

"Diệp Khiêm, đi mua bao băng vệ sinh giúp ta với!" Hồng tỷ từ đằng sau đi tới, sốt ruột nói, "Ta đến ngày rồi, ngươi tranh thủ thời gian đi, một hồi đưa đến toilet cho ta."

Nói xong, nàng hướng toilet chạy tới, còn lại Diệp Khiêm phảng phất như bị sét đánh, đứng sửng sờ ở nơi này. "Mịa, lão tử một đại nam nhân đi mua băng vệ sinh?" Diệp Khiêm lầm bầm nói một câu, nhìn thoáng qua bốn phía, ý đồ tìm một nữ nhân nhờ nàng đi mua dùm, thế nhưng mà cho dù có gặp được nữ nhân, hắn làm sao có thể mở miệng nhờ vả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.