Diệp Khiêm không sợ nhất là uy hiếp, ngươi càng uy hiếp, hắn lại càng chống trả! Tào Du Lương dám cùng hắn đùa nghịch hung ác, Diệp Khiêm há lại sẽ sợ hắn?
Tào Du Lương vừa mới nói xong, Diệp Khiêm không chút do dự liền vọt tới, quyền đấm cước đá lên trên người hắn. Tào Du Lương tự nhận là người thuộc giới xã hội thượng lưu, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Khiêm, liền bị Diệp Khiêm cho ăn hành ngập mặt.
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Tào Du Lương toàn là máu, không có chỗ nào không sưng. Diệp Khiêm lắc lắc tay, đứng lên, nhìn Tô Vi hắc hắc cười cười, nói: "Hắc hắc, ta chưa từng thấy ai có yêu cầu như vậy a. Các ngươi cũng nghe hắn nói a, là hắn kêu ta đánh hắn, chuyện này không liên quan gì đến ta a, ta chỉ làm theo yêu cầu mà thôi."
Tô Vi trợn nhìn Diệp Khiêm, bất quá cũng không nói thêm gì, nàng đối với Tào Du Lương cũng không có hảo cảm, lúc bình thường, ỷ vào quan hệ của cha mẹ, cơ hồ đem công ty xem giống như là nhà của hắn, không xem ai ra gì. Tô Vi là người xem trọng tình thân, cho nên bình thường đối với hành vi của hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt, lại không nghĩ rằng hắn vậy mà cùng cha mẹ của hắn liên hợp với những thân thích khác, có ý đồ nuốt công ty của nàng, chuyện này để cho Tô Vi cảm thấy không thoải mái.
Tào Du Lương giãy dụa lấy bò lên, chỉ vào Diệp Khiêm tức giận nói: "Ngươi... Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi."
"Còn dám nhiều chuyện? Có tin ta lại đánh ngươi hay không?" Diệp Khiêm giơ nấm đấm ra, Tào Du Lương bị hù làm cho toàn thân hắn run rẩy một hồi, cuống quít chạy ra ngoài, đầu cũng không dám quay trở lại. Hắn không nghi ngờ là Diệp Khiêm sẽ lại đánh hắn, trong mắt hắn, Diệp Khiêm chính là một tênlưu manh, không có chuyện gì mà tên lưu manh này không làm được.
Nhìn thấy Tào Du Lương rời đi, Tô Vi nghiêng đầu nhìn Diệp Khiêm, mang theo một tia trêu chọc nói: "Ngươi trước kia thật đúng là làm bảo an a? Thân thủ của ngươi khá tốt nha."
"Đó là đương nhiên, ta chính là võ lâm cao thủ phiên bản hiện đại chuyên trừ gian phạt ác a." Diệp Khiêm đắc ý nói.
"Không bằng ngươi làm phụ tá cho ta, dù sao ngươi bây giờ cũng không có việc gì để làm, có được không?" Ánh mắt của Tô Vi có chút chờ mong nhìn Diệp Khiêm, hỏi.
"Không!" Diệp Khiêm lắc đầu, nói, "Ta không muốn giảm thọ a, ở cùng với ngươi thời gian dài, ta sợ sẽ bị thiếu máu, không chừng ngày nào đó bỗng nhiên khí huyết công tâm đi đời nhà ma."
Tô Vi sửng sốt một chút, theo ánh mắt của Diệp Khiêm cúi đầu nhìn một chút, sau đó hung hăng liếc Diệp Khiêm, tranh thủ thời gian kéo lại y phục của mình, làm cho hai cái bánh bao không phải bạo lộ quá nhiều, miễn cho tên gia súc này lại chảy máu mũi. Dừng một chút, Tô Vi nói: "Không muốn làm cũng phải làm, ngươi đừng quên, ngươi vừa rồi đánh cuộc cùng ta thế nào, ngươi phải làm nô lệ của ta. Ngươi không phải tính quỵt nợ chứ? Hừ, vừa rồi dùng lời nói chính nghĩa với Tào Du Lương, nguyên lai chính ngươi cũng là một tên lừa gạt ah."
Diệp Khiêm bĩu môi, nói ra: "Ngươi chẳng lẽ cũng không có phát giác sao? Ta vừa rồi là cố ý thua ngươi, ngươi còn tưởng là thật à? Ta chỉ không muốn tổn thương tâm linh nhỏ bé của ngươi mà thôi."
"Ta đây mặc kệ, ngươi cố ý cũng được, không cố ý cũng được, dù sao ngươi đã thua ta. Thua thì phải chấp nhận làm nô lệ của ta." Tô Vi kiên quyết nói.
"Cái này... Làm nô lệ cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là ngươi không có tố chất làm nữ vương a, ngươi không sợ đem ta ở bên cạnh là nuôi hổ gây họa sao?" Diệp Khiêm nói.
"Ngươi không cần quản chuyện của ta, ngươi chỉ cần tuân thủ lời hứa của mình là được rồi." Tô Vi nói.
"Được được, không phải là trợ lý sao? OK, không có vấn đề gì." Diệp Khiêm nói, "Bất quá ngươi phải bao ăn bao ở, ta hiện tại không có tiền bạc gì hết ah."
"Chuyện này không thành vấn đề, ta sẽ bao dưỡng ngươi, chẳng những bao ăn bao ở, mỗi tháng lại cho ngươi 500 NDT tiền tiêu vặt." Tô Vi rất "Hào phóng" nói.
Diệp Khiêm cũng bị Tô Vi làm cho có chút dở khóc dở cười rồi, nhìn Tô Vi giơ ngón tay cái lên, nói: "Ngươi quả nhiên là người tốt ah."
"Đi, hiện tại đi ăn cơm với ta, sau đó đi dạo phố." Tô Vi kéo tay Diệp Khiêm đi ra ngoài. Diệp Khiêm nhìn Hồng tỷ cười khổ một tiếng, tùy ý để Tô Vi lôi kéo hắn đi ra ngoài.
Thời nay Tiểu Tam rất nhiều, tiểu bạch kiệm cũng không ít, lúc đi ăn cơm và dạo phố mua quần áo, Diệp Khiêm đã tiếp nhận không biết bao nhiêu ánh mắt khác thường, bất quá đại đa số đều hâm mộ, có thể được một nữ nhân xinh đẹp như vậy bao dưỡng, đó cũng là hạnh phúc. Những nam nhân này hận không thể đi lên đập chết tươi Diệp Khiêm, sau đó sẽ thay thế vị trí của hắn. Bất quá cũng may da mặt Diệp Khiêm coi như tương đối dày, có thế so với Vạn Lý Trường Thành, cho nên không có chút nào cảm giác không thoải mái, ngược lại còn có cảm giác thích thú vui vẻ.
Diệp Khiêm cuối cùng cũng cảm nhận được sự lợi hại của Tô Vi, đây quả thực cũng không phải là mua quần áo, mà là hận không thể đem toàn bộ cửa hàng đều chuyển về nhà nàng vậy. Sau khi cơm nước xong xuôi là đi dạo mua sắm đến mười giờ, cóp xe Tô Vi cơ bản đã tràn đầy nhét không dưới bất luận đồ vật gì nữa. Nha đầu kia cùng Tống Nhiên đều là những nữ nhân cuồng mua sắm a.
Tô Vi sau khi lái xe đưa Diệp Khiêm về phóng, lúc này mới tự mình lái xe về nhà. Bất quá trước khi rời đi đã nói Diệp Khiêm buổi sáng ngày mai tám giờ phải rời giường, sau đó đợi điện thoại của nàng. Diệp Khiêm cũng không có quan tâm cho lắm, nữ nhân giống như Tô Vi hắn đã gặp không ít, rất nhiều người đều là vì nhất thời tịch mịch, cho nên muốn tìm người tâm sự, cũng không liên quan đến đến bất luận chuyện tình cảm gì. Vì vậy Diệp Khiêm cũng khá yên tâm khi tiếp xúc với Tô Vi, Diệp Khiêm đã có Lâm Nhu Nhu, Tống Nhiên, Tần Nguyệt, Triệu Nhã, Hồ Hội rồi, Diệp Khiêm cũng không muốn lại có thêm người nữa.
Vào buổi tối, Thanh Phong đem tư liệu đã điều tra được nói cho Diệp Khiêm nghe, Diệp Khiêm một bên nghe một bên cẩn thận chuẩn bị kế hoạch. Tình huống tổng thể khá tốt, Thế cục Đài Loan tạm thời ổn định, tập đoàn Hạo Thiên đã có thể ổn định phát triển, chuyện thành lập công ty xe taxi cùng với việc thành lập công ty cổ phần vật liệu xây dựng đang tiến hành thuận lợi. Để cho Diệp Khiêm không ngờ chính là, tình hình phát triển của Triệu Diệc Khải cùng Nghiêm Thiên Bảo có chút để cho hắn giật mình, từ khi đã lấy được tiền viện trợ của hắn, sau khi hai người liên hợp lại, thế lực phát triển phi thường nhanh chóng.
Bất quá Diệp Khiêm vẫn dặn dò Thanh Phong nhắn cho Trần Mặc, để cho hắn nói cùng Triệu Diệc Khải, Nghiêm Thiên Bảo một tiếng, đừng làm quá lớn. Loại sinh ý này tuy có rất nhiều người đều không để vào mắt, nhưng một khi ngươi phát triển quá nhanh sẽ khiến người khác chú ý, đặc biệt là hội Tam Hoàng, Liên Minh Thiên Đạo cùng Trúc Liên Bang, nếu bọn họ phát giác chuyện này, sẽ là một uy hiếp chí mạng.
Diệp Khiêm hiện tại cần chính là ổn định, chậm chạp phát triển, đợi đến lúc mọi sự chuẩn bị xong, thì sẽ là lúc thâu tóm Đài Loan. Thanh Phong sau khi đáp ứng, liền quay người ly khai trở về gian phòng của hắn. Không có bao lâu, âm thanh nguyên thủy lại chui vào tai Diệp Khiêm, làm hại cho những ý tưởng của Diệp Khiêm vừa mới nghĩ ra, lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn.
Trọn vẹn hơn một giờ, âm thanh mới nhỏ xuống dưới, Diệp Khiêm tranh thủ thời gian che lỗ tai của mình, cuống quít chìm vào giấc ngủ. Ở chỗ này lâu như vậy, Diệp Khiêm cũng lấy ra một ít quy luật sống, đây chỉ là khúc nhạc dạo đầu mà thôi, nếu như hắn không tranh thủ thời gian chìm vào giấc ngủ, đợi lát nữa lại là từng đợt từng đợt âm thanh đánh tới, thì cho dù hắn có muốn ngũ cũng đừng nghĩ có thể ngủ được.
Buổi sáng Diệp Khiêm vẫn giống như thường ngày, rời khỏi giường rất sớm, ở ngay phụ cận chạy bộ một hồi, vừa trở về tắm rửa thao đồ xong, điện thoại liền vang lên. "Ta ở dưới lầu chờ ngươi!" Điện thoại vừa mới kết nối, đối diện liền truyền đến âm thanh của Tô Vi, ngay sau đó liền dập máy.
Diệp Khiêm đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy xe Tô Vi ngừng ở dưới lầu, nàng đang dựa vào thành xe. Diệp Khiêm đi xuống, nhìn nàng nói. "Buổi sáng tốt lành, hôm nay sẽ không phải lại đi dạo phố chứ?" Lúc đến bên cạnh Tô Vi, Diệp Khiêm nở nụ cười, nói.
Hôm nay Tô Vi cùng ngày hôm qua có khác biệt rất lớn, một thân đồ công sở, lộ ra khí chất của nữ nhân trí thức. Tóc cũng búi cao lên, lộ ra vẻ khôn khéo giỏi giang, còn cố ý đeo một cặp mắt kính, làm cho khí chất nữ nhân trí thức càng thêm nồng đậm. Cao thấp đánh giá Diệp Khiêm, Tô Vi hỏi: "Ngươi hôm nay định mặc đồ thế này?"
Diệp Khiêm cúi đầu nhìn nhìn, kinh ngạc nói: "Không có vấn đề gì a, rất tốt, lại không phải đi xem mắt, cần gì phải trang điểm ah."
"Lên xe!" Tô Vi có chút lắc đầu, lúc tiến vào trong xe, xem bộ dạng của nàng hình như là rất không thoải mái. Diệp Khiêm cũng chẳng muốn đi truy cứu, ước gì nha đầu kia vì ngại ngoại hình của hắn làm mất mặt mũi của nàng liền đem hắn đuổi đi, vậy là hắn cũng không cần thực hiện ước định làm nô lệ gì.
"Đi nơi nào à?" Sau khi lên xe, Diệp Khiêm hỏi.
"Trước mang ngươi đi mua quần áo, sau đó lại đi công ty." Khuôn mặt của Tô Vi rất nghiêm túc, cùng ngày hôm qua quả thực là hai người khác nhau hoàn toàn.
"Ta nói nữ vương bệ hạ, không phải muốn đi công ty sao, còn mua y phục để làm gì a, tối thiểu cũng phải đợi tan sở về, rồi hãy đi mua?" Diệp Khiêm có chút bất đắc dĩ nói.
"Ta giúp ngươi mua quần áo." Tô Vi nói, "Nhớ kỹ, lúc đến công ty, ngươi phải gọi ta là Tô tổng, hơn nữa, thu hồi bộ dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi của ngươi lại, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."
"Ngươi có ý gì, ta ở đâu hèn mọn bỉ ổi hả? Ngươi thấy ta khó chịu thì hãy thả ta đi là được rồi, ngươi cho rằng ta muốn ở bên cạnh ngươi ah. Còn cái gì Tô tổng, ngươi mơ đi." Diệp Khiêm khiêu khích nói, hắn muốn chọc giận Tô Vi, sau đó nàng sẽ giải thoát gông xiềng cho hắn.
Tô Vi trừng Diệp Khiêm, ánh mắt có chút lạnh như băng, nói: "Ngươi nghĩ hay lắm." Hiển nhiên Tô Vi cũng không ngu ngốc, đã đoán được tâm tư của Diệp Khiêm, nơi nào sẽ để cho hắn được như ý nguyện. Chỉ là Diệp Khiêm không rõ ràng lắm, nha đầu kia vì cái gì nhất định phải đem hắn ở bên cạnh nàng?